Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả đã hoàn chỉnh, Trịnh Trạch đối với Lý Cẩn thực sự càng bội phục.
Y cười nói, "Nếu như ngươi không chê, ta liền gọi ngươi một tiếng Cẩn ca nhi đi. Những ý tưởng này không tệ, nhưng nếu như thực hiện cùng một lúc, nhất định sẽ được cái này mất cái khác, hiệu quả quả thật không bằng thực hiện từng cái cho xong. Chúng ta không bằng trước tiên chọn hai cái, từ từ đi, món lẩu thích hợp với mọi nhóm người, mà nơi giải trí thì tương đối thích hợp với người giàu có khả năng tiêu phí. Không bằng chúng ta trước tiên thực hiện hai cái này?"
Cố Tử Ngọc, "Mùa hạ trời nóng, nếu món lẩu là loại cay, thì không hẳn thích hợp, không bằng hãy đổi một cái khác."
Nghe đến hai chữ trời nóng, đôi mắt Lý Cẩn đột nhiên sáng lên, chính bản thân y không sợ nhiệt, nên lại quên mất trời nóng đối với người khác mà nói thì quá khó để chịu đựng. Nếu như có thể có băng...
Trùng hợp Lý Cẩn có biết một cách làm băng, nếu có thể quảng bá rộng rãi khối băng thì đây sẽ là một con đường phát tài. Có khối băng, không chỉ có thể giảm nhiệt, mà còn có thể nghĩ ra biện pháp làm kem ly, sữa chua gì đó, nghĩ lại trời nóng mà được ăn một cái, ngẫm lại đã thấy vô cùng mát mẻ.
Lý Cẩn sở dĩ biết đến cách làm băng là do có liên quan đến khi còn bé.
Trước đây khi còn ở cô nhi viện, Lý Cẩn có hai người bạn đặc biệt thân, một người là Triệu Kiên, Triệu Kiên lớn hơn y hai tuổi, hắn dễ tính, khả năng động thủ vô cùng mạnh, có việc nặng gì hắn cũng đều giành làm.
Một người khác là Văn Tường, biệt danh Nhang Muỗi, vẫn là lớn hơn Lý Cẩn.
Nhang Muỗi vô cùng thích đọc sách, khác với Lý Cẩn chỉ sưu tầm sách mỹ thực cùng sách máy móc, sách gì cậu ta cũng xem, trên có thiên văn địa lý, dưới có truyện ký tiểu thuyết, không có sách nào cậu ta không thích.
Điều kiện sinh hoạt ở cô nhi viện rất giống nhau, mùa hạ đương nhiên không có máy điều hòa, bọn họ lại ở một trong ba nơi nóng nhất cả nước, vào mỗi buổi trưa cô nhi viện lại như cái bếp lò, đặc biệt có thể khiến người ta nóng chết. Khi đó tuổi của bọn họ không lớn, cũng không có tiền để mua khối băng.
Nhang Muỗi là người sợ nóng nhất trong ba người, cậu ta lại thích dùng não, thế nên liền tìm cách tạo băng từ trong sách. Trong sách có ghi chép, cuối thời triều Đường khi con người tạo ra hỏa dược, đã khai thác ra một lượng lớn quặng tiêu thạch, phát hiện ra tiêu thạch hòa tan vào nước sẽ hấp thụ lượng nhiệt lớn, có thể làm cho nước hạ nhiệt độ đến kết băng, lúc này mới tìm ra được phương pháp tạo băng.
Trong sách cũng chỉ có vài câu không rõ ràng như thế, vì để nảy ra bước đi cụ thể, Nhang Muỗi đã cố ý bảo bọn họ cùng nhau xem xét kiểm tra cách tạo ra hỏa dược. Nhưng tiêu thạch cũng không phải nói tìm ra là có thể tìm ra, nên để tạo ra được tiêu thạch, Nhang Muỗi đã lật tung sách cô nhi viện lên, cuối cùng cũng tìm ra một phương pháp có thể thử nghiệm được.
Nói ra phương pháp cũng rất buồn nôn.
Trong sách có ghi chép tiêu thạch sinh ra nhiều ở nơi ô uế, như xung quanh hố phân, còn thường ở trên mặt đất, chân tường hoặc bên ngoài nham thạch. Bọn họ trước tiên tìm ở góc tường cô nhi viện, kết quả thất bại, vì thế nếu muốn tìm được tiêu thạch, cuối cùng đành phải bịt mũi đi đến hố phân.
Theo như lời sách viết, thao tác từng bước một, trước tiên lấy đất có chưa tiêu thạch, sau đó đập nát, đặt vào bên trong chậu, châm nước vào trộn đều, trải qua nhiều lần loại bỏ, lấy chất lỏng đã lọc sạch ra, sau đó đặt lên bếp chưng cho nước bốc hơi đi, lấy ra làm lạnh lại một lần, như thế liền có thể lấy được tiêu thạch kết tinh.
Đem tiêu thạnh thả vào chậu nước.
Cuối cùng bọn họ lắc qua lắc lại chỉ còn một lượng tương đối ít.
Sau khi hiệu trưởng cô nhi viện biết, còn mắng nhóm bọn họ một trận, xét đến cho cùng là sợ bọn họ xảy ra nguy hiểm làm thương tổn bản thân mình. Lý Cẩn trí nhớ tốt, ngoại trừ có ấn tượng với đồ ăn, thì quá trình chế băng cùng chế tạo hỏa dược cũng được khắc sâu ấn tượng.
Lý Cẩn cười cười, "Nói đến thích hợp với mùa hạ, ra đột nhiên nghĩ đến một thứ."
Phương pháp chế băng cùng nấu ăn không giống nhau, sợ bị người hoài nghi, Lý Cẩn cũng không nói toàn bộ quá trình ra, "Phương pháp là ý tưởng của một người khác, ta chỉ có thể trở về trước hỏi một chút, nếu như hắn nguyện ý lấy ra làm ăn, ta lại nói với các ngươi cũng không muộn."
Tâm hiếu kỳ của Cố Tử Ngọc cũng bị treo lên, "Có phương diện nào liên qua hãy nói đi."
Lý Cẩn cười cười, "Được, trước hết nói cho các ngươi, thứ tuyệt đối thích hợp với mùa hè, đó chính là phương pháp chế băng."
"Chế băng?"
Một viên đá là chấn động tới ngàn cơn sóng.
Tại triều Đại Hạ, mùa hè cũng không phải không có khối băng, bất quá khối băng đó là do cố ý tồn trữ, mùa hạ dùng khối băng để hạ nhiệt độ. Vào mùa đông bọn họ sẽ lấy băng từ trên mặt sông, sau đó xây dựng một hầm băng, đặt khối băng vào trong đó, phủ chăn bông lên, ngăn cách trao đổi không khí và nhiệt độ với bên ngoài.
Bởi vì tốn thời gian mất công sức, nên chỉ có hoàng thất quý tộc mới làm như vậy, Cố gia cũng không có khối băng để dùng.
Nếu là thật có phương pháp chế băng, điều này có ý nghĩa gì, mấy người ở đây đều hết sức rõ ràng, không chỉ Cố Tử Ngọc cùng Trịnh Trạch, mà đáy mắt Cố Tử Hoa cũng lóe một vệt khiếp sợ.
Cố Tử Ngọc hiếu kỳ nói, "Không biết vị bằng hữu của ngươi là ai? Lại có thể nghĩ ra phương pháp chế băng, nhất định là bậc kỳ tài."
Lý Cẩn cười cười, "Cái này cũng chỉ có thể giữ bí mật, hắn không thích làm náo động, có nguyện ý đem phương pháp chế băng để kiếm bạc hay không còn rất khó nói."
"Vậy, Lý huynh có thể phải hảo hảo thuyết phục hắn."
Lý Cẩn cười cười, không quá bảo đảm.
Trịnh Trạch, "Chuyện chế băng chờ bằng hữu ngươi trả lời, chúng ta lại hiệp thương đi, hiện tại trước tiên hãy thương lượng một chút chuyện hợp tác, Cẩn ca nhi muốn hợp tác ra sao?"
Có liên quan đến chuyện hợp tác, Lý Cẩn đã sớm nghĩ xong, liền nói thẳng ra, "Nếu như các ngài không có ý kiến, chúng ta liền chia đôi, ta ra ý tưởng, các ngài ra nhân lực, chi phí bỏ ra có thể mỗi bên một nửa, đến lúc đó lợi nhuận kiếm được chia ra cũng sòng phẳng."
Cố Tử Ngọc chậm rãi xoay người, nhếch miệng lên một độ cong vui vẻ, "Cữu cữu, ta trước tiên cùng ngài nói một tiếng, Lý huynh không phải là người nguyện ý có kè mặc cả đâu, ngươi nếu có thể tiếp thu thì liền tiếp nhận, nếu không thể tiếp thu thì xem như hợp tác thất bại."
Trịnh Trạch bật cười lắc đầu, "Ngươi rốt cuộc là phía bên kia? Không giúp cữu cữu cũng đành thoio, lại còn đảo thành thuyết khách cho Cẩn ca nhi."
Cố Tử Ngọc câu câu môi, nhún vai một cái, "Ta chỉ là nói thật mà thôi."
Trịnh Trạch thu lại nụ cười, thần sắc nghiêm túc nhìn về phía Lý Cẩn, "Cẩn ca nhi sớm đã đưa ra phương án, sẽ không sợ ta là kẻ gian trá, trực tiếp mang phương án của ngươi đi, quẳng ngươi qua một bên, chính mình làm sinh ý nào?"
Lý Cẩn cong môi, "Trịnh gia nếu có thể được thánh thượng phong làm hoàng thương thì chắc chắn phẩm hạnh không kém chút nào đi, lại nói ta cùng nhị thiếu gia quen biết lâu như vậy, đối với hắn cũng có hiểu biết nhất định, ta tin tưởng hắn, ngài coi như hòa thượng chạy trốn thì miếu cũng không chạy được."
Lý Cẩn nói như kể một truyện cười nho nhỏ, "Coi như Cố huynh không dựa dẫm được, thì Cố lão thái gia còn ở đây, ngài cương trực công chính, một đời thanh liêm, nếu như biết được con cháu của mình lại làm ra chuyện như thế, phỏng chừng không cần ta kêu oan, sẽ đem các ngài trị đến phục phục thiếp thiếp."
Lại nói đó chỉ là mấy cái phương án mà thôi, Lý Cẩn còn thật không để trong lòng. Nếu như Trịnh Trạch thực sự là người như thế thì sớm nhận rõ cũng tốt, miễn cho sau này hợp tác lại phát sinh vấn đề.
Lý Cẩn cũng không phải không để lại biện pháp dự phòng, y chỉ nói suy nghĩ, cụ thể phải làm sao, thì đó là cả một vấn đề. Tổng cộng y cũng chỉ viết hai ngàn chữ, mỗi trang bình quân cũng năm trăm chữ, Trịnh Trạch nếu thật sự cầm cái này đi thực thi, không gặp sự cố mới là lạ.
Mặc dù y tin tưởng Cố Tử Ngọc, nhưng đối với Trịnh Trạch lại không có bao nhiêu tín nhiệm. Tín nhiệm là một loại chỉ có thể từ trong gần gũi mà từ từ hình thành. Trịnh Trạch nếu có teher được phong hoàng thương, thì sao có khải năng không chút thủ đoạn nào? Cho nên Lý Cẩn rõ ràng nam nhân trước mặt tuyệt không như biểu hiện trên mặt trông có vẻ ôn hòa như thế.
Nghe Lý Cẩn nói xong, Trịnh Trạch không nhịn cười được, "Cẩn ca nhi thật là diệu nhân, lệnh tôn có thể giáo dục ra hài tử như ngươi như vậy chắc chắn cũng không phải dạng người vô danh."
"Cha y chính là tiền bối đại danh đỉnh đỉnh Lý Trạm, mười bảy tuổi đã thi tiến sĩ, đương nhiên không phải kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng đáng tiếc tráng niên mất sớm, nếu không chắc chắn đã có thể làm ra một sự nghiệp lẫy lừng." Cố Tử Ngọc đã sớm điều tra rõ ràng thân thế của y.
Thấy y cũng không cố kị mình, Lý Cẩn bật cười lắc đầu.
Cố Tử Ngọc lại lên tiếng nói, "Theo ta được biết, Lý huynh có thể không có bao nhiêu tiền tài, ngươi muốn góp tài chính như thế nào?"
Lý Cẩn cười nói, "Cho nên ta có cái bảo bối muốn thận trọng dâng cho các ngài."
Mới vừa đến đây chưa được bao lâu, Lý Cẩn đã phát hiện nông cụ nơi đây cơ bản không có gì tiến bộ, các hán tử làm cỏ xới đất chỉ dùng xẻng và cuốc. Khi tưới nước thì đều dùng sức người, tưới từng thùng từng thùng gỗ.
Vừa mất công tốn sức vừa tốn thời gian.
Lúc đó y liền muốn tìm thời gian nghiên cứu công cụ tưới một chút, y mới nhớ tới phiên xa (long cốt thủy xa) trong lịch sử Trung Quốc, là công cụ xuất hiện sớm nhất trên thế giới, từ đời nông xa xưa đã lưu truyền.
Lý Cẩn nhớ tới đây là một loại máy để cho nước được chảy liên tục, có thể hoạt động với tay cầm, chân đạp, sức trâu, sức nước hoặc sức gió. Những bảng lá long cốt dùng làm chuỗi xích, chính giữa những bảng lá hình chữ nhật có một khe rãnh, thân phiên xa nghiêng vào nước dưới sông hoặc ao nước. Phía dưới chuỗi xích cùng thân phiên xa có một phần để rỗng để nước chảy lên. Khi lần lượt khởi động chuỗi xích, bảng lá lần lượt quét nước lên, đến khi nước lên đến phía trên cùng thì được đưa ra. Tuần hoàn liên tục như vậy, sẽ vận chuyển nước đến chỗ cần thiết, còn có thể liên tục mang nước, thao tác cực kỳ thuận tiện, ngoài ra, vẫn có thể tát nước ra ngoài, ngoại trừ tưới, thì cũng có thể trừ úng.
xem chú thích cuối chương để dễ hiểu hơn nhé.
Nếu như có thể đem phiên xa thận trọng hiến cho thánh thượng đương thời, tuyệt đối là việc lợi quốc lợi dân.
Thời khắc này, Lý Cẩn cực kỳ cảm tạ trí nhớ siêu đẳng của y.
Lý Cẩn giải thích đại thể phiên xa một phen.
Y tiếp xúc qua vài người, có thể xưng là có tài thì chỉ có cha y, Lý Cẩn không thể làm gì khác hơn là đẩy lên trên người cha mình, "Đây là cha ta cùng bằng hữu nghĩ ra được, vốn định nói cho ngoại công ta, để cho ông thận trọng hiến cho thánh thượng, kết quả còn chưa kịp nói đến, ngoại công đã xảy ra chuyện. Sau cha bị giáng chức, trở về Trúc Khê thôn, sau đó lại bất hạnh qua đời. Hiện tại trong nhà chỉ còn ta cùng tỷ tỷ cùng hai ngoại tôn, đời này chúng ta dự định sẽ định cư luôn tại Trúc Khê thôn, không dự định đi ra ngoài, cho nên ta nghĩ mang phương pháp làm phiên xa cho các ngươi, dùng danh nghĩa các ngươi để dâng lên đi."
Vừa có phương pháp chế băng vừa có phương pháp làm phiên xa, ba người khác trong phòng đã chấn kinh choáng váng.
Thấy y nhường thứ tốt phương pháp làm phiên xa cho bọn họ, Cố Tử Ngọc cau mày, "Lý huynh, cái này có lẽ không được."
Cố Tử Ngọc tính tình thẳng thắng, không câu nệ tiểu tiết. Trải qua quãng thời gian chung đụng, hắn đối với Lý Cẩn đã sớm tâm phục khẩu phục, lúc này đã sớm xem Lý Cẩn là bằng hữu, nào có đạo lý chiếm hữu tiện nghi của bằng hữu?
Lý Cẩn rõ ràng mình chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đời này có lẽ sẽ không có khả năng nhìn thấy hoàng thượng, thế nên đem phương pháp giao cho người có thể tin tưởng là biện pháp tốt nhất. Y đương nhiên có thể tạo ra phiên xa được, nhưng nếu muốn mở rộng phiên xa ra, lại chỉ có thể dựa vào thánh thượng.
"Chớ vội từ chối, ta cũng không phải muốn cho không các ngài, điều này nếu nói về phương diện làm ăn, ta cần mượn trước các ngươi một khoản bạc, để đầu tư vào sinh ý, đến khi có được lợi nhuận sẽ chậm rãi khấu trừ, được chứ? Phiên xa không cần đặt dưới danh cha ta, đề tên ai cũng có thể, các ngươi cứ trực tiếp dâng lên là được." Vốn cũng không phải là cha y chế tạo, Lý Cẩn đã sớm dự tính kế hoạch.
Trịnh Trạch bật cười lắc đầu, đối với Lý Cẩn càng bội phục. Số tuổi còn nhỏ đã có lòng dạ như thế, ẩn cư tại Trúc Khê thôn quả nhiên là đáng tiếc.
"Đồ vật từ chỗ chúng ta nộp lên, không quản đặt dưới danh ai, đối với chúng ta đều có lợi ích to lớn, những điều kiện khác ta không có ý kiến. Phiên xa là công lao của phụ thân ngươi, cái này chúng ta cũng không thể độc chiếm."
Không để Lý Cẩn nói thêm gì nữa, Trịnh Trạch liền lên tiếng nói, "Cẩn ca nhi cũng không cần sợ dễ gây chú ý, dù sao, ngươi chỉ tính toán ở tại Trúc Khê thôn không phải sao? Lại nói, sau đó Trịnh gia cùng Cố gia chính là hậu thuẫn của ngươi, sẽ không có gì phải sợ."
Lý Cẩn bật cười lắc đầu, thấy y thái độ kiên quyết, nên bất đắc dĩ nói, "Được thôi."
Lại hiệp thương một chút, đề ra kế hoạch bao quát.
Trịnh Trạch phụ trách tiêu thụ tại kinh thành cùng thành trấn phụ cận, Kim Lâm thành cùng với thành trấn phụ cận nơi này liền giao cho huynh đệ Cố Tử Ngọc. Xế chiều hôm đó Lý Cẩn mang hai phần kí kết trở về nhà.
Lúc Lý Cẩn về đến nhà, sắc trời vẫn còn sớm, y mang xe bò về nhà, rồi đi đến nhà lý chính.
Lý chính vừa mới báo cho các hán tử, đang chờ Cẩn ca nhi trở về.
Cẩn ca nhi vẫn chưa trở về, lý chính liền nói một chút ý tứ của Cẩn ca nhi với mọi người, từng người từng người hán tử sáng mắt lên. Hái trái cây cũng có thể kiếm tiền, đây không phải là tặng không tiền cho bọn họ sao?
"Thật chứ? Cẩn ca nhi thật sự nói như vậy?"
Lý chính nghe nói như thế thì không vui, "Ta còn có thể lừa các ngươi hay sao? Các ngươi nói xem ta có khi nào lừa các ngươi chưa?"
Có ngươi không nhịn được cười, "Hữu Đường thúc vẫn luôn nghĩ cho mọi người, đã nhiều lần làm việc tốt, đương nhiên chưa từng lừa chúng ta. Giang hán tử cũng là quá kích động nên mới xác nhận với ngài một chút, ngài dù cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám hoài nghi ngài a!"
"Chỉ là, chúng ta còn phải dựa vào ngài dẫn dắt để cuộc sống mọi người trải qua tốt hơn đây."
Lời nói cơ hồ khiến không khí liền chuyển động.
Tự nhiên cũng có người đưa ra nghi vấn, "Hữu Đường thúc, chúng ta không phải là không tin ngài, Cẩn ca nhi thật có thể cho chúng ta nhiều bạc như vậy? Mọi người ai kiếm tiền cũng không dễ dàng, ta cũng không phải hoài nghi nhân phẩm Cẩn ca nhi, nhưng dù sao tiền cũng không phải là gió lớn thổi tới, ta cảm thấy, vạn nhất chúng ta làm xong, mà Cẩn ca nhi lại không có số tiền đó thì làm sao bây giờ?"
Lý chính còn chưa kịp mở miệng, một lão hán hơi lớn tuổi một chút đã mở miệng nói, "Phẩm hạnh Cẩn ca nhi cùng Uyển tỷ mọi người hoàn toàn không tin được sao? Hắn đa đưa thịt cho mọi người, còn mời bọn nhỏ đến ăn tiệc, người có thể làm ra việc như vậy chắc chắn sẽ không hãm hại mọi người, người ta đã nói như vậy, chắc chắn sẽ không làm ít đi tiền của ngươi."
Tuy rằng thịt là Vân Liệt săn, nhưng tâm mọi người đều rõ, nếu như Cẩn ca nhi cùng Uyển tỷ không thu xếp việc này, thì với tính tình nặng nề của Vân thợ săn thì làm sao có cơ hội biểu hiện như thế? Trong tâm lý thôn dân, bọn họ cũng rất cảm kích Vân thợ săn, nhưng cảm kích nhất chính là Cẩn ca nhi.
Cũng có người có tâm bất chính, gọi là Trương Nhị mặt rỗ hắn trước sau chỉ hết ăn lại nằm, nghe xong lời lý chính nói đáy mắt lại tính kế.
Chính lúc mọi người đang nghị luận sôi nổi, một thanh âm đột nhiên nói, "Mau nhìn! Cẩn ca nhi đến."
"Cũng thật là, bất tri bất giác Cẩn ca nhi đã lớn như vậy, lớn cả tinh thần lẫn tâm cũng tốt, Trạm tiểu tử nếu như còn sống, nhất định sẽ vì Cẩn ca nhi mà cảm thấy kiêu ngạo."
"Còn không phải sao."
Lý chính cao giọng nói, "Tất cả mọi người giữ im lặng, chờ Cẩn ca nhi đến chúng ta liền nghe xem Cẩn ca nhi nói thế nào."
Lý Cẩn rất nhanh đã vào trong.
Y lên tiếng chào hỏi mọi người, liền đứng bên cạnh lý chính.
Lý Cẩn đối mặt với Cẩn ca nhi nói, "Ta vừa nói qua với mọi người một lần, ngươi có gì muốn bổ sung thì có thể nói với mọi người một chút. Cẩn ca nhi đã tới, mọi người có cái gì muốn hỏi cũng có thể nhân cơ hội này hỏi rõ."
Một hán tử trong số đó lên tiếng, "Được, vậy ta trước tiên hỏi một câu, Hữu Đường thúc nói chuyện ngày kết bạc, lời này thật chứ?"
Lý Cẩn cười cười, "Đương nhiên là thật."
"Quanh Trúc Khê thôn có mấy toàn núi lớn, nhiều người lên núi một lượt như vậy, nói không chừng không tốn bao nhiêu thời gian đã hái xong, khi đó còn có trái cây khác sao?"
"Mỗi mùa trên núi có không ít quả dại, ta cần không ít, nếu như mọi người nguyện ý đi, ngoại trừ đỉnh núi phụ cận, những nói xa hơn cũng có thể đi. Xe bò nhà ta có thể cho các người sử dụng, trong ngày trở về là được."
Lời này vừa nói ra, mọi người đều chấn kinh rồi, xe bò cũng có thể tùy tiện dùng, còn có chuyện tốt như vậy?
Sợ kéo dài về sau, tất cả mọi người sẽ hình thành tâm tư thích chiếm tiện nghi, Lý Cẩn liền bồi thêm một câu, "Những khi dùng xe thì mỗi ngày giao nhiều hơn một cân trái cây là được."
"Mùa này ngoại trừ sơn mai thì còn có thể hái trái cây gì?" Có hán tử lên tiếng nói.
Lý Cẩn trả lời, "Ngoại trừ sơn mai, thì quả đào, quả lên cũng có thể hái, đến lúc đó thống nhất ấn giá quả đào theo bên ngoài mà thu mua."
Tất cả mọi người cao hứng điên rồi.
Một người trong số đó tương đối lý trí liền hỏi một câu, "Vạn nhất mọi người hái quá nhiều, Cẩn ca nhi dùng mãi không hết thì làm sao?"
Nói cho cùng cũng là sợ bọn họ nhọc nhằn khổ sở hái trở về, Cẩn ca nhi lại không cần.
"Cẩn ca nhi nói bạc sẽ được tính ngay? Nếu như có một ngày hái về hắn không cần, thì có thể chịu bao nhiêu thiệt thòi? Cẩn ca nhi chịu ấn giá bên ngoài thu mua đó là đã đem thôn dân đặt trong lòng, muốn mang mọi người cùng nhau làm giàu đấy chứ, ngươi nếu ngay cả cái này cũng tính toán, vậy thì thôi đi."
Hán tử vừa mới nói liền cuống lên, "Ta không có ý tứ không đi, cũng không phải tính toán cái này, Cẩn ca nhi đừng nghe hắn nói hồ đồ."
Những người khác không nhịn được cũng cười.
Các hán tử một người so với một người càng hưng phấn, còn có người trêu ghẹo nói, "Cẩn ca nhi, nếu như thực sự có người tính toán cái này, ta sẽ không để hắn đi. Xem hắn còn có bụng dạ hẹp hòi như thế không."
Tận đáy lòng Trương Hữu Đường nở nụ cười, "Được, các ngươi khỏi ba hoa, hiện tại có cơ hội kiếm tiền, mọi người phải đoàn kết nhất trí mới được. Trúc Khê thôn chúng ta bởi vì dựa vào núi, còn có hạn hán, hàng năm chết đói không ít người, hiện tại Cẩn ca nhi đã có biện pháp kiếm tiền, liền muốn dẫn mọi người theo, chúng ta phải ghi nhớ trong lòng mới được. Nếu ai gây sự với ta, ân đền oán trả, Trương Bằng Hữu ta cũng nói tại đây, người như vậy Trúc Khê thôn chúng ta không hoan nghênh."
Ông dõng dạc, mấy câu nói ra đặc biệt phấn chấn lòng người.
"Đúng, Trúc Khê thôn tuyệt đối không hoan nghênh."
"Thật sự nếu có người như vậy, liền đuổi ra ngoài."
Trương Nhị mặt rỗ hơi rụt đầu lại, khó giải thích có chút chột dạ.
Lý chính phất tay áo một cái, "Được, tất cả mọi người giải tán, không hiểu có thể hỏi chúng ta là được."
Mọi người nhất trí hô một tiếng, "Được."
Trên mặt mỗi người đều hiện nét vui sướng.
Đương nhiên cũng có người không vui vẻ khi nghe được việc này, một là tức phụ Đại Ngưu, một người khách chính là Lý lão thái.
Sau khi tức phụ Đại Ngưu nghe được chuyện này, tối hôm đó nhịn không được liền nhắc tới cùng Đại Ngưu, "Ngươi nói xem Cẩn ca nhi đây là ý gì? Không phải đáp ứng để chúng ta hái sao? Sao lại còn phải nói cho người trong thôn? Nhiều người ra tay như vậy, chỉ sợ chẳng mấy ngày nữa, sơn mai trên núi cũng bị hái sạch sẽ, khi đó chúng ta làm sao kiếm tiền?"
Đại Ngưu buồn bực nói, "Cẩn ca nhi muốn khuếch trương quy mô lớn hơn, chỉ dựa vào chúng ta đương nhiên là không được, không phát động thôn dân thì làm sao kiếm tiền?"
Tức phụ Đại Ngưu trừng mắt, "Ha, ta nói ngươi, đầu ngươi sao cứ chết như vậy! Người khác đều muốn kiếm tiền, ngươi lại không biết làm sao? Không có tiền chúng ta lấy cái gì mà cải thiện sinh hoạt, ta cũng không muốn lại đói bụng, ngươi cam lòng để hai hải tử cùng chịu khổ?"
Khoảng thời gian này vì chuyện hái sơn mai, nên trong nhà kiếm thêm không ít bạc, thỉnh thoảng còn có thể ăn một bữa ngon, cải thiện sinh hoạt một chút. Tức phụ Đại Ngưu tuy rằng đỏ mắt Cẩn ca nhi kiếm được nhiều tiền, nhưng ngược lại cũng rất vui vẻ, đi trên đường cũng cảm thấy cao hơn người khác một tầng, mỗi khi cùng mọi người giặt quần áo cũng khoe khoang, khiến cho mọi người càng ngày càng không thích đi chung một đường với ả.
Đại Ngưu xoay người dự định ngủ.
Miệng hắn không khéo, không biết nên nói cái gì, thế nhưng suy nghĩ rất chủ kiến, căn bản không muốn phản ứng với ả.
Tức phụ Đại Ngưu thấy bộ dạng này của hắn, tức đến muốn nhéo mạnh lỗ tai hắn.
Lý lão thái cũng sinh khí, cách kiếm tiền như thế mà lại không có ai đến thông báo bọn họ, bà ta đã nói Lý Cẩn chính là tiểu bạch nhãn lang mà, từ nhỏ đã không biết theo người thân, lớn rồi càng khiến người ta chán ghét, sao không chết đi cho rồi chứ.
Cánh tay bà ta còn chưa khỏe, lại mắng, "Cái tên tiểu nghiệp chướng này không tức chết ta không được mà! Người trong nhà không dẫn, cố tình tìm người ngoài, liền chưa thấy ai độc ác như vậy!"
Lý Kiều đang đan giỏ trúc, nghe vậy nhẹ giọng nói, "Nãi, người cũng đừng giận, cho dù Cẩn ca nhi có nói cho chúng ta biết, gia gia đã già yếu cũng không có cách nào lên núi hái được, cha lại làm tiên sinh phòng thu chi trên trấn, một tháng mà nói ít nhất cũng một lượng bạc, dù sao cũng hơn so với lên núi hái sơn mai kiếm tiền. Gia gia tuổi tác cao không nói, lại còn bận việc trên đồng, nào có thời gian như vậy? cho nên chúng ta căn bản không bị tổn hại gì. Cho dù y có nói cho chúng ta, chúng ta cũng không có cách nào đi được."
Điều này cũng đúng.
Lửa giận đáy lòng Lý lão thái tản đi một chút. Bà ta là người tính tình hung dữ, vừa nghĩ tới hành động này của Lý Cẩn như đánh vào mặt bà ta, khí giận bà ta lại nổi lên! Thực sự là không nhẫn xuống được cơn giận này mà, một tên nghiệp chướng khắc phụ khắc mẫu còn dám kiếm chuyện với bà, thực sự làm gì có cái lí đó.
Đáy mắt Lý lão thái chợt lóe lên một vệt tính kế.
Lý Cẩn liền đến nhà Vân Liệt một chuyến, trong tay y còn cầm theo một túi trứng gà.
Vân Liệt đã nghe nói chuyện mứt trái cây muốn khuếch trương quy mô lớn. Hắn nghiêng mình để Cẩn ca nhi vào cửa, "Trước đi vào đi, sao lại mang đồ tới đây?"
Lý Cẩn cười cười, lúm đồng tiền nhỏ trên gương mặt chợt hiện lên. Y là người có tâm rộng lớn, chuyện ngày hôm qua căn bản không có để trong lòng, "Gà nhà ta đẻ trứng, không mất tiền."
Vân Liệt cao hứng khi Cẩn ca nhi có thể nhớ tới hắn, thế nhưng nhiều lần tặng đồ cho hắn như thế cũng không tốt, "Lần sau trực tiếp tìm ta là được, đừng tiếp tục mang đồ, trong nhà cái gì cũng có, không thiếu ăn."
Lý Cẩn cười cười, "Một chút tâm ý mà thôi, ngươi chính là ngươi, có thể giống nhau sao, người khác muốn ta cho hắn ta còn không chịu đây."
Nụ cười y rất ngọt, lông mị thật dài chớp chớp, căn bản không ý thức được lời nói của mình có bao nhiêu ám muội. Hầu kết Vân Liệt chuyển động một cái, không nhin được đưa tay sờ lông mi y một cái, "Sao lại dài như vậy? Ngươi ăn gì lớn lên vậy? Thật xinh đẹp."
Lý Cẩn hơi sững sờ, trên mặt bỗng dưng có chút nóng khó hiểu, "Cái gì dài? Xinh đẹp? Ai lại nói lông mi xinh đẹp."
Thấy hai má y có chút hồng, con ngươi Vân Liệt chìm đến sâu thẳm.
Hắn lại duỗi bàn tay ra, muốn sờ sờ lông mi Cẩn ca nhi, lại dùng ngón tay cái đo một cái, cấp Cẩn ca nhi xem, "Đúng là dài, vừa dài vừa đẹp."
Cổ họng Lý Cẩn lành lạnh khó giải thích, nện cho Vân Liệt một đấm, "Ngươi ngày hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Uống lộn thuốc?"
Nào có ai khen huynh đệ tốt như thế, thật là!
Ai không biết còn tưởng hắn chọc ghẹo con nhà lành đó, may mắn y biết Vân Liệt là hạng người gì!
Vân Liệt mím mím môi, không nói gì thêm.
Lý Cẩn bất đắc dĩ, dời đi đề tài, "Ta tới tìm ngươi có chuyện. Mấy ngày trước trời nóng ta ở nhà làm lung tung một chút, kết quả đã chế được khối băng. Ta nghĩ ta không phải mới vừa không phục bình thường sao? Nếu như nói là chính ta chế ra khẳng định sẽ có người hoài nghi, nếu có người hỏi tới, ta liền nói bằng hữu làm thành thì sao?"
Y chỉ có một người bạn là Vân Liệt, coi như không nói ra tên Vân Liệt, Cố Tử Ngọc sau đó khẳng định cũng sẽ đoán được là hắn. Cho nên y mới muốn nói cùng Vân Liệt một tiếng.
Vân Liệt nghiêm túc nói, "Có thể, chuyện như vậy Cẩn ca nhi hoàn toàn không cần nói với ta, người làm cái gì ta cũng đều chống đỡ."
Ánh nhìn hắn chăm chú, âm thanh trầm thấp, lời nói ra càng giống như một loại tuyên thệ.
Lý Cẩn nghe xong chỉ cảm thấy có chỗ nào quái quái, tim khó giải thích đập có chút nhanh, không nhịn được lầm bầm một câu, "Chẳng lẽ ta giết người phóng hỏa ngươi cũng muốn chống đỡ?"
Vân Liệt nhìn chằm chằm vào y một lúc lâu, "Nếu có một ngày Cẩn ca nhi giết người, người này nhất định là rất đáng chết."
Hết chương – //
_________
khối băng = nước đá để uống
hỏa dược = 火药: thuốc súng
tiêu thạch = 硝石 = KNO: một khoáng vật màu trắng có thể chế tạo được thuốc nổ
hiệp thương = 协商: cùng bàn bạc để thống nhất
phục phục thiếp thiếp = 服服帖帖: thành ngữ, có nghĩa là vâng lời tuân theo
long cốt thủy xa = 龙骨水车: guồng nước
mọi người xem clip để rõ cơ chế hoạt động hơn nhé