Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Yên Vân
Biên tập: Nguyn
Ngọn núi này là núi Trường Thanh, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy núi đâm vào mây, giữa sườn núi có rất nhiều cây cối, xanh ngắt ngút ngàn, nhìn từ xa xa như từng chiếc ô màu xanh phủ lên.
Đi lên chút nữa là núi Nam Linh, Lý Cẩn còn chưa từng lên núi xem qua, lúc này không nhịn được có chút nhộn nhạo. Thân thể này của y cũng cần rèn luyện, không có việc gì thì leo núi cũng rất tốt, nhìn thấy phía trước có một con đường nhỏ mọi người đạp lên mà thành, Lý Cẩn liền muốn đi lên núi nhìn.
Mới vừa đi được vài bước, Lý Cẩn phát hiện trong rừng cây nhỏ phía trước có một luồng khói bay lên, cho rằng có lửa, Lý Cẩn liền chạy tới. Đến gần mới phát hiện, trong rừng cây nhỏ có một khoảng đất bên sườn núi, trên khoảng đất có một người nam nhân ngồi.
Toàn thân nam nhân mặc áo đen, bả vai hắn rất rộng, lưng rất thẳng, chỉ là ngồi thôi đã cho người ta một cảm giác như một tảng đá to vững chãi. Hắn đưa lưng về phía Lý Cẩn, trong tay cầm đùi dê, đang nướng dê ở trên lửa.
Lý Cẩn thăm dò kêu một tiếng, "Vân thợ săn?" Suy nghĩ lại một chút, nơi này cách nhà hắn rất gần, phạm vi xung quanh cũng không thiếu củi lửa, nơi này quả thật thích hợp để nướng thịt dê.
Ngửi thấy được hương vị thịt dê, Lý Cẩn theo bản năng nuốt nước miếng.
Rõ ràng vừa mới ăn sáng xong không bao lâu, sao bụng lại bắt đầu kháng nghị rồi.
Vân Liệt nghe thấy âm thanh, khi xoay người lại vừa lúc nhìn thấy ánh mắt tha thiết mong chờ của Cẩn ca nhi, con ngươi sâu thẳm của hắn nổi lên một nụ cười, cảm thấy hình ảnh thiếu niên trước mặt cùng với tiểu hài tử mười năm trước chồng chất vào nhau, cũng thèm ăn, cũng không sợ người lạ.
Người trong thôn nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn, đều sợ vô cùng, chỉ có Cẩn ca nhi không giống như vậy, hoàn toàn không cảm thấy sợ sệt, hắn dùng cùng một chiêu xuống tay với Cẩn ca nhi, "Nướng nhiều lắm, cùng ăn đi."
Giữa nam nhân với nhau tất nhiên không để ý nhiều. Lý Cẩn lại là người vô tư, căn bản không xem mình là tiểu ca, y vui vẻ đi tới, đặt mông ngồi bên người Vân Liệt, thật sự không câu nệ tiểu tiết.
"Vậy ta sẽ không khách khí với ngươi, dê ngày hôm qua còn lại?"
"Ừm, tỷ tỷ ngươi bảo ta mang về, vốn cũng không cần phải khách khí với ta."
Bên môi Vân Liệt nổi lên một nụ cười, hắn nghiêm túc quen rồi, cũng trầm mặc quen rồi, nụ cười này như băng tuyết tan ra, cả người đều trẻ ra hơn rất nhiều, nếu như bị những người khác nhìn thấy, nhất định sẽ cho là thấy quỷ.
Lý Cẩn lại không phát hiện có gì không đúng, y hơi chớp mắt, tinh thần phấn chấn nói: "Vậy ta thật sự không khách khí với ngươi, nhanh dạy cho ta nướng thế nào đi. Trù nghệ tỷ tỷ rất tuyệt, nhưng trình nướng thịt của tỷ đều bị ngươi hạ thấp, có bí quyết gì sao?"
Vân Liệt gật đầu, "Có."
Đôi mắt Lý Cẩn sáng lên, "Nói mau, có thứ tốt phải cùng chia sẻ mới được."
Vân Liệt chặn lại khóe miệng đang giương lên, âm thanh trầm thấp dễ nghe, "Khi nướng chú ý lửa là được."
Lý Cẩn mặt mơ màng, "Chỉ có như vậy?"
"Không phải sao?" Đáy mắt Vân Liệt hiện lên ý cười.
Đáy mắt hắn cười tuy rằng rõ ràng, nhưng Lý Cẩn lại liếc một cái, ý thức được mình bị đùa bỡn, y trừng trừng mắt, còn chưa hết hy vọng liếc trái liếc phải một cái, phát hiện bên cạnh hắn ngoại trừ có chút muối cũng không có thứ gì mới ngồi thẳng người, "Được, xem như ngươi lợi hại."
Lúc nói chuyện, Vân Liệt đã nướng xong một cái đùi dê.
Hắn đưa đùi dê cho Cẩn ca nhi, "Ngươi ăn trước đi, cẩn thận nóng."
Nước miếng Lý Cẩn tràn lan, "Cùng ăn đi, ăn xong cái này, nếu như không đủ thì nướng tiếp."
Vân Liệt gật gật đầu, đưa tay lấy dao cắt thịt dê ra, hai người cùng nhau ăn một chân, ăn xong liền nướng thêm một cái.
Lý Cẩn đối với mỹ thực hoàn toàn không có sức chống cự, bất tri bất giác đã ăn nhiều.
Vân Liệt cong cong môi, "Ăn xong rồi sao?"
Nói xong lại cắt một khối.
Lý Cẩn cắn răng, "Tự mình ăn đi!"
Nói xong, hương vị liền lẻn vào trong mũi, lập trường lập tức không kiên định, "Thôi thêm một khối nữa đi, khối cuối cùng, ngươi đừng hỏi nữa, còn lại tự mình giải quyết."
Nhìn y thật ăn nhiều, Vân Liệt không hỏi y nữa.
Thật sự không hỏi nữa? Lý Cẩn trừng trừng mắt.
Vân Liệt thấy ánh mắt "u oán" của hắn, thong dong tự nhiên ăn khối cuối cùng.
Sau khi Vân Liệt dập tắt lửa, Lý Cẩn đã ưỡn ra cái bụng tròn vo.
Vân Liệt đối Cẩn ca nhi nói, "Đứng lên hoạt động một chút, ăn no co bụng đối với dạ dày không tốt."
Lý Cẩn không phải là co bụng sao? Bên người vừa lúc có một thân cây, y trực tiếp dựa vào trên cây, cả người lười biếng, ánh nắng xuyên qua khe lá soi lên mặt y, khiến cho gương mặt y như một khối ngọc thượng hạng.
Trong đầu Vân Liệt không khỏi nhớ lại chuyện khi bé, cũng là sau khi ăn uống no đủ, tiểu tử lười biếng, lại ở bên cạnh hắn không muốn cử động, còn duỗi tay nhỏ ra, nói ca ca ôm, sai khiến hắn như là chuyện đương nhiên.
Vân Liệt đưa một tay cho y, "Lên."
Lý Cẩn theo bản năng nắm tay hắn, vừa mới nắm lấy liền bị hắn kéo từ trên mặt đất lên.
Lý Cẩn chậm rãi xoay người, hoạt động gân cốt một chút, "Ngươi vội về nhà sao? Không vội thì nói cho ta một chút tình huống ở núi Trường Thanh cùng Nam Linh đi, ngươi thường xuyên đi săn thú nên đối với hai quả núi này phải rất quen đi?"
Dù mới ở nơi này hai năm, Vân Liệt xác thực đối với từng ngọn cây cọng cỏ trên ngọn núi này như lòng bàn tay, nhìn ra Cẩn ca nhi muốn lên núi đi dạo, hắn thật lòng nói: "Núi Trường Thanh có nhiều cây cối, các loại nấm cùng mộc nhĩ đen tương đối nhiều, nếu như muốn ăn chút rau dại thì có thể đến nơi này tìm xem, trên núi cũng không có động vật lớn, tương đối an toàn. Núi Linh Sơn ta không đề nghị ngươi qua, sâu bên trong có chút nguy hiểm, dù là thợ săn cũng không dám đặt chân."
Ở đây, tên nấm so với thời hiện đại cơ bản như nhau, mộc nhĩ đen cũng là nấm mèo.
Lý Cẩn cười cười với hắn, "Cám ơn nhiều, thời gian còn sớm, ta dự định lên núi một chuyến, ngươi đi về trước đi."
"Cùng đi, đồ ăn trong nhà sắp ăn hết rồi, đúng lúc đi tìm chút trái cây khô."
Lý Cẩn thật sự không muốn đi một mình, nếu như không phải sợ hai đứa nhóc thể lực theo không kịp, Lý Cẩn cũng muốn về nhà xách Nghiên tỷ cùng Thần ca nhi đi theo, lúc này nghe Vân thợ săn nói nguyện ý bầu bạn với mình, giữa chân mày y đều là ý cười, "Được, ta về nhà lấy giỏ trúc."
"Đến nhà ta lấy đi, gần hơn."
Cây cối trên núi quả thật không ít nấm mèo, bởi vì thỉnh thoảng có người đến đây hái, nên đã ít đi nhiều. Lý Cẩn động thủ hái được một chút, liền cùng Vân Liệt đi về phía trước.
Càng đi về phía trước rừng càng rậm rạp, xuyên qua rừng cây, đi lên trước nữa là một vài loại hoa dại cùng khóm cây không biết tên. Lý Cẩn nhìn thấy có một đồi cát mọc đầy cây, liền ngẩng đầu, cười tươi, tiếp tục đi về phía trước liền thấy được màu đỏ rực của những quả ớt nhỏ. Mấy ngày nay trong thức ăn hoàn toàn không có vị cay, là một người ăn không cay không vui, khi nhìn thấy nhiều quả ớt thiên nhiên tinh khiết như vậy quả thực khiến người ta lệ rơi đầy mặt.
Lý Cẩn đưa tay hái mấy trái, Vân Liệt vừa nghiêng đầu liền thấy hai mắt y tỏa sáng, dáng vẻ đầy vui sướng.
Rõ ràng Cẩn ca nhi vừa mới tỉnh lại, không hiểu nhiều điều, Vân Liệt mờ mịt nhắc nhở một cây, "Cái này sặc cổ họng, không ăn được."
Quả ớt đương nhiên không thể ăn trực tiếp rồi, đa số người ta không thích mùi này, thế nhưng dùng làm dẫn vị thì không thể tốt hơn. Lý Cẩn cười cười, "Lần trước tỷ tỷ hái được mấy trái, lúc bỏ vào thức ăn xào, mùi vị cũng không tệ lắm, ta rất thích." Vừa nói vừa hái được mấy trái.
Vân Liệt cũng giúp đỡ hái một chút.
Lại đi vào trong, Lý Cẩn phát hiện có dưa hấu cùng sơn mai, nghĩ đến đám nhỏ nhất định sẽ thích y liền động thủ hái không ít.
Vân Liệt vừa đi vừa giới thiệu, "Sơn mai có chút chua, dưa tròn không được ngọt, trừ khi cực kỳ khát, thì không ai muốn hái, hai thứ này sức sống vô cùng ngoan cường, hàng năm đến mùa này, trên núi có rất nhiều."
Lý Cẩn hái một quả dưa hấu, lấy tay xoa xoa, tiện tay bổ ra một cái nếm thử, dưa tròn này so với dưa hấu hiện đại không khác gì nhau, chẳng qua không được ngọt mà thôi.
Trên núi quả thật có không ít dưa tròn, Lý Cẩn càng nhìn càng cảm thấy được đất đầy bạc.
Mùa này rất nóng, dưa hấu lại nhiều nước, ở hiện đại, nó gần như là sản phẩm cần thiết để giải khát giải nhiệt. Không ngọt cũng không phải là vấn đề, thêm đường vào, mùi vị dĩ nhiên sẽ thay đổi, không tận dụng một phen, quả thực có lỗi với đám dây leo đầy đất này.
Nhưng có chút nặng, một chuyến nhiều lắm chỉ mang được mười trái.
Thấy y yêu thích, Vân Liệt cũng hái thêm mấy trái, bỏ vào trong giỏ trúc.
Đi vòng vo một vòng, Lý Cẩn phát hiện trên núi còn có cả mướp.
Những quả to đều bị thôn dân hái đi, còn một ít quả không tính quá lớn. Lý Cẩn liền chọn ba trái lớn hái xuống.
Trên đường về, đồ nặng đều đặt trong giỏ trúc Vân Liệt, giỏ trúc Lý Cẩn chỉ có một ít ớt cùng nấm mèo đến nửa sọt.
Nhìn thấy cữu cữu tiểu nha đầu liền hô lên, "Cữu cữu cữu cữu, cữu cuối cùng cũng về rồi, nương còn muốn đi tìm hai người một chuyến."
"Cữu cữu không phải nói, muốn đi dạo một chút sao."
"Nhưng mà nương không yên lòng cữu cữu nha, nói cữu cữu vừa mới tỉnh lại, còn sợ cữu cữu không tìm được đường về nhà đó."
Lý Cẩn bất đắc dĩ cười cười, cảm thấy tỷ tỷ thật sự lo xa quá.
Nghiên tỷ cũng chú ý tới Vân Liệt, tiểu nha đầu cười hì hì chào hỏi, "Thúc thúc, ngươi muốn xem tiểu hồ ly không? Nó ngày hôm qua rất ngoan."
Vân Liệt sờ sờ đầu nhỏ của bé.
Nghiên tỷ như bị điểm trúng huyệt cười, khi bị xoa xoa đầu liền cười khanh khách không ngừng.
Thần ca nhi ở trong phòng luyện chữ, nghe thấy động tĩnh, liền leo xuống ghế dựa nhìn ra phía ngoài một chút. Thấy cữu cữu trở về, ánh mắt tiểu tử sáng lên, từ trong phòng đi ra, khi vượt qua ngưỡng cửa, còn xém chút vấp ngã, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc vẫn bình tĩnh, trầm mặc như thường.
Vân Liệt lấy toàn bộ đồ vật bên trong giỏ trúc ra đặt trong sân nhà Lý Cẩn.
Lý Cẩn: "Ai, sao đều cho ta? Ngươi không lấy một ít sao?"
"Không phải đồ ta cần."
Dựa theo thói quen của người ở đây, thứ có thể ăn bên trong giỏ trúc chỉ có các loại nấm cùng nấm mèo, mướp đều còn nhỏ, ớt quá cay, dưa hấu không ngọt, sơn mai quá chua, Vân thợ săn không thích cũng rất bình thường.
"Chờ ta dùng dưa tròn làm rau trộn, sẽ mang cho ngươi thử một chút, bảo đảm ngươi còn muốn ăn nữa."
Vân Liệt cười cười, "Được."
Vân Liệt vừa rời đi, Lý Cẩn đang định đi tìm tỷ tỷ, Lý Uyển đã trở về, phía sau nàng còn có một cái đuôi nhỏ, là Chân ca nhi, đến tìm Nghiên tỷ cùng Thần ca nhi chơi. Trải qua thời gian ở chung ngày hôm qua, ba tên tiểu gia hỏa này hiển nhiên có cảm tình.
Nghiên tỷ còn muốn đưa tiểu hồ ly đến trước mặt nhóc, "Ngươi nhanh sờ, mềm lắm đó."
Tiểu tử vểnh lỗ tai, cố gắng cuộn tròn mình thành một đoàn, ngoan vô cùng.
"Đến đây đến đây, cữu cữu cho các ngươi đồ ăn ngon."
Nhìn thấy hắn hái nhiều dưa tròn như vậy, Lý Uyển cảm thấy buồn cười, "Ta tưởng ngươi đi nơi nào, thì ra là chạy lên núi, sao lại hái một đống đồ vô dụng thế này?"
Cả mái tóc đen nàng vấn lên, khi cười rộ lên đặc biệt nhu hòa.
Lý Cẩn trề môi dưới, "Chúng không chỉ dùng được, mà tác dụng còn rất lớn, đệ còn nhờ vào chúng kiếm bạc đây, tỷ, tỷ không được đả kích đệ."
Hết chương – //
Đã beta – //
_________
thịt dê nướng –烤羊肉
(hai đại ca này ăn thịt dê nướng làm tui thèm quá nên phải kiếm hình nhìn cho đỡ thèm T.T)
sơn mai ( 山梅) – dâu rừng