Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

chương 28: dung nhập trúc khê thôn!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chuyển ngữ: Yên Vân

Biên tập: Nguyn

Không đến mấy ngày, Vương thợ mộc liền nhờ người chuyển lời đến, nói rằng đồ vật đã được làm xong, bảo Lý Cẩn hãy đến lấy. Lý Cẩn ăn sáng xong, liền vội vàng đánh xe bò xuất phát.

Y mặc dù nhanh chóng nắm được kỹ thuật đánh xe, nhưng ngoại trừ chỉ dạy của Vân Liệt, thì cũng không thể không nói đến công của mấy đứa nhỏ, ngoại trừ Nghiên tỷ, thì còn có Chân ca nhi, Lý Lâm, Vương Thụy đều đối với xe bò hiếm lạ không thôi.

Thấy bọn chúng yêu thích, sau khi Lý Cẩn học được đánh xe, liền mang theo theo bọn chúng đi quanh Trúc Khê thôn vài vòng. Điều này làm mấy đứa nhỏ sướng đến phát rồ luôn, đặc biệt là Lý Lâm, nhìn ánh mắt ước ao của người khác thì sống lưng ưỡn đến mức thẳng tấp, tiếng nói vui vẻ liên tục vang vang.

Qua vài vòng diễu võ dương oai như tản bộ, mấy tên tiểu tử này nghiễm nhiên đã trở thành điều làm bọn nhỏ trong thôn ước ao nhất. Hiện tại hài tử thôn Trúc Khê đều ước gì được làm bằng hữu với bọn nó đây.

Thấy Cẩn ca nhi dự định xuất phát, Lý Uyển vội vã lau lau tay nhắc nhở một câu, "Bàn tương đối nặng, khẳng định không dễ mang, có người giúp thì tốt hơn, Mai Chi tỷ đánh xe chắc chắn hơn đệ, để cho tỷ ấy đi chung với đệ đi."

Lý Cẩn ngoài miệng đáp ứng vâng dạ, nhưng lại quay đầu đến nhà Vân Liệt. Khi y gõ cửa, thì Vân Liệt đang viết thư.

Vừa mới mở cửa, liền thấy khuôn mặt tươi cười của Cẩn ca nhi.

Hình dáng môi của y vô cùng xinh đẹp, khi cười rộ khóe miệng hơi giương lên, mang theo nét xinh đẹp, khiến cho tâm tình người ta cũng chuyển biến tốt theo.

Đáy mắt Vân Liệt tràn ra một nụ cười.

Lý Cẩn cũng không khách khí với hắn, "Ta tới tìm ngươi giúp một chuyện, ngươi bây giờ có việc gì không?"

Vân Liệt lắc đầu, "Không có việc gì."

Lý Cẩn nói rõ ý đồ đến.

Trước Vân Liệt để Lý Cẩn đi vào, "Ta thay y phục, ngươi chờ một chút." Y phục hắn đang mặc trên người là đồ bổ củi, cứ như vậy mà đi ra ngoài nhất định là không được.

Không lâu lắm Vân Liệt liền đi ra, hắn thay một bộ cẩm phục màu lam nhạt, càng làm nổi bật nửa gương mặt tuấn mỹ thanh quý mê người của hắn.

Lý Cẩn cảm thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời. Nếu như đang ở hiện đại, tướng mạo người này tuyệt đối sẽ khiến các nữ sinh gào lên nghẹn ngào. Nhưng đáng tiếc nửa khuôn mặt kia đã bị một vết sẹo to che khuất. Lý Cẩn đột nhiên có chút hiếu kì đến tột cùng hắn đã trải qua chuyện gì, sao lại có vết sẹo như thế?

"Đi thôi."

Lý Cẩn khôi phục trạng thái, cười cười, "Đi."

Hai người rất nhanh liền đến Vương gia thôn.

Hôm nay Vương thợ mộc có ở nhà.

Lão là một lão hán vô cùng hòa ái, lông mày thưa thớt, trên mặt mang theo ý cười, khi nhìn thấy Cẩn ca nhi đi cùng Vân thợ săn, trên mặt ông chợt lóe một tia kinh ngạc, lập tức cười cười, "Mau vào đi, đồ vật đều đã làm xong, chắc chắn phải kéo mấy chuyến mới được, lão hán ta không biết đánh xe, nếu không đã mang qua cho ngươi rồi."

Lý Cẩn cũng cười, "Làm nhiều đồ như vậy đã vất vả rồi, đâu thể làm phiền ngài nữa."

Vương thợ mộc dẫn y đi xem đồ vật đã làm xong, lên tiếng nối, "Đồ vật nặng không dễ khiêng, ta giúp các ngươi một tay, ba người chúng ta cùng khiêng."

"Được, vậy khổ ngài rồi."

Mới vừa nói cảm tạ xong, Lý Cẩn liền thấy Vân Liệt đi tới giá sách, một tay hắn nâng đáy kệ, một tay khác vòng qua ô vuông nắm lấy vành kệ, rồi trực tiếp khiêng giá sách lên.

Lý Cẩn trợn to mắt, hoàn toàn không nghĩ tới bên cạnh mình là ẩn giấu một đại lực sĩ.

Vương thợ mộc cũng rất kinh ngạc, vật này tuy không phải rất nặng, nhưng cũng rất khó khiêng, vậy mà Vân thợ săn lại có thể vững vàng mà khiêng lên. Không trách có thể đánh chết hổ.

Vân Liệt nhìn lướt qua thân thể gầy yếu của y, "Không việc gì, khiêng được."

Diện tích xe bò có giới hạn, trên xe chỉ có thể xếp một cái giá sách cùng mấy băng ghế thì không chứa được gì nữa. Lý Cẩn ngồi vững vàng phía sau, Vân Liệt liền vung roi đi.

Dọc theo đường đi dễ thấy vô cùng.

Vừa mới trở lại Trúc Khê thôn, đã có người nhìn vào trong xe bọn họ, thời đại này rất ít người có những thứ đồ này trong nhà, đáy mắt bọn họ không ngừng tỏ ra vẻ hâm mộ. Đã quen nhìn thấy dáng dấp Vân thợ săn rồi, nên mọi người cũng không sợ như vậy nữa, mà xem hắn như là bối cảnh làm nền.

Còn có người lá gan lớn chào hỏi Lý Cẩn.

"Ai nha, Cẩn ca nhi thật sự là thời vận đến rồi, đầu tỉnh táo lại không nói, lại còn mua được xe bò cùng thêm mấy món đồ lớn, khẳng định kiếm được không ít bạc đi."

Lý Cẩn tuy rằng thiếu kiên nhẫn ứng phó với chuyện này, nhưng dù sao cũng là người nông thôn, khuôn mặt y trước sau vẫn tươi cười đáp lời.

"Bán mứt trái cây mà thôi, đây cũng là vốn nhỏ kiếm lời nhiều thôi. Cái này không phải chỉ là vài vật dụng cần thiết trong nhà thôi sao? Mỗi lần đi lên trấn đều phải mang theo đồ, không mua xe bò thì phải phiền phức Lý đại gia. Băng ghế này cũng là đồ vật cần thiết, nhà ai lại không có vài cái? Trong nhà mỗi lần đãi khách đều phải chạy đến nhà Trương đại nương mượn ghế, ta tự mình sắm sửa thì không cần chạy đi mượn rồi."

Mỗi lần có người cùng Cẩn ca nhi nói chuyện, Vân Liệt liền phối hợp mà dừng xe chờ chút, hành vi săn sóc như thế rơi vào đáy mắt đại nương nào đó, lá gan càng to. Còn có người liếc thấy giá sách hỏi tới, "Thứ đồ vật lớn kia, không phải là nhu yếu phẩm chứ?"

"Ai nha, vật này ta đã thấy, con dâu ta đương làm nha hoàn tại Trương phủ, ta từng đi qua đó một lần, đồ vật bên trong nhà chính bọn họ rất giống đồ vật này, nhưng dưới đáy không có tủ, phía trên để hoa gì đó, xa xa nhìn rất ấn tượng."

"Cẩn ca nhi nhất định kiếm lời không ít bạc, vật này tại Trúc Khê thôn chúng ta chính là độc nhất, vẫn không có nhà ai cam lòng tiêu số bạc thế này."

Nếu muốn an cư lạc nghiệp tại thôn Trúc Khê này, thì phải cùng người ở đây tạo mối quan hệ mật thiết.

Lý Cẩn cười lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, "Đây không phải là để chăm sóc hai đứa nhỏ trong nhà sao, Thần ca nhi nhà ta sắp qua sinh nhật, hắn thích đọc sách, nhớ cũng nhanh, nói không chừng còn có thể giống như cha ta tham gia khoa cử, ta đây là cữu cữu, cho tới bây giờ còn chưa mua đồ gì cho đứa nhỏ, vật này chính là cho hắn, cho hắn chuyên để sách, ta còn trông chờ Thần ca nhi nhà ta lớn lên có tiền đồ đây, nếu như có thể vinh danh trạng nguyên trở về, thì tốn nhiều tiền hơn chút cho hắn cũng đáng."

Đại Hạ triều không chỉ có nam nhân mới có thể tham gia khoa cử, mà tiểu ca cũng có thể.

Nghe y nói như vậy, mọi người càng sôi nổi.

"Cẩn ca nhi thật đúng là cữu cữu tốt, có thể suy nghĩ cho hài tử như vậy."

"Đúng vậy, nhà ai lại không cam lòng vì hài tử mà tiêu số tiền này?"

"Ta ngược lại không nỡ."

"Theo ta thấy cũng chỉ có Cẩn ca nhi cam lòng, đổi lại là ta, thà rằng mua thêm hai khối thịt, xào thịt ăn qua bữa, cho dù có tiền ta cũng không mua nó, vướng víu không nói, đói bụng cũng không gặm được."

Càng nói càng hăng say, sớm đã quên sự tồn tại của Vân Liệt, mọi người cười phá lên."

"Ngươi tên qủy bỡn cợt, theo ta thấy nếu thật có thể để cho hài tử có tiền đồ, dù cho chỉ là học trò nhỏ, ngươi dù không có số tiền này thì khẳng định cũng sẽ nguyện ý đập nồi sắt bán để mua cho nó một cái, đâu còn tâm tư mà ăn thịt?"

Đề tài bỗng chốc sai lệch.

Lý Cẩn dở khóc dở cười, cảm thấy mấy thím đại nương này mỗi người đều rất dí dỏm.

Có người lặng lẽ bĩu môi, trạng nguyên thật sự tốt như vậy sao? Trúc Khê thôn hơn trăm năm mới có một tiến sĩ, lão Lý gia nhà bọn họ đã chiếm một cái, Thần ca nhi lại hiếu học, làm sao có thể truyền đến đời kế? Nếu là mua thêm ít đồ liền có thể trở thành trạng nguyên, thì hắn cũng nguyện ý mua cho nhi tử mình một cái.

Lý Cẩn còn chưa về đến nhà, hai đứa nhóc đã sớm biết được tin tốt, có một tiểu hán tử lúc đó đang chơi ở trên đường, nghe Lý Cẩn nói được liền tranh công chạy đi mật báo cho họ.

Hiện hài tử trong thôn đều thích chạy đến nhà Lý Cẩn, muốn cùng Thần ca nhi tạo mối quan hệ, chỉ mong ngày nào đó được ngồi xe bò tham quan một chút.

Thần ca nhi nghe được tiểu hán tử thuật lại, khuôn mặt nhỏ nhắn liền tràn đầy mong đợi, lần đầu tiên không bình tĩnh như thế, lời còn chưa nghe xong đã chạy ra ngoài.

Cách thật xa, Lý Cẩn đã thấy nhóc. Khi thấy y đã trở về, tiểu tử liền chạy tới phía y.

Nhìn thấy giá sách trên xe, đôi mắt Thần ca nhi sáng lên cực kỳ.

Phía sau nhóc còn có một tiểu hán tử, tiểu hán tử so với Thần ca nhi còn vui vẻ hơn, bùm bùm giới thiệu, "Thần ca nhi, chính là món đồ to to trên xe, cữu cữu ngươi nói đó là lễ vật sinh thần ngươi đó."

Lý Cẩn nhảy xuống xe, bế tiểu tử lên hôn một cái, "Cách ra xa chút, lỡ như băng ghế rơi xuống đập trúng ngươi thì làm sao bây giờ."

Tiểu tử lần đầu được cữu cữu bế, hai má đột nhiên đỏ, "Con tự mình đi."

Lý Cẩn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc, rồi thả nhóc xuống.

Nghiên tỷ đuổi theo phía sau ca ca, cũng nhanh chóng chạy đến đây, thấy cữu cữu thả ca ca xuống, tiểu nha đầu liền đưa ra móng vuốt nhỏ, "Cữu cữu ôm." Một đôi mắt to long lanh lưu chuyển, quả thật cực kỳ xinh đẹp.

Lý Cẩn đưa tay bế bé lên, tiểu nha đầu bẻ ngón tay đếm, "Có bàn có ghế cần thiết trong nhà, còn có giá sách ca ca nữa, cữu cữu khẳng định cũng mua đồ cho Nghiên tỷ chứ?"

Lý Cẩn dở khóc dở cười nhéo nhéo chóp mũi của bé, cười nói với Vân Liệt, "Triệu Đại Niên cùng tỷ tỷ đều là người tính tình trầm ổn, cũng không biết tiểu nha đầu này giống ai."

Vân Liệt không nhịn được câu môi, tính tình Nghiên tỷ thật ra có một phần theo Cẩn ca nhi. Thấy người trong cuộc không thừa nhận, hắn cũng không tiện vạch trần y.

Nghiên tỷ nhăn nhăn cái mũi nhỏ, vỗ vỗ đầu cữu cữu, "Cữu cữu nói mau nha, Nghiên tỷ có bảo bối gì?"

Tiểu nha đầu mở to đôi mắt đen, vẻ mặt mong đợi.

"Được rồi, nhanh xuống dưới, người đã to ra rồi, còn để cữu cữu ôm, có xấu hổ hay không."

Lý Uyển nghe thấy động tĩnh cũng đi ra.

Thấy Vân thợ săn bồi Cẩn ca nhi đi, Lý Uyển bất động thanh sắc liếc hai người một cái, rồi cười nói, "Thực sự là phiền Vân thợ săn, nhanh vào nhà nghỉ ngơi một chút đi."

Vân Liệt: "Không sao."

Nói xong cũng đem giá sách từ trên xe khiêng xuống, dưới ánh mắt bất ngờ của Lý Uyển, đi vào sân.

Lý Cẩn vội vã đi theo đỡ, "Tại sao lại khiêng một mình? Không phải nói để ta giúp ngươi sao? Ngươi như vậy rất mệt."

"Không mệt."

Vân Liệt lời ít mà ý nhiều.

Hai người vừa nói vừa cười vào nhà, để lại Lý Uyển với đáy mắt chợt lóe một vệt phức tạp. Nàng do dự một chút, cũng nhấc chân vào theo, chung quy vẫn không nói gì.

Chạy hết ba chuyến, rốt cục đã chở xong đồ vật.

Trong nhà xuất hiện thêm bàn, giường thì rực rỡ hẳn lên, cả người Lý Cẩn cũng tràn đầy năng lượng. Dưới sự trợ giúp của Vân Liệt, họ cũng đã chuyển giá sách vào trong nhà. Sau khi giá sách hiện diện, căn nhà vừa hiện lên vẻ đẹp mắt lại có chút đơn sơ, Lý Cẩn thật muốn động thủ dỡ xuống sửa lại thành nhà gạch ngói.

Bất quá nếu bây giờ đột nhiên đề cập chuyện xây nhà, tỷ tỷ của y hẳn là sẽ không đồng ý, vẫn là nên chờ một chút đi.

Hai đứa nhóc vây quanh kệ sách, không muốn rời đi. Nghiên tỷ còn bảo Thần ca nhi đưa nàng bút lông, muốn đặt ở chỗ dễ thấy nhất.

Cuộc sống thực sự trôi qua càng tốt hơn, đáy mắt Lý Uyển nhiều hơn một nụ cười.

Cẩn ca nhi cũng vui vẻ, nhìn thấy nụ cười trên mặt y, Vân Liệt cảm thấy năm tháng thật tĩnh lặng làm sao.

Lý Uyển muốn gọi Vân Liệt ở lại cùng bọn họ ăn cơm, Vân Liệt lại thức thời cự tuyệt.

Chờ hắn đi rồi, Lý Uyển lại lừa gạt đoạn hỏi thăm tin tức, "Mai Chi tỷ sao không đi chung với đệ? Có chuyện gì sao?"

Lý Cẩn ăn một miếng cơm, "Đệ không đi gọi tỷ ấy, việc xuất lực nhiều như vật gọi tỷ ấy cũng không tiện, để Nhị Hổ ca đi lại sợ làm trễ nãi việc nhà nông của huynh ấy, cả làng chỉ có Vân thợ săn rãnh rỗi nhất, không tìm hắn thì tìm ai."

Lý Uyển thở một hơi, khóe miệng gợi lên một nụ cười, nàng cười vô cùng dịu dàng, khiến người ta sinh ra hảo cảm trong lòng, "Gần đây phiền toái hắn không ít, không nghĩ tới hắn trông dữ tợn, lại đồng ý giúp đỡ."

Lý Cẩn vừa mới bới cơm, còn chưa kịp nói tiếp, Nghiên tỷ liền nói, "Thúc thúc còn cho chúng ta tiểu hồ ly, còn có hổ con, nương, nương thấy hổ con của con không? Mấy ngày trước còn ở đây, mấy ngày gần đây không thấy nữa."

Trên mặt Lý Uyển nóng lên, cúi mặt che giấu gắp một đũa đồ ăn, "Con suy nghĩ kỹ xem đã để ở đâu. Con không phải thích ăn cái này sao, sao không thấy con gắp?" Vừa nói vừa gắp cho Nghiên tỷ một đũa.

Năng lực tự động thủ của Nghiên tỷ rất tốt, năm ngoái đã có thể tự mặc quần áo tự ăn cơm, ngày thường cũng là tự mình ăn.

Bé đặc biệt thích ăn cái này, thấy nương gắp cho bé một đũa, cả khuôn mặt đều vui vẻ ý cười, thoáng chốc liền quên mất chuyện hổ con mất tích.

Hết chương – //

Đã beta – //

_________

Chúc mọi người đọc truyện vui! ^.^

Tặng một bài hát nhé! - Người theo đuổi ánh sáng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio