Chơi nửa ngày, tiểu A Phúc mới nhớ ra đến đây là để bắt cá.
Lý Cẩn đem cái chĩa đưa cho Vân Liệt, còn chưa nói muốn chỉ dẫn hắn, liền thấy hắn nhanh chóng chuẩn xác tàn nhẫn xiên một cái. Lý Cẩn kinh ngạc đến đôi mắt trợn to, không nhịn được vòng tới trước mặt hắn, "Trước đây ngươi từng bắt cá?"
Vân Liệt lắc đầu.
Lý Cẩn dựng thẳng ngón cái với hắn, cười đến mặt mày cong cong, "Nhất định phải biểu dương một cái a, làm rất tốt, sau này chuyện bắt cá trong nhà giao phó cho ngươi được không? Nghiên tỷ đặc biệt thích ăn cá."
Đâu chỉ là Nghiên tỷ, mà cả y cùng Thần ca nhi cũng thích.
Nghe đến chữ "nhà", tình cảm nơi đáy lòng Vân Liệt dường như áp chế không được. Hắn đưa tay sờ sờ hai má Cẩn ca nhi, hận không thể thú y vào cửa ngay lập tức, "Được, đều giao cho ta."
Tiểu A Phúc bơi tới bên cạnh bọn họ, đột nhiên từ dưới mặt nước lộ ra cái đầu nhỏ, vừa vặn thấy được cảnh này, nó giật mình đến xém rớt con ngươi. Không nghĩ tới Vân Liệt lại còn là một kẻ háo sắc, nó xì một tiếng, hô, "Lý công tử, hắn phi lễ ngươi!"
Sắc mặt Vân Liệt vẫn như thường, hoàn toàn không có cảm giác lúng túng vì bị bắt quả tang.
Trên mặt Lý Cẩn nóng lên, thay Vân Liệt giải thích lung tung một chút, "Hắn giúp ta lau nước trên mặt, chúng ta cũng sắp thành thân rồi."
Cho nên là hợp pháp, không thể nói là phi lễ!
Tiểu A Phúc trợn tròn đôi mắt to, lập tức lộ ra một nụ cười, "Nguyên lai hắn thật yêu thích ngươi nha, lúc cha ta nói ta còn chưa tin, thì ra ông ấy không lừa!"
Thấy nó chỉ chớp mắt thôi đã chạy tới trước mặt hai người, trong lòng Cố Tử Ngọc đầy bất đắc dĩ.
Lý Cẩn sờ sờ chóp mũi, không nghĩ tới Trương chưởng quỹ lại nhàn rỗi như thế.
Tiểu A Phúc bị dắt mũi, nhưng Cố Tử Ngọc lại không có, sắp thành thân này cùng thành thân thế nhưng không phải là vẫn kém một chút sao. Vẻ mặt hắn có chút ý tứ sâu xa, cong cong môi, "Vậy khi đó chúng ta cần phải đòi uống chén rượu mừng rồi."
Lý Cẩn cười nói, "Khi đó khẳng định sẽ mời ngươi."
Đợi không bao lâu, Cố Tử Hoa liền bình tĩnh lại, cái tên đệ đệ này của hắn luôn làm việc quái đản, nếu như nguyện ý trở lại thì đã không mang theo A Phúc chạy ra ngoài. Cổ Tử Hoa quay lại, trên đường đi lại gặp Nhiếp Chi Hằng, bên cạnh hắn còn có một đại lang cẩu uy phong lẫm liệt.
Toàn thân nó đen huyền, bộ lông màu đen tỏa sáng, giờ khắc này nó đang vây quanh Nhiếp Chi Hằng.
Khi Nhiếp Chi Hằng ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tử Hoa, sắc mặt có chút lãnh đạm. Hắn đồng dạng toàn thân bạch y, khiến cho gương mặt kia như "Trích Tiên", Nhiếp gia sinh ra không ít mỹ nhân, bởi vì di truyền tốt, nên bất luận là nam hay nữ cũng không kém chút nào. Nhiếp Chi Hằng có thể nói là nổi trội trong cả hoàng tộc, trông rất tuấn mỹ.
Lại nói, hắn cho người ta có cảm giác tương tự như Cố Tử Ngọc ở một điểm, đó là đôi mắt phượng, trông lười biếng, người như không xương, dáng dấp đại thiếu phong lưu, nhưng hắn so với Cố Tử Ngọc lại có thêm một phần tà khí.
Hắn giỏi nhất vể khoản ngụy trang, giờ khắc này đối mặt với Cố Tử Hoa, như biến thành một người khác. Thần sắc trầm tĩnh, song mâu híp lại, như một con báo đang thủ thế, lực công kích mười phần.
Cố Tử Hoa nhàn nhạt gật đầu.
Sát khí nơi đáy mắt Nhiếp Chi Hằng thoáng qua rồi biến mất, cười nói, "Nếu là tìm đệ đệ ngươi, ta khuyên ngươi đi về phía đông mà tìm. Chân trước ngươi vừa đi, hắn liền mang theo đứa nhỏ chuồn mất, hẳn là không muốn bị ngươi bắt được."
Trương đại nương cùng ba phụ nhân khác cùng đi ra, các nàng vừa rửa sơn mai xong. Nhìn thấy Nhiếp Chi Hằng, cho là hắn đến tìm Cẩn ca nhi, Trương đại nương cười nói, "Cẩn ca nhi đi ra ngoài rồi, còn chưa trở về, bây giờ không có ở nhà."
Nhiếp Chi Hằng cười nói, "Cảm tạ đại nương nhắc nhở, ta không phải đến tìm Cẩn ca nhi, ta dự định cùng Thiên Lang đi đầu đông thôn đổi chút thịt, vừa lúc đi ngang đây. Các vị cực khổ rồi, cũng đã giữa trưa, nhanh về nghỉ ngơi một chút đi."
Trương đại nương gật gật đầu, ánh mắt nhìn hắn càng ngày càng hòa ái.
Nghe được Lý Cẩn không có ở nhà, Cố Tử Hoa đối với lời Nhiếp Chi Hằng nói tin mấy phần. Hắn nói tiếng cảm tạ liền rời khỏi đây.
Nhiếp Chi Hằng đẩy lưỡi bên má, dự định mang Thiên Lang đi đổi thịt ăn mừng một chút.
Không chỉ có Cẩn ca nhi ngày hôm sau phải đi Túc Nguyên trấn, mà Vân Liệt cũng cần phải đi. Hắn định cho Cẩn ca nhi một niềm vui bất ngờ, nên không đi cùng với y. Vì còn phải chuẩn bị tốt sinh lễ, thế nên vừa bắt cá xong hắn đã lên núi một chuyến.
Ngày hôm sau Vân Liệt đến nhà Lý đại gia gia mượn xe bò, từ rất sớm đã xuất phát.
Sáng sớm, Nhiếp Chi Hằng nhìn thấy trong sân đột nhiên xuất hiện một con mai hoa lộc kém chút nữa ngoác mồm kinh ngạc. Mai hoa lộc tại triều Đại Hạ ngụ ý hết sức tốt đẹp, ba trăm năm trước, quốc quân đời thứ hai của Đại Hạ còn dùng mai hoa lộc để làm sính lễ để dạm ngỏ đệ nhất mỹ nhân triều Hạ.
Trong đầu Nhiếp Chi Hằng đột nhiên lóe lên một ý nghĩ hoang đường.
Đây là Vân Liệt đang định cầu thân sao?
Cha nương hắn đều còn tại thế, trên còn có gia gia, nếu không lên tiếng xin hỏi mà đã làm ra việc này, chậc, cũng thật là mất mặt nha nha nha. Nhiếp Chi Hằng mơ hồi có chút hưng phấn. Bởi vì là nhận lời nhờ vả của Vân lão gia tử mà đến Trúc Khê thôn, nên hắn lại có chút xoắn xuýt. Thôi vẫn là thông báo ông một chút đi, nói cho cùng Vân lão tướng quân đối với Vân Liệt cũng coi như là dụng tâm. Nhiếp Chi Hằng trở về nhà nhấc bút lông lên.
Lý Cẩn căn bản không biết, Vân Liệt còn bắt sống một con hươu để làm sính lễ.
Sau khi trời sáng y cũng thức dậy rất sớm, theo thông lệ, trước y chạy vài bước dưới chân núi. Bởi vì không gặp được Vân Liệt, nên y còn mơ hồ có chút mất mát, thực sự là một ngày không gặp liền vò đầu bức tai khó chịu! Lý Cẩn đối với chuyện thành thân càng ngày càng mong đợi, hận không thể ngay lập tức chạy tới mang Vân Liệt cướp về nhà. Trước khi gặp được hắn, y tuyệt đối không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình lại si mê một nam nhân như vậy.
Ăn qua bữa sáng, y liền đi lên trấn, Nhiếp Chi Hằng cũng đi cùng y.
Sau khi từ miệng Cẩn ca nhi biết được Vân Liệt xác thực dự định cầu thân, Nhiếp Chi Hằng đối Vân Liệt bất mãn đạt tới cực điểm, gạt những người khác cũng đành thôi, cả hắn cũng gạt, thật là khuông muốn làm huynh đệ mà.
Lý Cẩn đến trên trấn rồi lại không thấy Cố Tử Ngọc, nghe đâu hắn bị Cố phu nhân nhốt trong nhà, là Trương chưởng quỹ cha của tiểu A Phúc đưa Lý Cẩn đi gặp thợ thủ công. Lý Cẩn liền giải thích cụ thể cần phải làm những gì cho bọn họ.
Y giải giải tỉ mỉ hơn Cố Tử Ngọc, nhóm thợ thủ công có người chưa nắm rõ, y còn vẽ minh họa. Chữ viết bút lông vẫn là cái đau trong lòng y, cũng may vẽ ra đồ vật không đến mức khó nhìn lắm.
Y mang theo mấy người, vòng qua từng khu từng khu đất, vừa đi vừa giảng giải, nơi nào thích hợp với nhà ma, nơi nào thích hợp với đoàn xiếc thú, sắp xếp tương đối hoàn mỹ. Những người thợ đối y bội phục sát đất, cảm thấy sau khi được y giảng giải, có loại cảm giác thông suốt sáng ra.
Đương nhiên kiến trúc nhà ma nơi này cùng ở hiện đại cũng có điểm khác nhau. Lý Cẩn đặt tên nó là Khô Lâu Ốc, định tìm người giả làm đầu lâu, các loại quỷ hút máu. Kỳ thực bất kể là triều đại nào thì vẫn có người thích tìm kiếm sự kích thích. Ở hiện đại, sau khi có tiền, Lý Cẩn liền thường xuyên bị A Kiên kéo xông vào nhà ma, chính y đương nhiên cũng rất yêu thích, càng dọa người thì càng cảm thấy thú vị. Phim kinh dị y cũng xem không ít, oán linh, bút tiên, quỷ oa oa, ký sinh linh, mỗi loại đều xem vô cùng say sưa ngon lành; cảnh tượng Trinh Tử từ trong ti vi bò ra ngoài, đến nay kí ức ấy còn chưa phai.
khô lâu = 骷髅 = đầu lâu; ốc = 屋 = phòng
oán linh =怨灵: kiểu mấy linh hồn chết oan rồi về đòi nợ á
bút tiên =笔仙: 笔 = cây bút; 仙: tiên (không hiểu gì hết, bạn nào biết thì chỉ mình nha ^.^!)
quỷ oa oa =鬼娃娃: ma con nít (loại này cực đáng sợ @[email protected])
ký sinh linh = 寄生灵: ma nhập xác
Trinh Tử = 贞子: đây là một nhân vật phim ma (ai tò mò thì tìm nha, mình sợ ma nên không dám để hình minh họa)
Đáng tiếc nơi này không có phim kinh dị để xem, làm nhà ma thế này cũng coi như thỏa mãn một chút sở thích hắc ám của y.
Lý Cẩn vẫn ngốc ở đây đến khi trời sắp tối mới rời khỏi, cả cơm trưa cũng là A Phúc hỗ trợ đưa tới. Tiểu tử còn lén lút nói cho Lý Cẩn, đại thiếu gia nhà nó vì không thể đúng hạn mang thiếu gia về, nên cũng bị phạt, khi phu nhân đi Linh Nguyên Tự dâng hương, dự định cũng đưa hắn tới, để cùng Tần tiểu thư gặp mặt, để yêu thích nhau. Dĩ nhiên Cố phu nhân cũng không có buông tha cho Cố Tử Ngọc.
Quan hệ gia tộc tốt, nếu như có khúc mắc về quan hệ thông gia, thường thường sẽ tìm một cơ hội để nhà gái nhìn từ xa một chút, nếu như thỏa mãn, thì việc thành thân sẽ cứ như vậy mà định xuống.
Thấy tiểu A Phúc vẫn cứ cười đùa vui vẻ, Lý Cẩn xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.
Lúc về đến nhà, trời đã tối, Lý Cẩn lúc này mới phát hiện cửa nhà đã bị khóa từ bên trong.
Y hô một tiếng.
Nghe thấy tiếng cữu cữu, Nghiên tỷ từ trong nhà chạy ra, dáng bé thấp, phải lấy một cái băng ghế nhỏ, đứng lên ghế, rồi mới mở cửa ra.
Nhìn thấy Lý Cẩn, Nghiên tỷ đột nhiên nhào vào lòng y, kém chút nữa té xuống từ băng ghế. Lý Cẩn liền vội vàng bế bé lên, tiểu nha đầu khịt khịt mũi, giọng mũi rất đậm, "Cữu cữu, cữu cữu cuối cùng cũng về rồi."
Đôi mắt tiểu nha đầu đo đỏ, vừa nhìn đã biết vừa khóc xong, trong lòng Lý Cẩn hồi hộp, "Đã xảy ra chuyện gì? Mẹ với ca con đâu? Sao con ở nhà một mình? Sợ sao?"
Nghiên tỷ lắc đầu một cái, bé đóng cửa lại rồi, không có sợ, nhưng mới lắc đầu xong, nước mắt liền rơi xuống, thút tha thút thít trả lời, "Tiểu hồ ly không thấy đâu, nương cùng ca đi tìm tiểu hồ ly, con ở nhà chờ cữu cữu."
Đáy lòng Lý Cẩn đột nhiên lo lắng, "Không thấy? Không thấy từ lúc nào?"
Nghiên tỷ hít mũi một cái, "Ngày hôm qua nó đã chạy ra ngoài, bọn con không chú ý tới, vẫn là ca ca ôm nó về. Ngày hôm nay nó lại đi đến học đường, ca ca nói nó luôn nằm úp sấp cách đó không xa, ca ca đang đọc sách trên lớp, không chú ý nó, tan học rồi mới pát hiện nó đột nhiên không còn ở đó, trong nhà cũng không có."
Tư duy bé rõ ràng, so với một hài tử bốn tuổi thì thông minh hơn nhiều lắm. Lý Cẩn ôm bé đi ra ngoài, "Đi, chúng ta cũng đi tìm một chút."
Lý Uyển cùng Thần ca nhi đã tìm gần một canh giờ, lật tung cả thôn lên, nhưng cũng không tìm thấy. Trong đầu Lý Cẩn đột nhiên dần hiện ra gương mặt tham lam của tên Trương Nhị mặt rỗ kia.
Hiểu rõ ràng không có chứng cứ thì không nên oan uổng lung tung một người, nhưng y vẫn có chút phẫn nộ, loại phẫn nộ này đến khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Thần ca nhi thì đạt tới cực hạn.
Chung quy vẫn còn chút lý trí, Lý Cẩn an ủi tỷ tỷ cùng Thần ca nhi một câu, "Tỷ, tỷ về nhà trước nghỉ ngơi một chút, làm cơm, bọn nhỏ cũng đói bụng rồi, đệ đến nhà Vân Liệt mượn Thiên Lang một chút. Thiên Lang là chó nghiệp vụ của quân doanh, khứu giác kinh người, nhất định sẽ tìm ra nó."
Lý Uyển gật đầu.
Khi đến nhà Vân Liệt, Lý Cẩn mới phát hiện cả hai người đều không có ở đó, Nhiếp Chi Hằng tuy cùng đi cùng y lên trấn, nhưng cuối cùng lại không cùng y trở về, mà Lý Cẩn vốn tưởng rằng Vân Liệt sẽ ở nhà.
Lý Cẩn dự định trực tiếp đi tới nhà Trương Nhị mặt rỗ bắt người, nhưng mới vừa đi không tới vài bước thì liền nhìn thấy Vân Liệt vội vàng đánh xe bò về, trên tay còn có một đồ vật. Nhìn thấy y, trên mặt Vân Liệt chợt lóe một vệt lúng túng.
Lý Cẩn liếc mắt một cái nhìn đồ vật trên xe, không hiểu sao hắn đi lên trấn mà lại không đi cùng mình. Bất quá y cũng không có công phu ngẫm nghĩ, chỉ trực tiếp nói với Vân Liệt chuyện xảy ra.
Vân Liệt đánh xe bò vào sân. Thiên Lang vốn đang vùi trong phòng Nhiếp Chi Hằng ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa thì lập tức vọt tới, liếm liếm tay Vân Liệt.
Vân Liệt sờ sờ đầu nó, thấp giọng cùng nó nói một câu, lại để Cẩn ca nhi về nhà cầm một đồ vật thường dùng của tiểu hồ ly. Bởi vì tiểu hồ ly toàn ngủ ở trên giường, nên có một cái chăn nhỏ riêng, đây là Lý Cẩn cố ý căn dặn Lý Uyển may ra. Thiên Lang ngửi thấy mùi, liền mang theo bọn họ đến một căn nhà.
Căn nhà này chính là nhà của nhị thúc Trương Nhị mặt rỗ.
Từ ngày Trương Nhị mặt rỗ nhìn thấy tiểu hồ ly thì đáy lòng liền ngứa, muốn chiếm nó. Vốn là gã còn cố kỵ Lý Cẩn, nên không dám nửa đêm đi trộm, ai biết vừa vặn thấy nó chạy ra, thấy nó làm ổ cách học đường không xa, trái tim Trương Nhị mặt rổ liền động đậy dữ dội.
Sợ vật nhỏ kêu loạn, gã còn mua mê dược, thừa dịp lúc đám trẻ cùng tiên sinh đọc sách, dùng khăn che mũi tiểu hồ ly, đưa nó đã ngất bắt đi. Gã đựng tiểu hồ ly trong giỏ trúc, bởi vì trên đường nhiều người, nên cũng không dám lập tức đi lên trấn, liền cõng giỏ trúc đến nhà nhị thúc.
Nhị thúc gã sau khi uống say hay động thủ đánh người, thím không chịu được nữa nên đã chạy đi, chạy một mạch đã mười năm.
Trương Nhị mặt rỗ không dám đem hồ ly để ở nhà của mình là vì sợ Cẩn ca nhi dẫn người đi tìm. Nhị thúc gã ban ngày làm việc trên đồng, thường không có ở nhà, nên gã thành công đem tiểu hồ ly giấu trong phòng tạp vật, còn hạ thêm một lượng mê dược, dự định nửa đêm lại đem nó lên trấn bán.
Vào lúc này, trời đã hoàn toàn đen kịt. Thấy Lý Cẩn mang theo một con chó săn lớn xông vào, Trương Hữu Sinh cau mày, "Cẩn ca nhi làm cái gì vậy?"
Cho là Trương Nhị mặt rỗ cùng Trương Hữu Sinh thông đồng bắt cóc tiểu hồ ly, trên mặt Lý Cẩn hoàn toàn mất hết ý cười, "Ngày hôm qua Trương Nhị mặt rỗ nhìn thấy tiểu hồ ly nhà ta, kết quả hôm nay đã mất rồi, Hữu Sinh thúc, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ngài vẫn là đem tiểu hồ ly giao ra đây đi."
"Cái gì tiểu hồ ly?"
Vân Liệt vỗ vỗ lưng Thiên Lang, Thiên Lang trực tiếp chạy đến trước một căn phòng rồi ngừng lại, Vân Liệt một cước đạp cửa ra.
Tính khí Trương Hữu Sinh vẫn luôn không hề tốt đẹp gì, nhưng bởi vì dựa vào Cẩn ca nhi kiếm được không ít tiền, nên mới vẫn nhịn xuống, "Cẩn ca nhi, nếu như nhà ta không có tiểu hồ ly như lời ngươi nói, ngươi phải cùng ta hảo hảo giải thích một chút."
Vân Liệt đem tiểu hồ ly ôm ra, Trương Nhị mặt rỗ đã hạ mê dược, lúc này tiểu hồ ly hít được chút không khí trong lành nên mới suy nhược mở mắt ra, vẫn còn choáng váng.
Sắc mặt Trương Hữu Sinh biến đổi liên tục, cả gương mặt hoàn toàn đen kịt lại. Lão tức giận mắng một câu, vội vàng nói, "Nhất định là chuyện tốt Nhị mặt rỗ làm, Cẩn ca nhi, việc này ta không biết, ta đây liền đi tìm nó."
Thấy thần sắc lão không giống làm bộ, Lý Cẩn nói, "Hiện tại nếu bắt hắn đến, mà hắn không thừa nhận thì làm sao bây giờ?"
Lý Cẩn muốn bắt cả người lẫn tang vật, phải hảo hảo phạt gã một chút, để xem gã còn dám làm chuyện ác nữa hay không.
Trương Hữu Sinh vội vã biểu hiện chân thành, "Cẩn ca nhi muốn làm thế nào, ta đều phối hợp."
Vân Liệt nhìn Lý Cẩn, "Ngươi đi về trước, tất cả giao cho ta."
Lý Cẩn chần chừ một chút, mới gật đầu một cái, chính mình dù sao cũng là tiểu ca, không thể ở nhà hán tử lâu được, "Được, vậy thì giao cho ngươi, tiểu hồ ly cũng để lại cho các ngươi. Nó suy yếu như thế, mang về không biết Thần ca nhi sẽ đau lòng thế nào."
Lý Cẩn về nhà nói với mọi người một lần, muốn dùng tiểu hồ ly để bắt Trương Nhị mặt rỗ, nên mới chưa mang nó về. Nghe thấy đã tìm được, toàn bộ người trong nhà đều thở ra một hơi.
Buổi tối, Cẩn ca nhi ngủ không an giấc, vừa nghĩ tới để Vân Liệt một mình ở đó, y liền cảm thấy đủ loại dày vò, thật vất vả mới ngủ được, ngày hôm sau còn dậy trễ. Vân Liệt đã đưa tiểu hồ ly đến từ sớm, Lý Cẩn không có ở đó, nên cũng không biết Vân Liệt thu thập Trương Nhị mặt rỗ như thế nào.
Y rời giường không bao lâu, vừa ăn qua bữa sáng, thì có một vị phụ nhân đến.
Vị phụ nhân này xuyên một thân y phục thập phần danh giá, mỗi hành động vung tay nhấc chân đều mang theo một dáng vẻ phúc hậu, so với phụ nhân phổ thông hoàn toàn khác. Đây chính là bà mai nổi danh Vân Liệt thỉnh từ trên trấn tới.
Hết chương – //
_________
Yên: nói tới Nghiên tỷ là tui lại nhớ cháu gái mình, cũng lanh lanh vậy đó, đi đâu người ta cũng khoái. Cuối tuần ẻm còn xách mền qua nhà tui ngủ. Mà nết ngủ dễ thương lắm, sáng không cần ai kêu cũng tự dậy, mà lỡ có thức khuya thì sáng sớm gọi một tiếng là dậy liền, không kì kèo nhựa nhựa. Cưng!!!
Chúc bà con cô bác ngủ ngon! ^o^