Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Yên Vân
Biên tập: Nguyn
Ánh mắt Vân Liệt dừng lại vài giây trên lông mi y, đột nhiên muốn đưa tay sờ một chút. Hắn nắm tay thành quyền, mới nhịn xuống được loại khát vọng khó hiểu này.
Thấy Cẩn ca nhi mở to đôi mắt, chờ câu trả lời của hắn, hắn thông cổ họng, thấp giọng nói, "Được, nếu như có thể thì liền cùng đi đi."
"Lại có thêm hai người cùng ngồi, xe bò ít nhất có năm người ngồi đây. Đi, ngươi muốn ăn cái gì? Muốn ăn cái gì cũng có thể mua cho ngươi, ta mới vừa kiếm được tiền, tùy ngươi chọn."
Khóe miệng Lý Cẩn cong lên độ cong sung sướng.
Trên người y vẫn luôn có một luồng khí tràn trề sức sống, cười lên như thế có vẻ rất giảo hoạt.
Trước mặt tiểu thiếu niên đột nhiên hiện lên hình ảnh tiểu hài tử mười năm trước chồng chất lên nhau.
Trong đầu Vân Liệt không khống chế dần dần hiện ra hình ảnh khi còn bé.
"Ca ca, ca thích ăn cái này không?"
Tiểu tử bước đôi chân nhỏ bé ngắn ngủn chạy tới Vân Liệt, trong tay còn giơ ra một khối bánh ngọt như ý, chân bé ngắn chạy cũng gấp, bị hòn đá ngáng chân một chút.
Hai người cách có chút xa.
Trong lòng Vân Liệt căng thẳng, chạy tới, lại không bắt được bé, tiểu tử trực tiếp nện xuống đất.
Sợ bé khóc, Vân Liệt liền bế bé lên.
Tiểu tử duỗi ra một cánh tay cuốn lại cổ hắn, miệng nhỏ chu ra nhìn bánh ngọt trong tay, khi thấy không có bẩn, liền nhếch miệng nhỏ cười.
Bé giơ lên bánh ngọt trong tay, cho Vân Liệt xem, đôi mắt sáng lấp lánh, "Không bẩn."
Y thuở nhỏ rất dễ nhìn, hai mắt thật to, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn trắng trẻo, lúc nở nụ cười, lúm đồng tiền nhỏ trông rất ngọt ngào, đáng yêu vô cùng.
Vân Liệt không nhịn được chọt chọt lúm đồng tiền nhỏ, "Chạy nhanh như vậy làm gì?"
Tiểu tử cười né một chút, cười khanh khách vang vọng, giơ tay nhỏ đem bánh ngọt nhét vào miệng hắn.
"Tổ mẫu mới thưởng cho ta điểm tâm, ta mang tới cho ca ca một cái nha, ta còn nữa, ca ca muốn ăn cái gì cứ nói, ta lấy cho ca ca."
Vào lúc ấy Vân Liệt ở tại Phổ Quang tự ngốc đến tám năm, hắn quái gở trầm mặc, tuổi còn nhỏ nhưng toàn thân đầy sát khí, tiểu hòa thượng trong chùa cũng không dám tới gần hắn, vậy mà tiểu tử lại hoàn toàn không sợ hắn, còn có sức lực nhảy nhót trước mặt hắn, bởi vì chỗ ở hai người ở gần, nên thỉnh thoảng còn lấy đồ ăn ra ngoài đưa cho hắn.
Dù Lý Cẩn chỉ ở Phổ Quang tự một tháng, nhưng một tháng ấy lại khiến cuộc sống Vân Liệt biến hóa đến long trời lở đất. Tiểu tử tồn tại như một tia sáng, đột nhiên thắp lên thế giới đầy tử khí của hắn.
Ánh mắt Vân Liệt có chút đăm chiêu, vừa nhìn thấy lại thất thần.
Lý Cẩn "chậc" một tiếng, lầm bầm một câu, "Ta tốt xấu gì cũng muốn mời khách, ngươi coi như không muốn, cũng phải cho chút thể diện chớ, chọn một cái đi? Thỏa mãn ý muốn vung tiền như rác của ta khó như vậy sao?"
Đáy mắt Vân Liệt nhiều ra một nụ cười, "Bánh ngọt như ý đi."
"Vậy mới đúng chứ." Lý Cẩn nở nụ cười, lúm đồng tiền trên gò má như ẩn như hiện, "Chỉ có bánh ngọt như ý sao? Cũng quá tiết kiệm tiền cho ta rồi, trên trấn có không ít rượu ngon, ngươi chọn mấy vò đi, vừa lúc có xe bò, thuận tiện mang đi."
Không đợi Vân Liệt từ chối, Lý Cẩn liền cười híp mắt nói, "Chớ vội từ chối, mấy vò rượu ngươi cũng không muốn, sao ta còn được ăn thịt nướng của ngươi chứ. Đi, là nam nhân thì gật đầu."
Đáy mắt Vân Liệt nổi lên một ý cười. Thời khắc này Vân Liệt cực kỳ cảm tạ trời cao đã để Lý Cẩn tỉnh táo lại. Đây là Cẩn ca nhi sống sờ sờ, biết nói biết cười, cả tính tình cũng không có biến hóa lớn.
"Được."
Thấy hắn đáp lại, Lý Cẩn cười hết sức vui vẻ, "Mai Chi tỷ đang ở phía trước, ngươi còn việc gì khác không? Nếu như không không có, thì chúng ta gọi nàng cùng đi loanh quanh một vòng, mua thêm ít đồ trong nhà."
"Không có việc gì."
"Vậy đi thôi."
Hai người rất nhanh liền tới chỗ xe bò.
Nhìn thấy Vân thợ săn cùng Cẩn ca nhi cùng nhau sóng vai đi tới, đáy mắt Mai Chi tràn đầy kinh ngạc, "Vân thợ săn cũng lên trấn sao?"
Nàng là một trong số ít những người có lá gan lớn trong thôn, dù có chút sợ Vân Liệt, nhưng lên tiếng chào hỏi thì vẫn dám.
Vân Liệt gật đầu.
Được hắn đáp lại, Mai Chi cười cười, lần thứ hai cảm thấy Vân thợ săn căn bản không dữ như bề ngoài, nhìn xem nhìn xem, ánh mắt hắn nhìn Cẩn ca nhi rất nhu hòa nha.
"Mai Chi tỷ, chúng ta giao xe bò cho người trông xe giữ giúp, ba người chúng ta đi dạo trên trấn đi, thừa dịp mua ít đồ về."
"Được." Mai Chi thẳng thắn đáp lại.
"Đúng rồi, Mai Chi tỷ, lần này kiếm được ít bạc, một lượng này tỷ nhận đi, chốc nữa muốn mua gì thì mua, nếu không đủ thì nói với đệ, đệ cũng không thiếu đâu."
Lý Cẩn cũng không tránh Vân Liệt, trực tiếp lấy một nén bạc nhỏ từ trong lòng ra đưa cho Mai Chi tỷ.
"Cho ta?"
Mai Chi sửng sốt nửa ngày mới phản ứng được, nén bạc trong tay cũng không phải ảo giác của nàng, mà là bạc chân thực.
Nàng choáng váng đi cùng Cẩn ca nhi được hai bước, mới đột nhiên dừng bước, "Không đúng! Ngươi từ đâu có được bạc?"
Mai Chi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Thấy nàng giật mình như thế, Lý Cẩn không nhịn được cười giải thích một câu, "Mới kiếm được nha, không phải do bán mứt trái cây sao."
Khi y cười đôi mắt sáng lấp lánh, trên mặt còn kém viết năm chữ to, mau khen đệ một cái.
Vân Liệt nhìn mà buồn cười không thôi.
Đáng tiếc Mai Chi không thể thấy được.
Cả người nàng càng mê man, "Chờ đã, ba vò mứt trái cây bán được một lượng bạc?!"
Sao có thể chứ?! Một lượng bạc cũng đủ bọn họ chi tiêu hơn nửa năm rồi! Chỉ ba vò mứt trái cây lại có thể đáng giá như vậy? Không không không, nhất định là Cẩn ca nhi lầm!
Lý Cẩn cong cong môi, "Không chỉ một lượng, một lượng này chia cho tỷ, đệ còn nữa."
Chia nàng?
Mai Chi càng hôn mê, "Không phải, dù cho cho ngươi kiếm lời không ít, nhưng làm gì chia ta nhiều như vậy?"
Đoán được điều nàng muốn hỏi, Lý Cẩn giải thích, "Mai Chi tỷ, trong lòng đệ tỷ chính là tỷ tỷ ruột của đệ, đệ kiếm tiền không phải là cho các người tiêu sao? Tỷ nuôi đệ hai năm, không có tỷ liền không có đệ ngày hôm này, tiền này tỷ hãy nhận đi."
"Cái gì coi như nuôi hai năm? Cũng chỉ mỗi ngày cho ngươi ăn cơm, nhiều hơn một chén, huống hồ lúc đó tỷ ngươi đưa vài mẫu đất kia cho ta, đừng nói nuôi một mình ngươi, dù nuôi hai đứa như ngươi cũng đủ, lương thực mà Thụy tiểu tử ăn cũng là của ngươi."
Sợ Mai Chi tỷ trả lại, Lý Cẩn kiên trì giải thích vài câu, "Không thể nói như thế, sao người khác lại không muốn nuôi đệ? Tỷ không chê đệ khờ, dẫn tỷ đệ về, chính là có ân với đệ, nếu như đệ không có tiền cũng sẽ không phồng má giả làm người mập, đây không phải đã kiếm được sao? Làm sao có thể không giúp tỷ một chút? Trong lòng đệ tỷ cũng là thân nhân của đệ. Trên đường cái người đến người đi, không phải chỗ để nói chuyện, Mai Chi tỷ, tỷ nếu không muốn cùng đệ xa lạ, thì nhanh chóng cất vào đi."
Nói xong lời cuối y cố ý nghiêm mặt lại.
Lại nói, y sừng sộ lên như là chuyện rất nghiêm trọng vậy.
Đáy lòng Mai Chi ngũ vị tạp trần, vừa cảm động vừa vui mừng, lại cảm thấy bạc này không nên nhận, thật sự không cần.
Vân Liệt đột nhiên giúp đỡ khuyên một câu, "Đây là tấm lòng thành của Cẩn ca nhi, ngươi hãy nhận đi."
Đáy lòng Mai Chi giận dỗi, nghe vậy lườm hắn một cái, "Đừng cho là ta không thấy, ngươi còn mamg thịt qua cho Cẩn ca nhi đó, vậy ta chia tiền cho ngươi một nửa?"
Dĩ nhiên là hoàn toàn không sợ hắn.
Lý Cẩn vui vẻ, "Ha ha, cái này cũng không cần, đệ chậm rãi báo đáp hắn là được. Mai Chi tỷ, đệ nói tỷ, Vân thợ săn người ta cũng không có khách khí như tỷ vậy, lúc đệ nói muốn mua rượu cho hắn, hắn còn ước gì đệ mua thêm mấy vò."
Mai Chi vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhìn sao cũng không cảm thấy Vân Liệt là loại người như vậy.
Vân Liệt không phản bác, rất nể tình mà chấp nhận.
Lý Cẩn cong môi dưới, "Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh chóng mua đồ đi."
Ba người cùng nhau đi dạo không ít nơi.
Bởi vì Vân Liệt như hung thần trông chừng bên người, khi mua đồ, cũng không cần Mai Chi cùng Cẩn ca nhi mặc cả, chủ quán nhìn gương mặt kia của Vân Liệt xong, liền làm bé ngoan báo giá thấp nhất.
Vân Liệt từng ra chiến trường, từng thấy máu, cũng từng giết không ít người, cho dù đã thu liễm khí thế trên người, nhưng dáng vẻ hắn vẫn rất hù người. Một người từng chiến đấu đi qua máu thịt, ánh mắt nhìn người cũng không giống người bình thường, thêm vào nửa mặt kia của hắn khiến cho người ta suy nghĩ lung tung, rất giống một kẻ hung thần.
Dân chúng bình thường không sợ hắn mới là lạ!
Liên tiếp mua mua mua, Mai Chi cũng bị Cẩn ca nhi giật dây mua một chút.
Trên đường về Mai Chi còn có cảm giác nằm mộng.
Ba người một chiếc xe bò, khi trở về, người đánh xe biến thành Vân Liệt.
Hắn đánh xe rất vững vàng, không nhìn mặt mà chỉ nhìn bóng lưng thật khiến người ta cảm thấy vừa đáng tin vừa có vẻ thận trọng. Trải qua mấy tiếng đồng hồ ở chung, ấn tượng Mai Chi đối với hắn đã biến hóa long trời lở đất.
Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, khiến hắn trông càng chững chạc hơn. Nếu như không phải nhìn có vẻ quá hung ác, phối với Cẩn ca nhi cũng không tệ, ý niệm này xoay chuyển trong đầu Mai Chi một chút.
Khi sắp đến Trúc Khê thôn, Mai Chi đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, "Cẩn ca nhi, một lượng bạc này không tính, chuyện chia việc đừng nhắc lại nữa."
Kiếm tiền thì kiếm tiền thôi, mứt trái cây này có thể kiếm tiền như vậy, nhà bọn họ nói gì cũng không thể chiếm tiện nghi này được.
Hết chương – //
Đã beta – //
_________
bánh ngọt như ý