Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Cẩn có chút 囧, cáo biệt đại nương xong, y mới đi về phía nhà Vân Liệt. Nghĩ đến lúc sáng mình đã cắn Vân Liệt, nên chỉ gõ gõ cửa xong thì đứng ở cửa đợi, không có ý định đi vào.
Mấy hán tử kia đều đã uống say, nằm ngã trái ngã phải, Nhiếp Chi Hằng cũng say không ít, nằm loạn xạ ở trên giường. Mọi người đã say thành như vậy, thì dù Lý Cẩn có đi vào, cũng chưa chắc họ có thể nhận ra y.
Mở cửa, thấy là y, bên môi Vân Liệt chợt hiện ý cười, "Đã nấu hết?"
Lý Cẩn bị người ta nhìn đến nóng mặt, ho nhẹ một tiếng, "Ai bảo ngươi mua nhiều hải vị như vậy, tỷ tỷ đã cấp biếu hương thân một phần, còn dư lại không ít, ta sợ để hỏng, nên đưa tới cho ngươi một ít."
Lời nói tựa như không muốn đưa cho người ta vậy.
Vân Liệt cong cong môi, đưa tay nhận thố, rồi nghiêng người cấp cho Cẩn ca nhi một khoảng trống, "Tiến vào nghỉ một lúc đi, ta nướng khoai lang, ăn hai khối rồi đi."
Nếu là ngày thường thì Cẩn ca nhi sớm đã không chịu nổi mê hoặc mà đi vào. Nhưng ngày hôm nay lại vội vã lắc lắc đầu, ý chí rất kiên định, "Tỷ tỷ đang chờ ta về ăn cơm, ta sẽ không đi vào đâu."
Nói xong, thố cũng không cần, liền phất phất tay bỏ chạy, như sợ Vân Liệt lại giữ lại y.
Đáy mắt Vân Liệt lóe lên một tia cười nhàn nhạt.
Mãi đến tận khi thân ảnh Cẩn ca nhi biến mất ở khúc quanh, hắn mới thu tầm mắt lại, mang món ăn từ hải vị kia vào nhà. Cẩn ca nhi làm rất nhiều, nghĩ đến nhà Vân Liệt đông người, nên y cố ý dùng thố lớn để đựng, đầy tràn cả thố.
Vân Liệt một hơi ăn hết, cả một mảnh gừng cũng không để sót lại.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Nhiếp Chi Hằng nhìn thấy xương cá cùng cái thố quen quen, hắn mới ngộ ra Cẩn ca nhi lại mang thức ăn đến. Cho là Lý Uyển làm, từ đáy lòng hắn có vị chua chua nổi lên, đố kị không thôi.
Hắn không từ bỏ, liền đi vào phòng bếp moi moi bới bới, quả nhiên cái gì cũng không còn lại. Sắc mặt hắn có chút thối, "Đã ăn hết toàn bộ rồi? trước đây sao không phát hiện ngươi hám ăn như thế?"
Mí mắt Vân Liệt không thèm nhấc lên chút nào.
Cẩn ca nhi đưa, hắn đương nhiên phải ăn hết chứ.
Lúc này, Cẩn ca nhi đang ăn bữa sáng, y vừa ăn vừa cùng Lý Uyển thương lượng, "Tỷ, chờ đệ cùng Vân Liệt thành thân rồi, thì để hắn ở cùng chúng ta đi. Chốc nữa đệ đi tới nhà mới một chuyến, cùng sư phó xây phòng nói một chút, để bọn họ xây sửa tiền viện, đến lúc đó, tỷ tỷ cùng Nghiên tỷ trụ hậu viện, đệ cùng Vân Liệt còn có Thần ca nhi trụ tiền viện. nếu tỷ không có ý kiến, vậy liền quyết định như vậy."
Tay đang gắp rau của Lý Uyển dừng lại, thần sắc có chút bất đắc dĩ, "Đệ xác định hắn nguyện ý trụ tại nhà chúng ta?"
Kỳ thực cũng không cần thiết phải phân ra là nhà ai, nói cho cùng mảnh đất kia vẫn là của Vân Liệt mua lại, sợ tỷ tỷ suy nghĩ nhiều, nên Cẩn ca nhi mới không nói cùng tỷ tỷ chuyện này.
Lý Cẩn gật đầu, thần thái cực kỳ bay bổng, còn kém vỗ ngực đảm bảo, "Bọn đệ đã nói cùng nhau từ trước, nếu không đệ mới không đồng ý cùng hắn thành thân."
Lý Uyển nhíu máy, "Đệ còn nói với tỷ muốn thú thê nha."
Cẩn ca nhi trừng mắt, bộ dạng vô cùng vô lại, nói, "Không phải là thú về nhà một đại tức phụ đó sao? Vân Liệt sau này ở cùng chúng ta, không phải xem như là gả tới nhà chúng ta sao, hắn so với nữ nhân còn mạnh mẽ hơn vô số lần, tỷ gặp qua nữ nhân nào biết săn thú chưa? Thêm nữa, hắn còn biết nuôi gia đình, tỷ không thấy hắn đem toàn bộ gia sản đều nộp lên sao."
Nếu thật thú một nữ nhân về, phỏng chừng người nộp lên gia sản sẽ biến thành y, không có lợi chút nào.
Lý Uyển phải đỏ mặt thay y, "Được được được, khắp thiên hạ này chỉ có Vân Liệt là tốt nhất."
Lý Cẩn không khỏi vui vẻ, "Đệ cũng đâu có nói như vậy."
Thấy y cười sung sướng, trên mặt Lý Uyển cũng dẫn theo ý cườánguy nghĩ một chút lại nói, "Đệ chốc nữa về nhà cũ một chuyến đi, nói chuyện hôn sự cho họ một chút, thuận tiện mang ba cân thịt lợn kia tới."
Lý Cẩn ngẩn người, có chút không vui, "Đến nhà bọn họ làm gì?"
Bọn họ từ nhỏ đã bị Lý lão thái đuổi đi, lúc đó y là kẻ ngốc, mọi việc đều phải dựa vào tỷ tỷ. Tỷ tỷ khi ấy chỉ mới mười ba tuổi, một nữ hài không lớn không nhỏ mang theo một đệ đệ ngốc, bọn họ không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?
Lý Cẩn cảm thấy, nếu lúc trước phàm là có người cản một chút thì đã không như vậy. Cho nên y đối với Lý lão đầu cùng Lý Trì đều không có cảm tình gì. Dù cho biết được bọn họ hối hận rồi, nhưng y vẫn không muốn cùng bọn họ lui tới.
"Đệ không đi."
Lý Uyển thở dài, nếu là trước ngày hôm qua, kỳ thực nàng cũng không vui.
Hôm qua khi nàng cùng Mai Chi đi cảm tạ người hỗ trợ, trên đường về có gặp Hữu Đường thúc, đại khái là nhìn ra nàng không có ý định đến nhà cũ, nên Hữu Đường thúc liền nói ra chuyện bao năm qua Lý Trì đã chú ý đến chuyện của họ như thế nào.
Sau khi nghe xong, tâm tình Lý Uyển cực kỳ phức tạp.
Lúc đó Mai Chi tỷ cũng ở bên cạnh, cũng cảm khái vạn phần. Lại nói, người tồi tệ nhất ở Lý gia chính là Lý lão thái, mà Lý lão đầu có thể nhẫn tâm bỏ rơi nàng đã khiến Mai Chi hơi kinh ngạc, vậy mà không nghĩ tới Lý Trì còn yên lặng vì bọn họ mà làm nhiều chuyện.
Lúc ấy Mai Chi tỷ liền cảm khái nói, "Chắc chắc Trạm thúc cũng không ngờ tới chuyện lại biến thành như vậy."
Lý Uyển còn nhớ, khi cha nàng còn sống đã cùng nhị thúc có quan hệ tốt bao nhiêu, lúc đó nhị thúc cũng rất thương bọn họ, mỗi lần từ trên trấn về đều mang món ngon cho bọn họ ăn.
Nói cho cùng hết thảy đều là tạo hóa trêu người.
Gia gia nàng tính tình ấm áp cả đời, nhưng trước sau lại bị nãi nãi chèn ép một đầu. Lúc bị đuổi ra ngoài, Lý Uyển cũng không hi vọng ông ấy đột nhiên đứng lên phản kháng Lý lão thái, mà điều khiến cho nàng lạnh tâm chính là, nhị thúc càng không nói gì.
Nghĩ đến Lý lão thái thỉnh thoảng nói Cẩn ca nhi là khắc tinh, sao còn chưa chết đi, tay chân Lý Uyển đột nhiên lạnh lẽo, chẳng lẽ bà ta đẩy Cẩn ca nhi té xuống đất cũng không phải là tai nạn?
Lý Uyển miễn cưỡng đè xuống hoảng sợ, đem chuyện Hữu Đường thúc nói nói lại cho Cẩn ca nhi.
Lý Cẩn nghe xong cũng ngẩn người, trong đầu không khỏi dần hiện ra chuyện khi còn nhỏ.
Y còn nhớ cha y tuy rằng hiếu thuận, nhưng cũng không phải dạng ngu trung. Lúc trước, thấy nãi nãi không thích nương, ông liền mang cả nhà dời ra ngoài trụ. Phụ mẫu nếu không đề ra chuyện ở riêng, nhi tử lại tự ý dời ra ngoài, thì tại triều Đại Hạ điều đó được xem như là đại bất hiếu. Thế nhưng cha y căn bản là không để ý cái này.
ngu trung = 愚忠: trung thành một cách ngu ngốc, không suy nghĩ đúng sai
Ngay tại lúc cha cùng nương y thương lượng chuyện mua nhà, Lý lão thái lại đột nhiên vọt tới, vừa khóc vừa nháo, cha y bị bà ta khóc đến không còn biện pháp nào, lúc ấy Lý Cẩn đang ở trong sân nghịch bùn, nhớ được vẫn là thúc thúc y khuyên Lý lão thái.
Khi đó Lý Trì còn cùng cha y nói, bảo bọn họ trước tiên hoãn mấy ngày, hắn còn khuyên Lý lão thái một chút. Thúc thúc y còn hung hăng nhét cho cha y một nén bạc, bảo ông ấy nên đi mua thuốc, bồi bổ thân thể cho tẩu tử, tẩu tử trong lời hắn chính là nương của Lý Cẩn. Nương y gần hai năm rồi nhưng thân thể vẫn không tốt lên, kết quả mấy ngày sau liền buông tay nhân gian.
Nhớ tới chuyện cũ, đáy lòng Lý Cẩn liền cảm thấy khó chịu. Sau đó y bị té bể đầu, cũng không biết làm sao thúc thúc y lại thay đổi tính tình, rõ ràng trước đó là một người rất tốt.
"Dù có thế nào đi nữa đệ cũng không đi, tỷ, tỷ cũng không được đi." Không quản hắn có ẩn tình khó nói gì, thì lựa chọn ban đầu của hắn đều là hướng về Lý lão thái. Vừa nghĩ tới tỷ tỷ đã chịu không ít khổ, hảo cảm Cẩn ca nhi đối với bọn họ liền một chút cũng không có.
Lý Uyển thở dài, "Được rồi, không đi thì không đi." Nàng sở dĩ muốn nhắc cho Cẩn ca nhi chuyện quá khứ, kỳ thực cũng là sợ sau này Cẩn ca nhi sẽ hối hận.
Ăn cơm xong Lý Cẩn liền đi tới nhà mới.
Nơi này cách Trường Thanh sơn gần nhất, phong cảnh cực kỳ đẹp, từ xa xa nhìn thấy nhà ở đã thành hình, lại như phủ lên chân núi, đặc biệt có khí thế. Nghĩ đến vừa vặn có thể chọn nơi này làm tân phòng, trái tim nhỏ bé của Lý Cẩn liền trở nên nóng lên, hận không thể chạy đến giúp một tay, mau chóng hoàn thành nhà, mau chóng thành thân.
Y nói lại ý định của mình với nhóm sư phó xây nhà một lần, "Bố cục không thay đổi, tại tiền viện xây thêm một tòa là được, sân chừa lại to chút, đến lúc đó có thể trồng này nọ."
Nhà ở tọa bắc triêu nam, bố cục đơn giản rộng rãi, tổng cộng có năm gian phòng, nhà chính ở giữa, Lý Cẩn còn cố ý bảo bọn họ xây to một chút, ở hai bên, mỗi bên có hai gian phòng ngủ, vậy tổng có bốn gian phòng để ở, phía tây là hai gian phòng bếp. Bởi vì sân to, nên dù xây lên hai căn phòng vẫn đủ, cách đó không xa còn có thể xây nhà xưởng.
Lý Cẩn dự định vô cùng hoàn mỹ.
Nghĩ đến sau này sẽ cùng Vân Liệt ở nơi này, y cười đến mặt mày cong cong.
Không chỉ có y cao hứng, mà các hán tử cũng cao hứng. Nghe được Cẩn ca nhi nói, bọn họ vô cùng phấn chấn đồng ý, "Không thành vấn đề, tất cả liền giao cho chúng ta, nhất định sẽ khiến ngài hài lòng."
Lý Cẩn cấp tiền công cao, thức ăn cũng tốt, bọn họ cũng không ngại mà xây thêm.
Mấy ngày sau đó trôi qua đặc biệt nhanh, bất tri bất giác khí trời đã hạ nhiệt đi. Lý Cẩn tính toán thời gian một chút, mới phát hiện bỗng chốc đã đầu tháng chín. Gần đây vì không còn sơn mai nữa, nên mứt sơn mai đã ngừng ủ, cũng may táo, lê đã có thể lục tục ăn được.
Lý Cẩn liền chế biến mứt táo.
Mấy hôm trước vừa vặn cuối tháng, Lý Cẩn đi lên trấn kết trướng xong, trong túi liền thêm không ít ngân phiếu, lần này có tới hơn năm trăm lượng, thêm vào bạc gửi bên trong ngân trang, Lý Cẩn lắc mình liền biến hóa thành một tiểu phú lang.
tiểu phú lang = 小富郎: anh nhà giàu (bé nhỏ):)))
Hôm đó, ăn qua bữa sáng, Lý Cẩn liền đi cắt chút cỏ, khi cõng giỏ trúc về nhà thì gặp phải một đám người.
Nhìn thấy Lý Cẩn, một nam tử đứng bên cạnh xe ngựa gọi y một tiếng. Ngũ quan hắn anh tuấn, khí chất phi phàm, vừa nhìn đã nhận ra không phải hộ vệ thông thường, "Vị tiểu huynh đệ này, xin hỏi đây là Trúc Khê thôn chăng?"
Lý Cẩn gật đầu một cái, "Đúng, chính là Trúc Khê thôn."
Nam tử hữu hảo nở nụ cười, "Vậy ngươi có biết ở thôn các ngươi có vị công tử họ Vân chứ? Thuận tiện hỏi một chút hắn trụ nơi nào? Chúng ta tìm hắn có một số chuyện."
Họ Vân?
Trong lòng Lý Cẩn hồi hộp.
Hết chương – //
_________
táo + mứt táo - 苹果酱
_________
Yên: Không biết mọi người còn nhớ không, mấy chương trước có nói đến, Lý Trì thấy Lý lão thái ghét Cẩn nhi quá rồi, mà ông ấy lại đi làm trên trấn, sợ ở nhà không biết bà ấy còn làm gì với Cẩn nhi nữa, cho nên mới đồng ý để em nó đi. Mà nhà chị em Lý Cẩn ở cũng là Lý Trì đánh tiếng nhờ vả lý chính. Nhà đó là của một thợ săn, ông đó mất rồi, nhà bỏ hoang, tạm thời để chị em Lý Cẩn ở, nếu con cháu lão thợ săn có về thì trả lại. Ở đây cũng hơi khó cho Lý Trì.