Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Cẩn cười cười, "Thiếu gia các ngươi đâu?"
Tiểu A Phúc líu ra líu ríu không ngừng nhún nhảy, "Thiếu gia lên xe ngựa lấy túi nước, nhà ngươi thật khó tìm, chúng ta tìm cả nửa ngày, cũng may dọc theo đường đi phong cảnh đặc biệt đẹp, thiếu gia nói xem như đang du ngoạn đi. Đúng rồi, tỷ tỷ xinh đẹp trong nhà ngươi chính là tỷ tỷ ngươi sao? Dung mạo nàng thật xinh đẹp, so với nhị tiểu thư đẹp nhất Cố phủ ta còn đẹp hơn."
Cố Tử Ngọc cầm túi nước đi tới.
Thân hình hắn như ngọc, vừa tuấn mỹ vừa bất cần, bước trên đường cực kỳ dễ thấy, nhìn từ xa xa, giống như thần tiên trên trời rơi xuống, mười dặm tám thôn cũng chỉ có Cẩn ca nhi có thể sáng ngang cùng hắn. Nhóm đại nương cách thật xa còn len lén đánh giá hắn, cảm thấy gần đât quý nhân đến Trúc Khê thôn càng ngày càng nhiều.
Cố Tử Ngọc vừa vặn nghe được tiểu A Phúc nói câu cuối.
Nhị muội hắn tính tình vô cùng ương ngạnh, không những không có ai so với nàng xinh đẹp hơn, mà còn không có ai dám đi so sánh sắc đẹp của nàng. Bị nàng nghe thấy, chắc chắn sẽ có một trận ác chiến. Cố Tử Ngọc gõ đầu tiểu A Phúc, "Ở đây nói một chút không sao, bị nàng nghe ngươi nói như thế cẩn thận sẽ cùng ngươi khai chiến."
Tiểu A Phúc le lưỡi một cái, "Con mới không ngu như vậy. Tốc độ cậu chậm hơn con nha."
Nó luyên thuyên ai oán xong, cực kỳ tự nhiên nhận lấy túi nước, nhổ nút lọ ừng ực ừng ực tu vào miệng, bởi vì uống gấp nên vài dòng nước còn chạy dọc theo cổ vào trong vạt áo.
Cố Tử Ngọc nhìn thấy mà cau mày, gõ đầu tiểu A Phúc một cái, "Chậm chút sẽ chết sao?"
Tiểu A Phúc le lưỡi, tốc độc thả chậm hơn một ít.
Lý Cẩn cười cười, đối Cố Tử Ngọc nói, "Hôm nay sao lại có nhã hứng đến đây vậy?"
Cố Tử Ngọc câu lên một nụ cười nhạt, "Nhiều ngày như vậy không thấy ngươi đâu, đương nhiên là tìm ngươi nói chuyện làm ăn, cái này gọi là núi không đến tìm ta thì ta đến tìm núi."
Tiểu A Phúc uống một hơi không ít, nghe thế, cũng không uống nữa, ôm lấy túi nước rồi bóc mẻ nguyên nhân gốc gác của thiếu gia nó, "Mới không phải nói chuyện làm ăn, phu nhân chúng ta muốn cho thiếu gia cùng tiểu thư Tần phủ gặp nhau, thiếu gia chịu không nổi nên mới chạy đi."
"Ngươi lắm mồm thật." Cố Tử Ngọc liếc xéo nó một cái.
Tiểu A Phúc làm mặt quỷ với hắn, cười cười nhảy đến bên người Lý Cẩn, ngẩng đầu nhỏ lên cười không ngừng. Cái mặt nó chỉ lớn bằng bàn tay, với tuổi này thì ở hiện đại bất quá cũng chỉ là học sinh cấp hai, không chỉ có tướng mạo như một đứa trẻ, mà cả tâm tính cũng vậy. Mỗi lần nhìn thấy nó, tâm tình Lý Cẩn cũng sẽ bỗng dưng trở nên tốt hơn.
Y không nhịn được cười cười, "Ồ? Thiếu gia nhà ngươi bị ép hôn?"
Tiểu A Phúc không tim không phổi gật gật đầu, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, trông có chút hả hê, nói, "Đúng vậy, đại thiếu gia chúng ta đã hơn ba mươi còn chưa thành thân, phu nhân cũng không nỡ lòng hối thúc cậu, thiếu gia của ta thật xui xẻo, so với đại thiếu gia còn nhỏ hơn năm tuổi, đã bị ép hôn cũng đành thôi, mà đối phương còn là tiểu thư Tần phủ. Ngươi biết Thanh Phong quán chứ? Đó chính là sản nghiệp của đại thiếu gia Tần Phủ, Tần Thiếu Băng, là đối thủ một mất một còn của chúng ta, trước giờ cùng với thiếu gia ta vẫn không hợp nhau, lớn lên nhìn như một hồ ly, đặc biệt đáng ghét, thiếu gia nhà ta mới không thú người nhà họ Tần đó. Bất quá phu nhân nhà ta cùng Tần phu nhân từ nhỏ đã nhận thức, giao tình sâu đậm, cho nên lần này thiếu gia nhà ta mới sầu muộn nha."
Lý Cẩn buồn cười không thôi.
Cố Tử Ngọc gõ đầu nó, híp đôi mắt lại, "Ta sầu muộn, ngươi liền vui vẻ như vậy?"
Tiểu A Phúc che đầu né né, cười cực kỳ vui sướng, "Ai bảo cậu phạt con chép phạt chữ! Con cũng không có định thi trạng nguyên, cậu lại ác với con như vậy, làm sao có thể không bị báo ứng chứ? Cậu xem cậu xem báo ứng đến rồi kìa, cậu xem muội muội Tần Thiếu Băng của hắn cũng không phải tầm thường, còn đặc biệt khiến người vui vẻ, nếu nàng thật coi trọng cậu lại còn được phu nhân thích, xem cậu làm sao bây giờ!"
Nó cười không tim không phổi.
Cố Tử Ngọc bỗng có chút phiền lòng không lý do, phất phất tay về phía nó, ghét bỏ nói, "Đi đi đi đi, đừng lăn tăn trước mặt ta."
Khuôn mặt nhỏ của A Phúc xụ xuống, nói lầm bầm, "Còn không cho người ta nói sự thật, con mới không đi đó, cậu không thể nói không giữ lời được, không phải nói sẽ mang con đi bắt cá sao?"
Còn bắt cá?
Cố Tử Ngọc muốn đem nó ném xuống sông nuôi cá thì có.
Thấy thần sắc hắn có chút lạnh lẽo, tiểu A Phúc chu chu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một nắm, quai hàm cũng phồng lên, nhìn nhìn thở phì phò, nhưng nhất quyết không rời đi.
Thần sắc Cố Tử Ngọc càng lạnh hơn.
Lý Cẩn đỡ trán, "Được rồi được rồi, cũng không còn nhỏ nữa, còn biết giận hờn hay sao? Có lời gì chúng ta vào nhà nói, đúng rồi, ngươi muốn nói chuyện sinh ý? Gần đây cách chế băng tiến hành thế nào? Tất cả thuận lợi chứ?"
Cố Tử Ngọc không nói lí với nó nữa, cùng Lý Cẩn tiến vào sân.
Tiểu A Phúc cũng vội vàng theo vào, gãi gãi quai hàm, còn không quên len lén liếc mắt nhìn thiếu gia nó một cái.
Lý Cẩn nhìn ra được buồn cười không thôi.
Cố Tử Ngọc bình tĩnh nói, "Hết thảy đều tốt, kem cũng đã bắt đầu đẩy ra, chỉ là giá có chút cao, trước mắt rất được hoan nghênh, không biết sau này tình hình sẽ như thế nào. Ăn xong món lẩu, đại đa số người có tiền đều sẽ mua một phần để nếm thử cái mới."
Lý Cẩn, "Mùa hè trời nóng, ăn món lạnh có thể giải nóng, Túc Nguyên trấn có không ít người có tiền, nếu như mọi người có thể tiếp thu món này, thì sinh ý sau này khẳng định sẽ không kém."
Ba người đi vào tiểu viện.
Thần ca nhi tuy rằng đã đi học đường, nhưng trong sân vẫn rất náo nhiệt. Mấy người phụ nhân thanh tẩy sơn mai đều có mặt ở đây, mọi người vừa cười nói vừa làm việc, vì cuộc sống ngày một tốt hơn, nên trên mặt mỗi người đều mang ý cười. Thấy Cẩn ca nhi dẫn hai người lạ mặt đi tới, các nàng không nén được liền quan sát hai người một chút.
Cố Tử Ngọc quý khí mười phần, động tác phất tay vô cùng tao nhã, vô cùng hấp dẫn người nhìn. Người nhỏ kia thì đáng yêu vô cùng, vải vóc trên người hai người vừa nhìn liền biết chất lượng thượng thừa, nhân vật như thế các nàng rất ít khi có thể nhìn thấy, thế nên lúc này không nhịn được phải liếc mắt một cái.
Lý Cẩn cùng Lý Uyển giới thiệu một chút, "Tỷ, đây chính là Cố thiếu gia, Quy Vân các chính là do hắn quản lý, mứt trái cây của chúng ta cũng là bán cho hắn, hắn đến chỗ chúng ta loanh quanh, thuận tiện tán gẫu chuyện sinh ý một chút."
Lý Uyển cười mời bọn họ vào trong nhà, "Các ngươi tán gẫu, để tỷ đi lấy nước."
Cố Tử Ngọc cười nói, "Tỷ tỷ không cần phiền phức."
Mắt to tiểu A Phúc vụt sáng, luôn nhìn chằm chằm Lý Uyển, cảm thấy nàng thật xinh đẹp.
Nó lớn lên trông rất thanh tú, mặc dù là tiểu hán tử nhưng lại không khiến cho người ta cả thấy nó đường đột. Lý Uyển cười với nó, tiểu tử liền ngượng ngùng đỏ mặt, lúc này mới phản ứng được, thân là tiểu hán tử làm sao có thể mạo muội như thế.
Dư quang liếc đến mặt nó, mặt Cố Tử Ngọc có chút đen.
Hai người nói đến chuyện nơi giải trí tiêu khiển. Nơi giải trí ở cổ đại đương nhiên có chỗ bất đồng với hiện đại, không có điện, nên rất nhiều thiết bị không thể dùng được. Trước mắt dự định kiến tạo nơi giải trí thế này, cũng chỉ có thể làm một ít nhà ma, đoàn xiếc thú, thiên đường trên nước, loại dòng nước chảy gì đó.
thiên đường trên nước: công viên nước
Vốn Lý Cẩn đã viết phương án tỉ mỉ, Cố Tử Ngọc cũng đã mua một khối đất ở Túc Nguyên trấn với cảnh sắc xung quanh xem như không tệ, nhưng chân chính áp dụng thì lại có chút khó.
Đoàn xiếc thú phải cần tìm người huấn luyện thú còn chưa nói, thiên đường trên nước là cái gì thì xưa nay chưa ai thấy, dù Cố Tử Ngọc có giải thích cùng người làm một hồi, nhưng họ vẫn không thể lĩnh ngộ được đến tột cùng phải làm cái gì.
Cố Tử Ngọc ngốc ở nhà phiền muộn một hồi, nhận ra trên phương diện làm ăn xác thực phải cần tìm Lý Cẩn câu thông một chút.
"Như vậy đi, ngày mai ta đi cùng ngươi lên trấn một chuyến, ta cùng ngươi đi gặp những người kia một chút."
Bọn họ tán gẫu nghiêm túc, tiểu A Phúc có chút tẻ nhạt, phát hiện thiếu gia nhà nó đôi lúc vô tình liếc mắt lên nhìn nó thần sắc vẫn có chút không dễ nhìn, tiểu A Phúc nhếch miệng, không biết từ lúc nào đã cọ đến bên cạnh hắn, rất giống một con chó Bắc Kinh nhỏ bị vứt bỏ.
Cố Tử Ngọc không muốn để ý đến nó.
Tiểu A Phúc lén lút chọt eo hắn, một lần, hai lần, ba lần, bốn lần, mãi đến tận khi ngón tay nhỏ bị tóm lấy, không nặng không nhẹ ngắt một cái, tiểu A Phúc mới nhếch miệng cười cười.
Biết được thiếu gia nhà nó không tức giận, tiểu A Phúc mới nhảy nhảy nhót nhót đi ra ngoài xem trái sơn mai.
Bởi vì cách một cái bàn, nên Lý Cẩn cũng không chú ý tới động tác nhỏ của hai người, chỉ thấy tiểu A Phúc liền vui vẻ chạy đi, còn Cố Tử Ngọc thì sắc mặt trầm tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ.
Trong sân líu ra líu ríu đều là thanh âm của tiểu A Phúc, "Nha, cái này chính là trái sơn mai sao? Màu sắc thật đẹp nha, con có thể sờ sờ chứ?"
Trương đại nương cười cười, "Đương nhiên là có thể."
Tiểu A Phúc hoan hô một tiếng, dẻo mồm không thôi, "Đại nương thật tốt, toàn bộ cái đó là các thím tẩy sao? Các thím làm việc thật nhanh nhẹ, so với nương con còn lợi hại hơn."
Tiểu A Phúc không nhịn được cắn một miếng, chua đến nước mắt cũng chảy ra.
"Phi phi phi, hảo chua a!"
Thấy khuôn mặt nhỏ của nó nhăn thành một nắm, nhóm đại nương đều không nhịn cười được.
Lý Uyển cười hái một quả dưa chuột, rửa một cái, đưa cho A Phúc, "Ăn dưa chuột áp chua một chút."
Tiểu A Phúc vội vàng nói tạ ơn, "Tỷ tỷ thật tốt."
Khi Lý Cẩn cùng Cố Tử Ngọc từ nhà chính đi ra, tiểu A Phúc nghiễm nhiên trở thành tiểu vui vẻ của mọi người.
Bọn họ vừa đi vào trong sân, Vân Liệt cũng cõng giỏ trúc cùng Nhiếp Chi Hằng gõ gõ cửa, cùng nhau tiến vào. Trong giỏ trúc chính là thỏ rừng cùng gà rừng buổi chiều săn được, ngoài ra còn có một con hươu sao.
Nhìn thấy Vân Liệt, Lý Cẩn hơi sững sờ. Không phải là bảo hắn cầm bán lấy tiền sao? Sao lại mang tới?
Nhìn thấy Cố Tử Ngọc cùng A Phúc cũng ở trong sân, sắc mặt Vân Liệt dừng một chút, rồi đưa tay hạ giỏ trúc xuống, nhàn nhạt giải thích vài câu, "Ta ở trên núi bắt được vào con thú rừng, nghe nói Cẩn ca nhi hai ngày nay dự định đi lên trấn, đến lúc đó thuận tiện giúp ta bán đi. Ở đây còn hai con, ta đã xử lý xong, buổi tối các ngươi có thêm đồ ăn."
Chuyện tìm người giúp mình làm việc gì đó, đương nhiên là phải cho ít đồ. Nhóm đại nương căn bản không nghĩ nhiều. Lý Uyển đương nhiên rõ ràng hắn đây là nghĩ cách đưa thịt đến, nàng sao có thể không biết Cẩn ca nhi có đi lên trấn hay không. Bởi vì đối với hắn đã không còn thành kiến, nên Lý Uyển chỉ cảm thấy buồn cười không thôi. Cũng thật khó cho hắn, ngày thường một chữ quý hơn vàng, ấy mà bây giờ vì phải giải thích mà nói nhiều lời như vậy.
Lý Uyển, "Được, vậy chúng ta nhận, thật vất vả mới săn được con mồi, lần sau cứ đem bán là được, trong nhà thịt gì cũng đã có."
Vân Liệt cười nhạt, không hé răng.
Nhiếp Chi Hằng cười nói, "Các ngươi cứ việc nhận lấy, hắn có khí lực. Vừa vặn ta tới hỏi xem Cẩn ca nhi ngày nào sẽ đi lên trấn, khi đó cho ta đi cùng một đoạn đường có được không? Ta đi lên trấn có chút việc, nếu là một mình ta thì cũng không sợ gì, nhưng Thiên Lang nhà ta cũng muốn đi."
Khoảng thời gian gần đây, hắn thường xuyên mang theo Thiên Lang đi loanh quanh trong thôn, nhóm đại nương cũng đã sớm quen thuộc với hắn. Trương đại nương không nhịn được cười, "Làm sao ngươi biết Thiên Lang muốn đi theo ngươi?"
Nhiếp Chi Hằng cười nói, "Ta đi đâu nó cũng muốn đi theo, lại nói tính tình nó hung hãn, không mang theo nó không được."
Lý Cẩn cười cười, "Ngày mai đi, vừa vặn ngày mai ta cũng muốn lên trấn, đến lúc đó cùng đi."
Tiểu A Phúc nhìn thấy bọn họ, đôi mắt sáng lấp lánh, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ, cảm thấy Trúc Khê thôn thật giống như lời thiếu gia nhà nó nói vậy, ngọa hổ tàng long, hai người kia vừa nhìn liền biết không đơn giản.
Lý Cẩn muốn đưa tay nhận giỏ trúc, nhưng vì sợ y cảm thấy nặng, nên Vân Liệt trực tiếp xách vào phòng bếp, "Ta làm là được."
Nhìn thấy trong giỏ trúc có tờ giấy, Lý Cẩn tiện tay cầm lên, trên tờ giấy viết chính là cách xử lý thịt để họ nấu ăn, còn lại muốn nuôi thì cứ nuôi, cái khác thì theo ý họ xử trí.
Gà rừng thỏ rừng đó có con là bắt sống, cũng có con bị tên bắn chết.
Lý Cẩn bật cười lắc đầu, cảm thấy người này cũng thật là, mới nãy khi tách ra thì không nói tiếng nào, không nghĩ tới trong lòng đã dự tính hết mọi thứ. Nói cái gì mà hết thảy đều nghe y, quả nhiên vẫn là xem y như trò cười chứ hả?
Lý Uyển đang đứng cách đó không xa, liếc thấy được tờ giấy, thần sắc có chút cao thâm khó dò.
Nhiếp Chi Hằng căn bản không phải thật sự muốn lên trấn, thuần túy chỉ là đến để xoát độ tồn tại thôi. Thấy Lý Uyển căn bản không đưa mắt đến trên người hắn, hắn không nhịn được híp mắt, liếc Cố Tử Ngọc, luôn cảm thấy người này có chút quen mắt, thật giống như đã gặp ở nơi nào rồi.
Vân Liệt không ở lại quá lâu, lại liếc mắt nhìn Cẩn ca nhi một cái liền nói lời cáo từ, "Vậy chúng ta rời đi trước."
Đang định đi ra ngoài, bên ngoài lại truyền đến tiếng gõ cửa.
Hết chương – //
_________
chó Bắc Kinh - 哈巴狗 (hình minh họa tìm theo từ 小哈巴狗 thôi chứ không chắc lắm)
_________
Yên: Chúng mình đi được một nửa truyện rồi đó. Xong bộ này, mình dặn lòng không làm truyện dài nữa.