Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

chương 110: trong nháy mắt bị thất sủng rồi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tác giả: Hắc Tử Trí Tuệ

Chuyển ngữ: Yên Vân (wattpad yentieu)

Vân Liệt xông lên đỡ y.

Lý Cẩn cũng không phải là ngất đi, chỉ là kích thích hơi lớn, thêm vào đó lại từ trên giường đột ngột ngồi dậy hơi mạnh, nên trước mắt mới đen đi vài giây. Sau khi lấy lại tinh thần, y lập tức túm ống tay áo Vân Liệt, "Không được, không được, ngươi nhéo ta một cái đi, ta nhất định là đang nằm mơ đi?"

Vân Liệt vẫn còn mơ màng, bị tóm lấy đột nhiên rùng mình một cái, tự nhéo chính mình.

Lý Cẩn choáng váng hỏi một câu, "Ngươi nhéo chưa? Ta không đau a. Quả nhiên là đang nằm mơ mà."

Triệu lang trung trợn trắng mắt, tức giận đến nhịn không được mà điểm trán Cẩn ca nhi một cái, "Nhéo cái gì mà nhéo, lão phu còn có thể chẩn đoán sai sao? Xác thực là mang thai, đã hơn một tháng, từ nay về sau ngươi chú ý không làm việc hoạt động mạnh như thế này, dễ bị choáng, đã làm a mỗ rồi, hành động phải nhẹ nhàng chút."

Ngoài miệng trách cứ, nhưng đáy mắt lại tràn ra ý cười, từ tận chân tâm mừng thay cho họ.

Lý Uyển cao hứng không thôi, so với ngày ấy Cẩn ca nhi thành thân còn cao hứng hơn. Tâm tình nàng kích động hoàn toàn không bình tĩnh lại được, đến khi phản ứng lại được rồi liền lấy bạc ra cấp Triệu lang trung. Tựa như khi có người được lang trung chẩn đoán rằng mang thai, đều phải cho nhiều bạc một chúc, tục xưng là tặng thưởng, để lang trung cũng thấm được chút hỉ khí.

"Triệu lang trung vất vả rồi, cảm tạ ngài đã đi một chuyến." Nàng soát soát người một chút mới phát hiện trong người không có bạc, vừa vặn nhìn thấy Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ kéo Lý Minh chạy tới, nàng vội vã thấp giọng bảo Thần ca nhi, "Thần ca nhi con đi đến phòng nương lấy bạc ở đầu giường ra, có bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, các con có đệ đệ muội muội, chúng ta phải tặng tiền hỉ cho lang trung."

Thần ca nhi ngẩn người, lại kinh hỉ vạn phần. Nghiên tỷ cũng đồng dạng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, kèn đất trong tay cũng rơi xuống đất. Hoàng Lĩnh khom lưng nhặt lên, nét mặt cũng tràn đầy hỉ khí.

Kèn đất có hình dáng diều hâu, đúng là cái mình đã làm.

Ngày thường Nghiên tỷ yêu thích kèn đất đến không muốn buông tay, ấy vậy mà lúc này cũng không đoái hoài tới nó. Bé trợn to đôi mắt to đen, để lấy hết sức lực nhìn kỹ cữu cữu, lại chạy đi về phía hậu viện, xung phong nhận việc, nói, "Con đi, con biết ở đâu." Khi đi ngang qua ngưỡng cửa không để ý, liền ngáng chân ngã trên mặt đất.

Trên mặt bé liền mang một nụ cười ngốc nghếch, lại bò dậy tiếp tục chạy. Ha ha bé sắp có đệ đệ muội muội rồi, bé sẽ cho đệ đệ mặc tiểu hồng y xinh đẹp, đệ đệ xinh đẹp, đệ đệ trắng trẻo, đệ đệ mềm mềm, chỉ được nhìn chứ không cho sờ đâu đó.

Đương nhiên là tiểu nha đầu còn nhớ chuyện lần trước khi đến nhà Chân ca nhi xem đệ đệ. Đệ đệ Chân ca nhi trắng trẻo non nớt, ngón tay nhỏ xíu, đặc biệt đáng yêu, Nghiên tỷ vừa nhìn thấy bé con liền muốn hôn nhẹ bé, sờ sờ bé. Lúc đó trong nhà Chân ca nhi có một đám trẻ con, tay đám trẻ con không biết nặng nhẹ, nên a mỗ Chân ca nhi không để cho chúng sờ, chỉ cho chúng nhìn một chút.

Trong tủ đầu giường ngoại trừ chút bạc vụn, còn lại đều là miếng đồng, Nghiên tỷ duỗi tay nhỏ nắm hết hai tay, trước khi đi, còn cầm thêm một nén bạc. Có đệ đệ là chuyện vui vẻ như vậy, đương nhiên phải trả nhiều thù lao rồi, tiểu nha đầu thật vui vẻ chạy tới tiền viện.

Lý Uyển đang vây quanh Cẩn ca nhi, Thần ca nhi cùng Lý Minh cũng tiến tới đầu giường. Lý Minh đối với đệ đệ không mấy có cảm giác, thấy cha nằm ở trên giường, đau lòng kéo ống tay áo y lại.

Thần ca nhi nghiêm túc nghe nương nói.

Lý Uyển đã biết Cẩn ca nhi vì chạy bộ mà đau bụng, nhất thời nàng tự trách không thôi, hai người bọn họ không có kinh nghiệm đã đành, chính nàng sao lại không để tâm hơn chứ, cũng đã hơn một tháng rồi. Nếu như chú ý chút, thì đã không để Cẩn ca nhi gặp phải nông nỗi này. Lý Uyển thương tâm không thôi, "Thân thể còn khó chịu không?"

Lúc cánh tay bị nắm lấy, Lý Cẩn mới phản ứng được, mờ mịt gật gật đầu, "Trong lòng đệ bồn chồn, thở không nổi."

Vân Liệt nhất thời căng thẳng không thôi, vội vã nhìn về phía Triệu lang trung, "Sao lại bồn chồn?"

Triệu lang trung liền xem mạch, thấy Cẩn ca nhi vẫn còn khiếp sợ không thôi, thì cười cười, "Mang thai là chuyện lớn, kinh hỉ hơi quá, phản ứng này rất bình thường, không có gì trở ngại, nếu như buổi tối vẫn còn bồn chồn, lúc đó lại cho người đến tìm ta cũng không muộn."

Lý Uyển nhân cơ hội hỏi, "Triệu lang trung, Cẩn ca nhi chạy lần này đối với hài tử có ảnh hưởng không? Đã bị đau bụng thì có phải là rất nghiêm trọng không?"

Triệu lang trung cười híp mắt lắc đầu, "Mạch tượng rất ổn định, hắn đột nhiên chạy bộ một chút như thế, hài tử đương nhiên muốn kháng nghị. Hoàn hảo thời gian chạy không lâu, lần sau không thể làm vận động mạnh được." Nói xong lời cuối cùng, thần sắc ông có chút nghiêm túc, chần chừ một hồi lại nói thêm một câu.

"Chuyện phòng the cũng phải ngừng một quãng thời gian mới được, ba tháng đầu tiên là thời kỳ mấu chốt, có thể hoài vững vàng hay không, đều nằm ở ba tháng này, không thể qua loa được." Có không ít phu thê mới thành thân bởi vì phụ mẫu không dặn dò, lang trung cũng không nói chi, nên vì chuyện phòng the mà dằn vặt hài tử, thực sự là nghiệp chướng.

Nhắc cũng khéo, gần đây bởi vì dạ dày Lý Cẩn không thoải mái, Vân Liệt sợ y khó chịu, nên buổi tối chỉ ôm y ngủ, nếu không thì với trình độ hành hạ của bọn họ, thân thể đã sớm không thoải mái rồi.

Cả người Lý Cẩn vẫn còn choáng, khi nghe đến chuyện phòng the thì không nhịn được mà nghiến răng, ngoại trừ lần đầu tiên thì mọi thời khắc đến Vân Liệt đều rút ra, vậy sao lại mang thai chứ? Một phát trúng thưởng sao? Lại nói nốt ruồi mang thai không ở mi tâm thì không dễ đậu thai mà? Y có chút phát điên, hận không thể động phòng lại một lần nữa! Lần này tuyệt đối không để cho cái lý do lần đầu tiên nên kích động mà khiến quên hết tất cả.

Vân Liệt cũng còn mơ màng, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm bụng Cẩn ca nhi. Có hài tử? Hắn cùng Cẩn ca nhi có hài tử? Thần sắc hắn một mảnh mờ mịt, không biết là vì vui vẻ hay vì không có cách nào chấp nhận.

Lý Uyển liếc hai người, tên nào cũng không biết cẩn thận, thấy bọn họ một mặt không thể tin nổi, đương nhiên là vì khiếp sợ không thôi, khóe miệng nàng nhịn không được mà nhếch lên. Niệm tình Cẩn ca nhi nhanh như thế đã mang thai, nên liền tha thứ bọn họ.

Lý Uyển đem bạc Nghiên tỷ mang ra kín đáo đưa toàn bộ cho Triệu lang trung.

Nhìn thấy còn có một nén bạc, Triệu lang trung kinh ngạc, "Cái này không thể được."

Cái này đủ để ông chi tiêu một năm.

Lý Uyển ôn nhu nói, "Cái này cũng không lưu hành chuyện chối từ, ngài hãy nhận lấy đi, khổ cực ngài chạy chuyến này, thấm chút hỉ khí là chuyện nên vậy. Còn có gì cần chú ý không, ta sẽ ghi nhớ lại."

Triệu lang trung lại nói vài câu, "Cũng không có gì, chú ý ăn uống hơn một chút là được."

Khi Lý Uyển hoài Thần ca nhi đã nôn đặc biệt lợi hại, trước đây Triệu Đại Niên cũng xin Triệu lang trung xem qua cho nàng, nên những điều cần chú ý đại khái nàng cũng biết. Hiện tại cũng vì biết được Cẩn ca nhi hoài thai, quá mức kích động, nên mới có loại cảm giác luống cuống tay chân.

Lý Uyển gật đầu, đưa Triệu lang trung ra ngoài.

Hoàng Lĩnh cười toe toét, kích động thật giống như chính mình cũng có hài tử vậy. Chân thọt của hắn nhảy lên, liên tiếp nói tiếng chúc mừng với Vân Liệt cùng Cẩn ca nhi, rồi mới đưa Triệu lang trung ra ngoài.

Lần này đãi ngộ với Triệu lang trung thay đổi hoàn toàn, Hoàng Lĩnh đánh xe ngựa đưa ông trở về, dọc đường đi xe chạy vững vàng chưa nói, lại còn không ngừng khen ngợi Triệu lang trung. Thật giống như hài tử trong bụng Cẩn ca nhi là do hắn bắt mạch ra vậy, nhưng căn bản là không phải.

Triệu lang trung ngồi nghe mà buồn cười không thôi.

Lý Uyển trở lại phòng lại liếc nhìn Cẩn ca nhi, kéo tay y lại, trong lúc nhất thời trăm mối ngổn nang, đáy mắt cũng có chút ươn ướt. Nàng vội vã xoa xoa, "Không nghĩ tới các đệ nhanh như vậy đã có hài tử, cha nương biết được, khẳng định sẽ đặc biệt vui vẻ. Trưa hôm nay chúng ta liền đi viếng mộ, đem tin tức tốt này nói cho họ biết, không đúng, tỷ đi một mình là được, đệ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, cũng đã thành a mỗ rồi, lần này phải thận trọng một chút, có biết không?"

Trong lúc tỷ tỷ đang nghĩ linh tinh, rốt cục Lý Cẩn cũng phục hồi tinh thần lại, liền túm lấy tay tỷ tỷ tựa như cầu cứu, "Tỷ, đệ thật sự mang thai sao? Đệ sao lại mang thai chứ?"

Lý Uyển điểm đầu y, "Mang thai không bình thường sao? Lại nói thân thể đệ không có vấn đề gì, tuy nói tiểu ca không dễ thụ thai, nhưng cũng không thiếu người hoài thai sớm. Trước đây các đệ nghĩ như thế nào tỷ không quản, nhưng hiện tại đã có bảo bảo, nếu đệ vẫn còn nghĩ như trước đây, ta sẽ không tha cho đệ."

Lý Cẩn có chút oan ức, cảm thấy mình bị thấy sủng, "Đệ là đệ đệ của tỷ mà."

Lý Uyển ừ một tiếng, "Trong bụng đệ là tiểu điệt tử tiểu điệt nữ của ta đây."

tiểu điệt tử - 小侄子: cháu trai

tiểu điệt nữ - 小侄女: cháu gái

Nói xong liền hỉ khí dương dương thông báo cho Vân Liệt một câu, "Ngươi trông chừng hắn một chút, để hắn ở trên giường hảo hảo nằm nghỉ ngơi một chút, không được lộn xộn, tỷ đi làm bữa sáng. Thần ca nhi con tới giúp nương nhóm bếp."

Lý Uyển dự định làm thêm vài món ăn nữa để ăn mừng một chút.

Thần ca nhi ngoan ngoãn đi ra ngoài. Thấy Nghiên tỷ cùng Lý Minh vẫn cứ vây quanh ở đầu giường Cẩn ca nhi, Lý Uyển liền kéo đi, sợ chúng quấy rối Cẩn ca nhi nghỉ ngơi.

Nghiên tỷ không vui, "Nương, con muốn xem đệ đệ."

Lý Uyển, "Muốn xem đệ đệ, trước tiên phải để cữu cữu nghỉ ngơi thật tốt mới được, không thì nào có sức lực sinh đệ đệ."

Nghiên tỷ nghe thấy rất có lý, liền đi theo ra ngoài, trên mặt bé vẫn luôn mang theo ý cười, lúc này đang ngẩng đầu nhỏ, cười nói, "Vậy khi nào cữu cữu mới có thể nghỉ ngơi xong a?"

Ngữ khí Lý Uyển nhẹ nhàng, "Chín tháng đi."

Ngay sau đó là thanh âm kinh ngạc của Nghiên tỷ, "Tại sao lâu như vậy!"

Nghe họ đối thoại, Lý Cẩn vô cùng phiền muộn, dựa vào tủ đầu giường, cũng vì vô cùng khiếp sợ, vô cùng không thể chấp nhận được. Thấy Vân Liệt mơ màng như mình, Lý Cẩn có chút cảm giác khó chịu, chọt chọt eo hắn, không nhịn được híp mắt, nói, "Cũng đã có hài tử rồi, ngươi phải nên cao hứng mới đúng?"

Lúc này Vân Liệt mới lấy lại tinh thần, ánh mắt phức tạp liếc nhìn bụng Cẩn ca nhi.

Kỳ thực lúc trước khi Cẩn ca nhi nói không muốn hài tử, hắn còn thở ra một hơi. Hắn mặc dù có phụ mẫu nhưng cũng như không có, cũng không biết phụ mẫu gia đình bình thường sẽ ở chung hài tử như thế nào, nên hoàn toàn không tưởng tượng được khi mình có hài tử sẽ như thế nào. Nhưng mà đây chính là hài tử của hắn cùng Cẩn ca nhi...

Trong lòng chắc chắn rằng có một chút không muốn, nhưng càng nhiều hơn chính là không biết phải làm thế nào, không biết sau này sẽ đối xử với nó thế nào. Nghĩ đến Lý Minh hắn lại thở dài một hơi, có vẻ như cho nó ăn cơm, thỉnh thoảng ôm một chút là được rồi? Vân Liệt mới vừa thở dài một hơi, chợt nghĩ đến Cẩn ca nhi không muốn hài tử, nhưng hiện tại lại mang thai, trong lòng đột nhiên căng thẳng, sợ y trách cứ.

Thấy hắn thần sắc phức tạp, Lý Cẩn không nhịn được ngồi ngay ngắn người lại, "Ngươi không phải là không muốn chứ? Bảo bảo còn chưa sinh ra, ngươi làm cha mà đã ghét bỏ rồi?"

"Không ghét bỏ, không phải nói là cẩn thận chuyện có hài tử sao?"

Lý Cẩn nghĩ rằng tên này tra, liền buồn phiền không thôi, nói là cẩn thận, nhưng ai biết lập tức liền hoài thai, còn không phải đều là do hắn sao, bây giờ chẳng lẽ bỏ đi? Đây chính là một sinh mệnh nha! Cho là Vân Liệt có ý niệm này, Lý Cẩn nhất thời có chút tức giận, "Ngươi là muốn bỏ hài tử sao? Muốn ta uống thuốc nạo thai sao?"

Lý Cẩn càng nghĩ càng tức giận, hận không thể hung hăng tẩn hắn một trận, "Nếu như không phải tại ngươi thì ta đã không mang thai, bây giờ có rồi, lại không muốn, có người làm cha nào như thế sao?"

Cứ như vậy, trong phút chốc y đã nghĩ xong, nếu như Vân Liệt thật sự không muốn, y liền mang hài tử đi xa thật xa, để xem hắn làm sao đây!

Vân Liệt vội vã ôm lưng y, thuận thế kéo y vào lòng, "Ta không hề có ý đó, ngươi đừng nóng giận."

Được người ta ôm vào lòng an ủi vài câu, cảm xúc Lý Cẩn mới ổn định lại, lại không nhịn được mà lầm bầm một câu, "Nhưng mà ngươi nói không muốn hài tử."

"Ta không nói như vậy."

"Ngươi đã nói như vậy."

Đáy lòng Vân Liệt mềm mại, hôn y, "Ta sợ ngươi không muốn."

Giống như từ trước tới giờ đều là mình nói không muốn sinh con vậy, Lý Cẩn có chút chột dạ. Trước đó nói phải cẩn thận không phải là thừa, nhưng cố tình nó đã tới rồi, chả nhẽ bắt nó ra đánh một trận sao? Tiểu bại hoại, chờ sinh con ra rồi không đánh con một trận là không được mà.

Lý Cẩn liếm liếm răng, cảm thấy tựa như đang nằm mơ, vô cùng vô lực.

Có hài tử rồi sao? Quả nhiên là y nên ngủ một giấc đi.

Ngủ dậy rồi, vẫn có loại cảm thụ không nói thành lời, cảm thấy tựa như mọi chuyện chỉ là giả thôi.

Thấy Vân Liệt vẫn luôn nghiêm túc canh giữ bên cạnh mình, y bỗng có chút buồn cười, "Còn biết nghe lời tỷ tỷ."

Lý Cẩn xuống giường, vừa mới chuẩn bị khom lưng mang giày, Vân Liệt đã cúi đầu nắm chặt chân y, giúp y mang xong. Tuy rằng trước đây Vân Liệt cũng từng giúp y mang vài lần, nhưng Lý Cẩn lại lựa chọn quên đi, vỗ vỗ đầu hắn, "Đây là điểm khác biệt của người làm cha a, biết đau lòng người ta khác rồi."

Đại khái là đã ngủ một giấc, nên tâm tình buồn bực cũng bay đi một ít, y cũng có tâm tình trêu chọc Vân Liệt. Xuống giường, Cẩn ca nhi đi lại trong phòng vài bước, thử cảm giác một chút, thăm dò tiểu sinh mệnh trong bụng, cũng không có cảm thụ gì ghê gớm mà, có hay không có cũng giống như trước đây mà thôi.

Vân Liệt kéo cánh tay y lại, "Ngươi chậm chút, có hài tử."

Lý Cẩn liếc nhìn hắn một cái, "A? Đây là biết che chở rồi sao?"

Lý Uyển vừa làm xong bữa sáng, nguyên bản không có ý định tiến vào phòng bọn họ, nhưng nghe thấy đối thoại, liền vội vã đi vào, "Đã xảy ra chuyện gì? Cẩn ca nhi lộn xộn?"

Thần sắc nàng sốt ruột, ngữ khí cũng rất nhanh.

Lý Cẩn có chút buồn bực, không nhịn được lầm bầm một câu, "Đệ có lộn xộn lúc nào đâu? Đệ chỉ bước đi, đệ còn có thể bị té được sao, bị té thật thì hay rồi."

Rõ ràng chỉ là một câu nói đùa, nhưng Lý Uyển lại nghe không nổi, liền đánh cánh tay y một cái, "Nói hưu nói vượn gì đó, lại để cho tỷ nghe được như thế, tỷ sẽ không tha cho ngươi."

Tuy rằng không đau, nhưng Lý Cẩn lại bị vẻ mặt nghiêm túc của nàng làm sợ hết hồn.

Bị đánh trước mặt Vân Liệt, Lý Cẩn có chút mất mặt, lại không nhịn được mà lầm bầm nữa, "Đệ vốn đâu có ý định muốn nó, hiện tại có thì phải nhận, cũng đâu muốn vứt bỏ. Huống hồ té thì sao? Đệ chạy suốt một đoạn cũng không rơi, sức sống ngoan cường như thế, tỷ sợ cái gì?"

Toàn là nói hưu nói vượn.

Lý Uyển trừng y một cái.

Lý Cẩn oan ức không thôi, "Đánh đệ cũng đã đánh rồi, tỷ còn trừng đệ, tỷ, tỷ còn có thể bất công hơn không?"

Hết chương – //

________

Yên: công nhận cái ông Cẩn ca nhi này nhí nhố thiệt.:))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio