Tiểu Phu Lang Của Vân Thợ Săn

chương 43: muốn bán cẩn ca nhi!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương a mỗ sợ y thật sự sẽ liều mạng xông lên đi nháo, nên liền đơn giản nói lại sự tình cho y.

Vương Tiểu Miêu nghe xong tức đến bùng nổ! Cái bàn tay Lý lão thái này thật dài mà!

Vương Tiểu Miêu khí thế hung hăng quay đầu bước đi, tư thế kia như là muốn đi tìm mà ta liều mạng.

Vương a mỗ cuống lên, vội vã đi cản y, sợ một mình y đấu đá lung tung cũng không được ích lợi gì, đáy lòng tràn đầy lo lắng, "Tiểu Miêu! Ngươi trở lại cho ta! A mỗ không cho ngươi đi nháo!"

Vương Tiểu Miêu đang nổi nóng, làm sao nghe lọt được lời khuyên, cứng đầu cứng cổ xông ra ngoài, nhất định phải mạnh mẽ giáo huấn bà ta một chút mới được. Y vừa mới vọt ra tới sân, liền nghe một tiếng bịch như thứ gì đó rơi xuống đất.

Trong lòng y căng thẳng, vội vã chạy về, nhìn thấy a mỗ nằm co quắp trên mặt đất, oán hận giậm chân một cái. Vương Tiểu Miêu nhất thời hoảng hốt, vài bước vọt tới, nắm được tay a mỗ, "A mỗ! Người làm sao vậy?"

Y vội vã kiểm tra, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng, "A mỗ, người té có bị thương không? Đau chỗ nào?"

Vương a mỗ đưa tay đẩy y ra, tức giận nói, "Đau cũng không cần ngươi quan tâm, ngươi nói ta sống còn có ý nghĩa gì, lão đại tới bây giờ còn chưa có tức phụ, ngươi lại căn bản không nghe vào lời khuyên, lời a mỗ nói như gió thổi bên tai, nghe qua rồi thôi có đúng hay không?! Sau này ngươi đừng trở về gặp ta nữa, ta coi như không có đứa con trai này."

Vương Tiểu Miêu gấp đến đôi mắt đỏ lên, y nắm chặt cánh tay a mỗ, nửa quỳ trước mặt y, "A mỗ, ai nói con không nghe người, người làm sao có thể nói như thế được, ca đã không nhận con, người lại không muốn con, các người đây là bức chết con sao?"

"Vậy ngươi có nghe lời a mỗ nói không?"

Vương Tiểu Miêu còn có gì mà không hiểu nữa, nói tới nói lui, a mỗ y là không muốn cho y đi! Nghĩ tới Lý lão thái kia đã làm cái gì y liền hận nghiến răng, nhưng lại sợ a mỗ y nhẫn tâm quyết không cần y, y liền xẹp quả cầu nóng giận xuống, ngồi xổm trước mặt a mỗ, vẻ mặt cực kỳ ủ rũ, rầu rĩ nói, "Con không đến là được rồi."

Nghĩ đến coi như là không đến nhà bà ta nháo nữa, nhưng vẫn có cách để Lý lão thái ăn quả đắng, đáy mắt Vương Tiểu Miêu chợt lóe lên một vệt thần thái khác.

"Thật sự không đi?"

Vương Tiểu Miêu gật đầu, "Con đã có lúc nào lừa gạt a mỗ chứ?"

Nhưng cái này ngược lại nha.

Vương a mỗ triệt để yên tâm.

Vương Tiểu Miêu đỡ a mỗ lên giường, rồi lấy nước lau lau người cho y, luôn mãi căn dặn y phải ăn thịt rồi mới rời đi.

Vương Tiểu Miêu mặc dù chỉ mới gả đến Trúc Khê thôn một năm, nhưng đối với tình huống mỗi nhà ở Trúc Khê thôn đều rõ như lòng bàn tay, đương nhiên cũng rõ ràng Lý lão thái có bao nhiêu ghét Lý Cẩn, chuyện cầu thân lần này tám mười phần là vì muốn trả đũa Lý Cẩn, làm hại ca y cùng liên lụy theo. Ca y vốn tâm tư hay suy nghĩ, nên việc này tác động thật lớn.

Vương Tiểu Miêu đau lòng biết bao, vô cùng hận Lý lão thái.

Y từ nhỏ đã là người có tính tình không chịu thiệt, quay đầu liền đi đến thôn kế bên.

Sáng ngày hôm sau, liền có một lão nam nhân hơn bốn mươi tuổi chạy tới Trúc Khê thôn. Nam nhân này gọi là Tào Trần, hơn mười năm trước chính là tên ma cô, hiện tại liền chuyên môn làm người trung gian bán hài tử, đem hài tử bán vào trong gia đình giàu có hoặc thanh lâu.

Nông gia nghèo, khi gặp phải thiên tai, càng chết đói không ít người, không ít người còn đem hài tử bán cho gia đình giàu có làm nha hoàn, có người thiếu đạo đức đem bán hài tử đến thanh lâu, người như thế luôn luôn bị mọi người coi thường.

Tào Trần vừa đi vừa mắng, "Lão thái bà Lý gia, chơi không đẹp rồi, nói bán tôn tử rồi, tiền cũng đã giao cho bà ta một phần, vậy mà đến bây giờ người còn chưa đưa tới trước mặt ra. Lão tử sống hơn nửa đời người, còn chưa thấy người không biết xấu hổ như vậy, không muốn bán thì liền đem tiền trả lại cho ta."

Lúc này đang là giờ cơm, nghe thấy động tĩnh lớn mọi người đều chạy ra.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ai bán tôn tử? Hiện tại Cẩn ca nhi không phải chỉ dẫn cho mọi người con đường kiếm tiền sao? Sao lại có người bán tôn tử?"

Tào Trần thấy tất cả mọi người đi ra, trong lòng vui vẻ, tiếp tục mắng, "Người chơi không đẹp như thế sao lại gả được cho Lý Thọ Tài, còn sinh ra nhi tử có tiền đồ như vậy, nhất định là do bà ta làm nên nhi tử mới đi còn sớm hơn bà ta."

Nghe đến Lý Thọ Tài, người trong làng nhất thời bùng nổ, "Lý lão thái lại bắt đầu làm chuyện gì?"

"Không biết bán đi là tôn tử nào?"

"Còn có thể là đứa nào? Bà ta không phải có hai tôn tử sao, một Cẩn ca nhi, một Thắng tiểu tử, Thắng tiểu tử là tiểu hán tử, Lý Trì cũng còn sống sờ sờ, bà ta có ngốc cũng sẽ không đi bán Thắng tiểu tử, lại nhìn bà ta thường ngày đối Cẩn ca nhi thời thời khắc khắc ghẻ lạnh thế nào, nhất định là Cẩn ca nhi."

"Đúng vậy, bà ta sủng Thắng tiểu tử lên trời, làm sao cam lòng bán nó. Cẩn ca nhi thì không giống như vậy, không có cha chống đỡ, trong nhà lại chỉ có y cùng Uyển tỷ, hiện tại Uyển tỷ lại ly hôn, không bắt nạt y thì bắt nạt ai?"

"Không thể nào, nhất định là thấy đầu Cẩn ca nhi không sao rồi, nên liền nổi lên suy nghĩ sai trái. Cẩn ca nhi lớn lên dễ nhìn như vậy, có khả năng như thế lắm, có thể có giá trị hơn nhiều so với tiểu ca bình thường."

"Lý lão thái này không phải người, sao không bị sói tha đi, thực sự là lương tâm bị cẩu ăn rồi."

"Không phải chứ, Cẩn ca nhi ngã hỏng đầu chính là chuyện tốt của bà ta rồi, quá nhẫn tâm."

"Đâu chỉ ngã hỏng đầu, lúc trước Cẩn ca nhi tuổi tác mới bao lớn chứ, lại bị đuổi ra khỏi nhà, nếu như không phải còn có Uyển tỷ thương yêu đệ đệ, nói không chừng y còn chưa sống cho tới bây giờ."

Tào Trần còn chưa biết nói thế nào, tất cả mọi người đã bắt đầu mắng Lý lão thái, có thể thấy được ngày thường bà ta làm người có bao nhiêu tệ.

Tào Trần biết nhà Lý lão thái ở đâu, liền đi thẳng tới cửa nhà bà ta. Không chỉ Tào Trần, mà nhóm thím đại nương nghe thấy động tĩnh cũng liền cơm không ăn, đều đi theo Tào Trần một đường đến nhà Lý lão thái.

Có người chỉ là thuần túy xem trò vui, có người đã sớm ngóng trông Lý lão thái gặp chuyện xui xẻo rồi.

Lý lão thái gần đây vẫn luôn không thoải mái, sau khi cánh tay bị cố định, làm gì cũng không tiện, quầy áo không thể giặt, hoạt động cũng không dễ, mỗi ngày bà chỉ đi tản bộ, rãnh rỗi đến lông sắp dài. Vừa nghĩa tới Cẩn ca nhi vẫn chưa có gả đi, có cách kiếm tiền cũng không nghĩ đến bọn họ, bà ta liền hận đến nghiến răng, cố tình lão già cùng nhi tử lại không cho bà ta đi kiếm chuyện.

Điều đáng giá vui vẻ chính là ngày hôm qua lão nhị nộp lên một lượng bạc, rốt cục cũng có thể ăn thịt.

Đang chuẩn bị ăn cơm, ngoài cửa liền ầm ầm kéo đến một đám người, còn có nam nhân la hét gì đó, nợ tiền bán tôn tử, nghe mơ mơ hồ hồ. Lý lão hán trừng mắt liếc bà một cái, "Ngươi có phải lại gây sự gì?"

Lý lão thái phải gọi là oan uổng, đứng bật dậy, "Ta gây chuyện gì?"

Vương Xuân Lan trước sau làm dịu không khí, đỡ cánh tay còn khỏe mạnh của Lý lão thái, "Nương, người đừng giận, cha cũng chỉ là sốt ruột, chúng ta ra ngoài xem xem, đến tột cùng là ai làm ồn ào ngoài cửa, cả một bữa cơm ngon cũng không thể vô duyên vô cớ bị phá hỏng như vậy được."

Lúc này Lý Cẩn đang nhóm lửa, Lý Uyển chuẩn bị xào một món ăn. Y tuy rằng đã nắm được cách khống chế lửa, nhưng trên mặt vẫn có một đường nhọ nồi, đen thùi lùi một mảng như mèo con nhỏ bị té, mỗi lần nhóm lừa đều không cẩn thận cọ lên một khối.

Lý Uyển đang chuẩn bị bắt đầu xào món đầu tiên, Thụy tiểu tử lại đột nhiên chạy vào, vừa vào cửa đã hô lên, "Dì Uyển, xảy ra chuyện lớn, Lý lão thái muốn bán Cẩn ca nhi."

Lý Uyển bị nó dọa tay run một cái, chậu đồ ăn liền rơi xuống tấm thớt, cải xanh vẩy đầy bàn. Nếu là ngày thường, Lý Uyển đã sớm đau lòng muốn chết, nhưng lúc này lại nắm thật chặt tay Thụy tiểu tử, "Chuyện gì xảy ra? Ngươi nghe ai nói việc này?"

"Một nam nhân chạy tới thôn chúng ta, hắn nói Lý lão thái thu tiền của hắn, lại không mang Cẩn ca nhi tới cho hắn, hắn tức giận nên đến tính sổ, để bà ta phải đem Cẩn ca nhi giao cho hắn, nếu không hắn sẽ không để yên."

Lý Uyển tức giận đến trái tim đập vừa nhanh vừa đau, không hiểu sao trên đời này lại có một nãi nãi như thế, không chịu nổi bọn họ sống yên ổn qua ngày đúng không? Nàng hít một hơi thật sâu, "Một phần trách nhiệm của một nãi nãi bà ta còn không tận trách, bà ta từ đâu lấy tư cách bán nhi?"

Mai Chi cũng vội vã chạy tới, vừa nghe thấy câu nói này của nàng, "Bà ta cũng không nói cái này với ngươi, đi, chúng ta đi xem xem bà ta đến tột cùng muốn làm cái gì, cũng không thể để bà ta tùy ý làm bừa, còn có vương pháp hay không chứ!"

Thấy hai người bọn họ đều lên cơn giận dữ, Lý Cẩn không nhịn được cười cười, "Đệ lớn như vậy còn sống sờ sờ có thể bị bà ta bán đi hay sao? Có cái gì mà sốt ruột chứ."

Lý Uyển lườm y một cái, lúc này còn cười được.

"Được rồi, nếu các tỷ muốn đi xem như vậy thì đi xem xem, đệ chỉ nói phải cẩn thận, các tỷ nghe không lọt thì cũng đừng chọc tức bản thân mình."

Nghe đến hai chữ được rồi, Lý Uyển cũng đã nắm tay Mai Chi đi ra ngoài.

Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi.

Thần ca nhi cùng Nghiên tỷ nghe cũng hiểu một ít, nghĩ muốn đi theo, liền bị Lý Cẩn ngăn cản, "Ba đứa các ngươi ở nhà làm bé ngoan đi, Thụy tiểu tử ngươi là ca ca, phải chăm sóc kỹ lưỡng hai đứa nhóc biết không?"

Vương Thụy đáp một tiếng, đôi mắt sáng lên như sao trời.

Lý Cẩn vỗ vai nó một cái liền đuổi theo, đã sớm quên mất trên mặt còn có nhọ nồi.

"Ồn ào cái gì? Đứng trước cửa nhà ta nháo cái gì, từng người các người có để cho người ta ăn cơm hay không, một chút nhãn lực cũng không có, uổng sức sống đến một bó tuổi, làm người ta chán ghét như thế sao không đi chết đi!"

Lý lão thái không phải là kẻ sợ phiền phức, khi còn trẻ đã nổi danh hung dữ, già rồi vẫn không giảm đi phần nào, trái lại còn nặng thêm, cũng vì thế mà đã mở miệng đắc tội không ít người.

"Lý lão thái, bà bảo ai đi chết đó. Theo ta thấy người nên chết đi là bà mới đúng, bức chết con dâu, hại chết nhi tử, hiện tại còn muốn bán tôn tử, bà còn muốn mặt mũi hai sao?" Trương đại nương ở cửa đối diện vốn cùng bà ta không hợp nhau, lập tức oán giận nói.

Lý lão thái tức giận muốn đi lên xé miệng bà, liền bị Lý lão hán kéo cánh tay.

"Ngươi ngừng cho ta, lần trước ta nói cái gì?" Cả gương mặt ông lần thứ hai lạnh xuống.

Lý lão thái hung tợn nguýt ông một cái, cuối cùng cũng đàng hoàng một chút.

Khi bọn Lý Cẩn đi tới phía ngoài đoàn người, vừa vặn nghe được Tào Trần há mồm nói, "Lý lão thái, hai ngày trước chúng ta đã nói xong rồi, ta đưa bà tiền, bà ngày hôm sau mang Cẩn ca nhi đến cho ta, đã qua hai ngày, còn chưa thấy hình bóng bà, không phải muốn quỵt nợ chứ? Mau đưa Lý Cẩn giao cho ta, gia đi tìm người bán, bà muốn hại ta bội ước hay sao?"

Vừa nghe thấy bà ta lại muốn đém bán Cẩn ca nhi đi, đáy mắt Lý lão hán chợt lóe một vệt khiếp sợ.

Lý lão thái ngẩn người, không phải vì lời nói vu hại kia của Tào trần, mà là vì tại sao mình lại không nghĩ tới đem bán tên tiểu nghiệp chướng kia đi. Đúng vậy, nếu không có cách nào đem nó gả đi, vậy thì đem nó bán đi xa xa không phải tốt hơn sao? Còn có thể được một món bạc, nhất cử lưỡng tiện!

Đáy mắt bà ta chợt lóe vẻ mừng như điên.

Hết chương – //

_________

Editor - Yên: Hồi đầu thấy Lý lão thái bị vu oan cũng hơi tồi tội, mà tới lúc sau là hết thấy tội. Cục cưng của Liệt ca mà cũng muốn bán, gan lắm!!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio