Chuyển ngữ: Yên Vân
Biên tập: Nguyn
Đại Ngưu ăn nói vụng về, nói xong câu này liền không biết nên nói cái gì nữa.
Tức phụ hắn sắc bén liếc hắn một cái.
Hắn nhìn thấy, liền cúi đầu ngồi xuống.
Lý Cẩn còn muốn nói điều gì đó.
Nhị Hổ ngắt lời hắn, "Cẩn ca nhi, ngươi đừng nói nữa, chuyện chia việc dù thế nào chúng ta cũng ko đồng ý, cũng đừng nói cảm tạ nữa, vốn cũng không giúp ngươi được cái gì, lại nói, quan hệ chúng ta gần như vậy, giúp đỡ lẫn nhau một chút, không phải là chuyện đương nhiên sao? Ngươi cùng Uyển tỷ khó khăn thế nào, chúng ta đều nhìn thấy rõ. Thật vất vả mới có cách kiếm tiền, đổi lại người khác không phải phải che giấu kỹ sao? Ngươi nhớ đến chúng ta, đó là nhân nghĩa của ngươi, chúng ta cũng không thể chiếm tiện nghi của ngươi được."
Mấy câu nói vô cùng khí phách.
Lý Cẩn cau lông mày lại, "Chiếm tiện nghi cái gì chứ? Đệ cùng tỷ tỷ thật sự là sức người không đủ, nếu như nói đến chuyện mở rộng sinh ý, dù không tìm mọi người thì cũng tìm người khác."
Nhị Hổ cười híp mắt nói: "Có cần hỗ trợ thì cứ việc gọi chúng ta là được. Hái sơn mai vốn là việc nhỏ, chúng ta lên núi đốn củi thuận tiện có thể hái cho ngươi một sọt trúc, đàm luận chuyện tiền dễ tổn thương tình cảm."
Bị hắn nói như thế, lấy sức người lại coi như miễn phí, tức phụ Đại Ngưu tức đến đau gan. Nàng làm sao lại gả cho nhà như vậy chứ! Một đám người ngu ngốc.
Khóe môi tức phụ Đại Ngưu hạ xuống, thần sắc cũng có chút tối tăm.
Lý Cẩn không ngừng thu hết vẻ mặt của nàng vào đáy mắt, nương Mai Chi cũng nhìn thấy rõ rõ ràng ràng, sợ nàng sau lưng lại làm ra chuyện gì, nương Mai Chi đưa Sâm ca nhi sắp ngủ cho Nhị Hổ, lên tiếng nói, "Nhị Hổ nói đúng lắm, Cẩn ca nhi cũng đừng nói đến chuyện này nữa, nếu quả thật nhớ rõ chúng ta tốt, thì tranh thủ làm ăn thịnh vượng đi, đừng uổng công Mai Chi lo lắng cho các ngươi. Tức phụ Đại Ngưu, ngươi cũng không có ý kiến chứ?"
Đáy lòng tức phụ Đại Ngưu nghẹn đến lợi hại, nàng nhìn thấy rõ, trong nhà sẽ không có ai cùng lập trường với nàng.
Cho dù nàng có ý kiến, nhưng đang trước mặt hài tử, không lẽ lại khóc lớn đại náo hay sao?
Nàng chỉ có thể làm lơ đám người này.
Tức phụ Đại Ngưu miễn cưỡng cắn môi dưới, đáy mắt chợt lóe một vệt châm biếm.
"Ta thì có thể có ý kiến gì? Cẩn ca nhi đặt chúng ta trong lòng, mới cố ý chia việc, lúc trước ta cũng là không muốn phụ tấm lòng thành của hắn nên mới đồng ý, nếu tất cả mọi người nói như vậy, chuyện chia việc coi như xong đi, chúng ta không muốn kiếm số tiền này, Cẩn ca nhi khẳng định cũng không tiện sai khiến mọi người, vậy để cho người khác kiếm tiền đi."
Nàng nói xong lời này, bầu không khí bỗng lạnh đi trong nháy mắt.
Hai má Đại Ngưu nóng lên, vội vã lên tiếng nói, "Cẩn ca nhi ngươi đừng nghe nàng nói hưu nói vượn, việc cần hỗ trợ ngươi cứ việc nói, ta cùng Nhị Hổ cái khác không có, nhưng một thân khí lực vẫn có."
Không trách người ta nói rằng tức phụ Đại Ngưu lợi hại, những phụ nữ vì bận tâm mặt mũi mới không nói ra lời này, nói cho cùng, bất quá cũng là không muốn chịu thiệt thôi.
Lý Cẩn đương nhiên có thể hiểu được tâm tình của nàng, tuy rằng sẽ không nghe tính toán của nàng, nhưng cân nhắc đến sau này thật sự có thể cùng nhau hợp tác, nhất định có thể làm được không ít chuyện, nên y cũng không nhắc lại chuyện chia việc, muốn giúp đỡ bọn họ thì còn nhiều biện pháp mà.
"Tẩu tử nói rất đúng, nếu như mọi người không muốn chia việc, ta thật sự cũng không tiện làm phiền mọi người, không bằng thẳng thắn tìm biện pháp trung lập đi, không quản các ngươi hái được trái cây gì, chỉ cần có thể làm thành mứt trái cây, ta đều ấn theo trái cây quý ra sao ra giá thu mua, như vậy thế nào?"
Nương Mai Chi chần chờ nói, "Mứt trái cây thật có thể kiếm tiền?"
"Đương nhiên, nếu không thể kiếm tiền, ta cũng không muốn loay hoay với cái này."
Thương lượng xong, rốt cục định ra biện pháp.
Trải qua bàn luận buổi chiều, Lý Cẩn phát hiện Nhị Hổ đặc biệt có thiên phú kinh thương, người linh hoạt không nói, lại còn đặc biệt biết ăn nói, dùng thời gian bồi dưỡng một chút nhất định sẽ thành nhân tài.
Bất quá bây giờ cũng không thể vội vàng được, tất cả chỉ có thể từ từ mà đi.
Mấy ngày kế tiếp, thời gian trôi qua rất nhanh.
Bọn người Đại Ngưu mang tới không ít sơn mai, Lý Cẩn cùng Lý Uyển vẫn bận nấu mứt trái cây, còn mời Mai Chi tỷ đến, nhờ nàng giúp đỡ cùng nhau nấu. Thêm một sức lao động, tốc độ cũng tăng nhanh không ít.
Cao hứng nhất thì không ai bằng tức phụ Đại Ngưu, vốn tưởng rằng không còn chia việc, bọn họ chỉ có thể làm không công, ai ngờ được Cẩn ca nhi lại đề ra cái cách thu mua theo giá thị trường.
Đây rõ ràng là cho họ bạc, sơn mai trên núi khắp nơi đều có, tùy tiện hái mấy sọt, liền có thể kiếm được mấy trăm đồng, không phải chuyện này càng đáng vui hơn sao.
Nếu như không phải e ngại nương, nàng đã không muốn để Đại Ngưu làm việc trên đồng. Vì kiếm tiền, nàng liền rổ cũng không đan, mỗi sáng sớm liền đi hái sơn mai.
Trải qua mấy ngày, trong nhà tích góp được không ít tiền.
Nương Mai Chi càng thêm bất an, luôn cảm thấy dựa theo cách kiếm tiền này, Cẩn ca nhi chia tỉ lệ một phần mười hấp dẫn như vậy, nhiều lần bà còn muốn đi hảo hảo nói chuyện với Cẩn ca nhi một chút. Đại Ngưu cùng Nhị Hổ còn cố ý tìm Cẩn ca nhi một chuyến, cuối cùng đều bị y khuyên trở về.
Bởi vì cung cấp nhiều sơn mai, mấy ngày nay, Lý Cẩn rất bận rộn, y liền mua không ít bình, để đựng mứt trái cây. Nồi trong nhà không lớn, mỗi nồi chỉ có thể nấu được hai đến ba vò, mỗi lần nấu xong đều phải rửa sạch, ướp muối, nên một ngày có thể nấu được ba nồi.
Sau một tuần, ngoại trừ mùi vị không quá ngon, thì cũng có hơn ba mươi vò. Sợ mứt trái cây dễ dàng hỏng, Lý Cẩn che đậy rấy kín. Y còn cố ý cho Vân Liệt một vò.
Tỉ mỉ tính toán thời gian một chốc, bất tri bất giác đã đến ngày tính tiền Quy Vân các.
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Lý Cẩn liền đến nhà Lý đại gia mượn xe bò.
Chuyện bọn họ nấu mứt trái cây, người trong thôn đương nhiên có biết qua, khi Lý Cẩn cùng Mai Chi vội vàng đánh xe bò đi ngang qua bọn họ, bọn họ đều đưa cổ dài ra nhìn lên xe.
Nhìn thấy nhiều mứt trái cây như vậy, họ đều cảm thấy rằng Cẩn ca nhi làm chuyện lung tung, nghe nói nấu món này phí không ít đường trắng đâu. Lý Uyển cũng vậy, Cẩn ca nhi là đứa đầu không tỉnh táo đã đành, nàng cũng ngốc hay sao? Tùy ý để một đứa ngu ngốc hơn mười năm trời làm chuyện hồ đồ! Sẽ phải gặp trắc trở đây.
Kết quả là thật sự xảy ra chuyện.
Trong tình huống Lý Cẩn không hề hay biết, trên trấn đã xảy ra một việc lớn.
Ba vò mứt trái cây đã bán cho Cố Tử Ngọc kia, bởi vì hai ngày trước chưa bán xong, nên liền bán thêm hai ngày.
Sau khi tiểu thiếu gia Lý gia ăn thử, liền nhất kiến chung tình với mứt trái cây không thôi, một hơi mua toàn bộ phần còn lại.
Hắn có chút tham ăn, càng ăn càng thích, nên chỉ trong tối hôm đó đã ăn hết toàn bộ mứt trái cây đã mua hôm đó. Dạ dày hắn vốn đã không tốt, khí trời lại nóng, thời gian cất giữ mứt trái cây có chút lâu, mùi có chút biến chất, cho nên đêm hôm đấy hắn bắt đầu đau bụng, cả người đều mệt lả.
Hắn là đời cháu nam nhân duy nhất trong nhà, nói là bảo vật trong nhà cũng không quá đáng, xảy ra chuyện như vậy, đáy lòng mẹ hắn đương nhiên không thoải mái, liền đem chuyện mứt trái cây có độc xém chút nữa hại chết con bà, truyền ra bên ngoài.
Một truyền mười mười truyền trăm.
Không ít người đều biết việc này, còn có người đến lừa bịp nói ăn xong mứt trái cây cũng bắt đầu đau bụng, yêu cầu cửa hàng bồi thường bạc mới được, nếu không họ liền đến nha môn tố cáo. Chưởng quỹ sợ gặp kiện cáo, liền âm thầm tự móc tiền túi bồi thường cho bọn họ.
Hai người này vốn là không có chuyện gì, sở dĩ đến gây chuyện là do thuần túy có ý đồ riêng, thấy chưởng quỹ chột dạ, nên càng ngày càng làm trầm trọng thêm, há mồm mở miệng đồi phải bồi thường.
Chờ đến lúc Cố Tử Ngọc biết được việc này, sự tình đã hoàn toàn lớn lên.
Hắn vô cùng đau đầu, lại không biết giải quyết thế nào.
Đến lúc Lý Cẩn mang theo ba mươi vò mứt trái cây đến Quy Vân Các, Cố Tử Ngọc làm khó dễ không thôi.
"Lý huynh, mứt trái cây kia mùi vị mặc dù ngon, nhưng hiện tại nhất định là bán không được."
Lý Cẩn cau lông mày lại, "Xảy ra chuyện gì?"
Mặt Cố Tử Ngọc tiều tụy, cả người hiện ra vẻ chán chường.
Hắn dăm ba câu đem chuyện đã xảy ra kể lại một chút.
"Hiện tại người trên trấn đối với mứt trái cây bài xích vô cùng, cảm thấy nó có độc, ba mươi vò này, chắc chắn không có cách nào bán được trên trấn, Lý huynh vẫn là ngẫm lại biện pháp khác đi."
Lý Cẩn căn bản không ngờ tới sẽ xuất hiện chuyện như vậy.
Lúc trước đem mứt trái cây bán cho Cố Tử Ngọc, hắn còn cố ý đậy một chút, hiện tại trời nóng, sau khi mở ra rồi nếu như không đậy kín, một vò nhiều nhất chỉ bán được trong hai ngày, một khi màu sắc cùng mùi vị có chút biến hóa, thì không thể bán tiếp được.
Y sở dĩ bảo Cố Tử Ngọc đem mứt trái cây chia làm bình nhỏ rồi bán ra, chính là vì để người mua ăn trực tiếp trong ngày. Kết quả bây giờ lại xuất hiện việc này.
Hết chương – //
Đã beta – //
_________