Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Yên Vân
Buổi tối, ăn cơm tối xong chưa bao lâu, Vân Liệt liền kéo y lên giường.
Cẩn ca nhi vừa nhìn thấy ánh mắt của hắn, cả người liền nhũn ra, vỗ vỗ hắn, dặn dò trước, "Đêm nay không cho làm nữa." Cả người y vô cùng mềm nhũn, thật sự không có tinh lực để ứng phó hắn, nếu như hắn lại làm như hôm qua, ngày hôm sau nhất định sẽ không xuống giường được.
Bị tỷ tỷ chê cười một lần rồi lại một lần, Cẩn ca nhi vẫn muốn cứu vãn chút mặt mũi còn lại.
Vân Liệt ôm y vào trong lồng ngực, không hé răng, bàn tay lúc có lúc không vuốt ve kẽ ngón tay y. Đi cùng hắn lâu như vậy, đối với vẻ mặt cùng động tác nhỏ của hắn, Cẩn ca nhi hiểu rõ như lòng bàn tay. Hắn không vui đây mà.
Cẩn ca nhi nhìn ra được thấy buồn cười không thôi.
Thấy y còn dám cười, môi mỏng Vân Liệt khẽ mím.
Kỳ thực hắn trời sinh cực kỳ dễ nhìn, là người Cẩn ca nhi thấy đẹp mắt nhất trong đời mình. Không chỉ có nhan sắc, mà khí chất của hắn cũng bỏ xa nam thần ở hiện đại một đoạn dài, lông mày rậm hẹp dài, đôi mắt câu hồn người, sống mũi thẳng tắp, gương mặt hoàn toàn không tỳ vết, vết sẹo trên mặt lại thần kỳ biến mất như thế, một chút vết tích cũng không còn, khiến người ta không nhịn được cảm khái vạn phần.
Những khi hắn không cười, gương mặt gần như lạnh lẽo, cả người tản ra một luồng cảm giác "muốn sống chớ quấy rầy", thế mà lại ôm Cẩn ca nhi không buông tay. Thanh âm hắn rầu rĩ, "Tại sao không được?"
Cẩn ca nhi bị hắn nhìn đến muốn đầu hàng tại chỗ, nhưng vẫn nhịn được. Y nhéo nhéo hai má Vân Liệt, trêu ghẹo một câu, "Oan ức sao?"
Con ngươi Vân Liệt sâu thẳm như hắc động, thấy Cẩn ca nhi mệt mỏi ngáp một cái, chút tâm tình kia của hắn cũng không cánh mà bay. Hắn càng ôm chặt người kia vào trong ngực, điều chỉnh tư thế ngủ, vỗ vỗ sau lưng Cẩn ca nhi, "Ngủ đi."
Hai người đã cởi áo ngoài, còn lại lớp vải vóc mềm mại thoải mái, chất lượng thượng thừa, là gấm vân lăng thượng hạng, tuy rằng thoải mái nhưng Vân Liệt vẫn cảm thấy vướng víu. Cũng vì da thịt Cẩn ca nhi bóng loáng mềm mại, khiến hắn yêu thích không buông tay.
Vân Liệt bá đạo cởi áo lót của hai người, rồi lại một lần nữa ôm Cẩn ca nhi vào lòng, sờ sờ, lúc này mới tiêu tan hết khó chịu.
Lý Cẩn, "..." Đang mùa đông, vả lại y cũng không có thói quen ngủ lõa thể nha.
Đối diện với ánh mắt kiên trì của Vân Liệt, Cẩn ca nhi liền mềm lòng, cứ mặc hắn đi. Vả lại đóng cửa nằm trong chăn rồi, cũng không ai biết họ đang làm gì.
Cẩn ca nhi vốn tưởng rằng ban ngày mình đã ngủ lâu như vậy, lại có Vân Liệt nhìn chằm chằm như hổ tình mồi, thì khẳng định phải ôm ấp một phút chốc mới có thể ngủ được. Nào ngờ bị hắn ấn lên giường không bao lâu đã ngủ thiếp đi mất.
Thấy y thực sự vô cùng mệt mỏi, Vân Liệt liền nhẫn lại nhẫn, đi tắm nước lạnh một chút, mới nhịn xuống không bính y. Đến lúc nửa đêm, lại cuốn lấy người ta hôn lấy hôn để. Rõ ràng đã thành thân, nhưng so với trước kia lại nhẫn muốn khổ cực hơn.
Ôm người trong ngực, nhưng chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, nhịn đến một bụng hỏa.
Ngày hôm sau Cẩn ca nhi là bị Vân Liệt hôn tỉnh. Nụ hôn tinh tế lướt qua chóp mũi đến khóe môi rồi kéo đến xương quai xanh, kế đó là tiểu đậu đậu trước ngực, vì chủ nhân cảm thấy bất mãn, nên nghiền người ta muốn hỏng. Cẩn ca nhi dở khóc dở cười vỗ đầu hắn một cái.
Thấy y tỉnh rồi, Vân Liệt ngước lên nhìn y một chốc, lại tiếp tục hôn, lần này hoàn toàn mất hết vẻ kiêng kỵ.
Không phải là buổi tối đã qua rồi sao?
Cẩn ca nhi không đành lòng từ chối, cho nên sáng vẫn dậy trễ.
Thần ca nhi rời giường rồi, thấy bọn họ trước sau vẫn không có động tĩnh, liền dắt bảo bảo đến hậu viện. Lúc này Lý Uyển đang làm điểm tâm, Thần ca nhi để bảo bảo ngồi lên tiểu ngựa gỗ cùng Nghiên tỷ chơi, còn mình đi đút cỏ cho bò ăn.
Hai ngày hôm nay tiểu hồ ly cao hứng vô cùng. Sau khi đến tân phòng, Thần ca nhi có một phòng riêng, cả chiếc giường đều là của nó cùng Thần ca nhi, muốn lăn ra sao lộn thế nào cũng được, nó xoay vòng quanh Thần ca nhi vài vòng, tiểu thân thể tròn vo lộ ra một luồng khí vui vẻ.
Thần ca nhi uy bò xong, liền đi đút mai hoa lộc ăn. Thấy nhóc còn chưa để ý đến mình, tiểu hồ ly vẫy vẫy đuôi, dùng móng vuốt ôm lấy ống quần của nhóc, nhảy nhảy lên trên.
Thần ca nhi cười cười đưa tay ôm vật nhỏ bế lên. Thấy bảo bảo nhìn chằm chằm tiểu hồ ly không chớp mắt, Thần ca nhi liền chủ động đi tới chỗ đệ đệ, "Cho đệ ôm một cái."
Bảo bảo lắc đầu, mỗi khi Nghiên tỷ ôm nó, nó đều tỏ ra ghét bỏ, huống hồ là mình. Bảo bảo tuy còn nhỏ, nhưng có nguyên tắc xử sự của chính mình nha, không muốn tự chuốc nhục nhã nha.
Chờ nương làm xong điểm tâm, thấy cữu cữu vẫn không có động tĩnh, Thần ca nhi liền muốn đi qua gõ cửa.
Lý Uyển cau nhẹ đôi mày, Cẩn ca nhi chưa dậy không nói, sao Vân Liệt cũng chưa thức? Chẳng lẽ hồ đồ cả một đêm? Gương mặt trắng như tuyết của Lý Uyển bỗng nhiễm một mảng đỏ bừng.
Hai tên này triệt để không biết xấu hổ.
Nghĩ đến dù sao bọn họ cũng vừa mới thành thân, Lý Uyển mới ngăn Thần ca nhi lại, "Chúng ta ăn trước, không cần để ý đến họ."
Ngoài miệng nói không quản, nhưng lại giữ ấm cơm nước cho họ trong nồi.
Bởi vì tủ quần áo cùng buồng tắm che mất ánh sáng, nên trong phòng có chút tối, thế là hồ nháo một lần lại không nhịn được tới thêm một lần, cũng không lưu ý đến thời gian, hoặc giả có lưu ý, thì cũng không cân nhắc hậu quả. Đợi đến khi Vân Liệt một mặt thỏa mãn, Thần ca nhi cũng đã đi tới học đường.
Lý Cẩn không chỉ có tay chân bủn rủn lợi hại, mà trong lòng cũng thấp thỏm vô cùng. Y làm bộ ra dáng vừa mới chạy bộ xong về, tiến vào sân liền bắt đầu oán giận, "Rõ ràng đã lập xuân, mà vẫn lạnh như thế, chạy lâu như vậy, cũng không chảy mồ hôi."
Mí mắt Lý Uyển cũng không thềm nhấc lên một chút.
Cẩn ca nhi nhìn nhìn vẻ mặt nàng, sờ sờ chóp mũi, bảo Vân Liệt đem củi ngày hôm qua đã chặt được chuyển tới hậu viện một nửa, vờ như hôm nay vừa mới chặt được.
Lý Uyển không nhẫn tâm nói cho y biết, hôm qua Vân Liệt đã chuyển tới cho nàng một phần, nếu không thì củi trong bếp từ đâu mà ra?
Lý Uyển thở dài, "Cơm trong nồi còn nóng, các đệ ăn cơm trước đã."
Cẩn ca nhi chột dạ, cơm nước xong liền lôi kéo Vân Liệt trở về tiền viện.
Thấy tỷ tỷ không đến tiền viện, Cẩn ca nhi liền ngủ đến giữa trưa. Đến chiều tinh thần mới phấn chấn. Y cũng vừa nếm trải được chút lạc thú, vừa nhìn thấy Vân Liệt liền không nhịn được mà run chân, sợ mình không nhịn được mà tuyên dâm ban ngày, thế nên liền lập tức kéo Vân Liệt dọn dẹp đồ đạc.
Hai lần đến, hoàng thượng cùng lão gia tử đưa tới cho bọn họ không ít thứ.
Lý Cẩn liền thu dọn lại một chút.
Bố cục phòng của tiền viện cùng hậu viện đều cùng một dạng, phòng ngủ có buồng tắm, mấy gian phòng khác đều có tủ y phục, kệ để đồ, chỉ có một gian là thư phòng. Lý Uyển cùng Nghiên tỷ cùng trụ một phòng, hậu viện có hai phòng bỏ trống, hiện tại hết thảy sính lễ, đồ cưới, đồ ban thưởng đều bày trong hai phòng này.
Đầy hai phòng rồi.
Cẩn ca nhi thu thập từng rương từng rương, danh họa đẹp thì treo lên, không quan tâm là tiền viện hay hậu viện, mỗi phòng chứa đồ cùng phòng ngủ đều treo hai bức. Lý Uyển nhìn thấy mà buồn cười không thôi.
danh họa = 名画: tranh nổi tiếng
Mấy món đồ chơi nhỏ đều tìm chỗ thích hợp trên giá để đặt lên.
Thu thập một chút, Cẩn ca nhi lại nhìn thấy vật không tưởng tượng nổi, một chung pha lê tròn tròn, khí cụ pha lê được tạo hình hoa lệ, hoa văn tinh mỹ, còn là loại pha lê in ba màu, dù không kể đến nó đẹp thế nào, thì đã không che giấu được đây là pha lê thực thụ.
pha lê = 玻璃: thủy tinh
Lý Cẩn như nhặt được chí bảo, "Pha lê? Trong suốt sao?"
Vân Liệt gật đầu.
Bởi vì trong suốt xấu, không phù hợp thẩm mỹ của người triều Đại Hạ, nên không thường trông thấy.
Lý Cẩn cực kỳ hưng phấn, vốn tưởng rằng nông cụ triều Đại Hạ lạc hậu như vậy, thì hàng mỹ nghệ này nọ cũng có chút lạc hậu theo. Khi đến kinh thành, vì chân bị thương nên y cùng Vân Liệt cũng chưa đường hoàng đi dạo chân chính, nên căn bản không biết nơi này cư nhiên còn có pha lê.
Nghĩ đến bây giờ tất cả sẽ dùng bình pha lê chứa mứt trái cây cùng thức ăn bỏ hộp, đôi mắt Lý Cẩn liền sáng lấp lánh.
Lý Cẩn không thể tách khỏi ý nghĩ việc đem mứt trái cây vận chuyển đến toàn quốc có liên hệ đến bình pha lê.
Khi còn bé, lúc Lý Cẩn ở cô nhi viện, có một bác gái cứ mỗi mùa hè liền thích làm tương cà. Cô nhi viện có nhiều đất trống, bà thường dùng nước sôi luộc bình thủy tinh, nói là tiêu độc, sau đó đảo ngược lại, phơi khô nước bên trong, rồi lại đem tương cà đã làm xong thừa dịp còn nóng cất vào. Căn bản là không cần thuốc khử trùng gì, chỉ cần đậy kín gió, ăn một năm hai năm cũng không thành vấn đề.
Sở dĩ Lý Cẩn đối với việc này có ký ức sâu sắc, là vì hàng năm bác gái đều làm tương cà một lần, vừa làm vừa oán giận giá hàng hóa, còn la hét không cho bọn nhỏ chạy loạn.
Tuy chỗ bọn họ không phải thành thị cấp một, nhưng giá hàng lại đắt muốn chết. Lấy cà chua làm ví dụ, khi mùa hè giá rẻ thì năm hào một cân, vào mùa đông, thời điểm đắt nhất có thể lên tới bốn, năm đồng, đắt gấp mười lần. Bác gái không nỡ tiêu vào cái này, uổng tiền, nên thừa dịp mùa hè giá rẻ nhất đã mua không ít, làm dư thêm một nồi, giữ lại để mùa đông ăn.
đồng = 块: đồng ~ .vnđ (giá hiện tại)
hào (mao)= 毛: đồng = hào
xu (phân) = 分: hào = xu
cân = 斤: cân = gr
Vào lúc này có khi bà còn cấm bọn nhỏ ra phía sân sau chơi.
Bọn nhỏ đều có chung tâm lý, đó là càng không cho thì càng thích đến gần, lần nào cũng trộm của bà mấy bình tương cà, Lý Cẩn cũng làm việc này không ít lần. Y vốn còn muốn chờ một thời gian nữa, tìm người nghiên cứu chế tạo pha lê, không nghĩ tới ở đây đã sớm có.
Y nhớ tới ngoại trừ chế biến ở nhiệt độ cao, mà lượng đường được sử dụng cũng trực tiếp quyết định thời gian bảo tồn của mứt trái cây. Đường phải dùng một lượng vừa phải, mứt trái cây bảo đảm chất lượng thì sẽ để lâu hơn được chút. Hiện tại đã có bình pha lê, thế nào cũng chứa tốt hơn bình một chút.
Cả ngày Lý Cẩn cười đến không ngậm mồm vào được, vội vàng viết cho Trịnh Trạch một phong thư, nhờ y hỗ trợ tìm một ít người gia công pha lê ở kinh thành, dự định kiến tạo một nhà xưởng pha lê tại Trúc Khê thôn.
Quãng thời gian trước, trong nhà vẫn đang làm mứt táo cùng mứt lê.
Bởi vì lễ tết cùng việc thành thân sát nhau, nên đã ngừng một quãng thời gian, Lý Cẩn dự định hai ngày sau sẽ hoạt động công xưởng trở lại.
Động tác của y luôn luôn mau lẹ.
Đến nơi này lâu như vậy, y cũng đã biết rõ đại khái cơ bản đáy lòng thôn dân Trúc Khê thôn thế nào, người nào chịu khó giản dị, người nào thích dùng mánh lới trục lợi.
Mọi người cũng đều nguyện ý cùng y làm việc. Khi biết được công xưởng Cẩn ca nhi rốt cục bắt đầu nhận người, các thôn dân đều chạy tới, ai ai cũng không làm việc nhà nông nữa, tích cực vô cùng.
Cẩn ca nhi chọn ba mươi người, mỗi ngày mười miếng đồng, làm việc sáu tiếng đồng hồ một ngày. Sở dĩ sáu tiếng tiếng đồng hồ là vì mọi người còn phải bận rộn với việc nhà nông.
Lý Cẩn dự định chờ nghiên cứu ra pha lê, trước tiên thử dùng để trữ một khoảng thời gian, nếu như mùa hè không bị biến chất, thì sẽ bắt đầu chân chính khuếch đại ra quy mô lớn. Thời điểm đó có thể phát động thôn dân trồng một ít cây ăn quả, y có thể ấn theo giá thị trường để thu mua. Ngẫm lại nếu như Trúc Khê thôn biến thành vườn trái cây, cũng đẹp lắm.
Trước mắt, Lý Cẩn cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi, chưa xác định được thời gian có thể tồn trữ, chỉ có thể nghiêm túc làm từng bước.
Hiệu suất làm việc của Trịnh Trạch rất cao, nửa tháng sau, y đã tìm được người đưa tới Trúc Khê thôn. Bởi vì kiến trúc công xưởng rất lớn, lên Lý Cẩn liền phân ra một khu, để bọn họ tạm thời sinh hoạt bên trong công xưởng.
Ban đầu, thôn dân Trúc Khê thôn dù sao cũng có chút bài xích người ngoại lai, luôn cảm thấy bọn họ sẽ đoạt đi bát cơm của mình. Mãi đến khi phát hiện họ nghiên cứu chế tạo lọ pha lê, thì từng người từng người mới thu lại suy nghĩ đó vào bụng.
Hơn ba mươi người, đương nhiên không thể thiếu người quản lý. Thấy Cẩn ca nhi một ngày chạy đến công xưởng mấy chuyến, dù sao Vân Liệt cũng có hơi khó chịu, hắn liền mua thẳng đất bên cạnh công xưởng, dự định nhờ các thôn dân giúp đỡ dựng một căn nhà tranh, gọi cả Hoàng Lĩnh cùng lão Ngụy tới.
Hai người tạm thời ở bên trong nhà tranh, giúp đỡ bọn họ quản lý công xưởng.
Hoàng Lĩnh ở trên trấn rảnh rỗi đến mọc râu, có chuyện làm rồi, vui vẻ không thôi, một tiếng lại một tiếng ca phu lang, gọi đến Lý Cẩn cảm thấy xấu hổ không thôi. Hắn gọi người xây nhà đến, dự định trên mảnh đất Vân Liệt mới mua, xây một căn nhà cho bọn họ.
Người xây nhà lần này vẫn là gọi nhân mã lần trước. Thương tổn của Tào Nhân cũng đã dưỡng lành, lần này cũng theo đến đây. Bởi vì Cẩn ca nhi đã cho người đưa lương thực qua cho hắn một lần, nên hắn đối với Cẩn ca nhi phải nói là cảm ân đái đức cũng không quá đáng.
cảm ân đái đức = 感恩戴德: thành ngữ, nghĩa là đội ơn, đội nghĩa
Nhà nghèo đói meo, ba đứa nhóc con nhà hắn đứa nào đứa nấy đều ăn nhiều, hắn bị thương rồi, không có cách nào ra đồng, cũng không có cách nào kiếm tiền được, trong nhà lại không có lương thực dự trữ, nếu chỉ dựa vào lương thực đi mượn căn bản sẽ không sống qua được mùa đông. Không phải là mọi người không muốn cho mượn, có không ít người tốt bụng trung hậu, có quan hệ tốt với hắn, thế nhưng ruộng của họ còn không đủ để lo đầy cái bụng, nên cho dù mượn thì cũng toi công thôi.
Tào Nhân vô cùng ra sức, xong việc rồi còn ra sức giúp đỡ quét tước công xưởng này nọ, một người làm phần việc của hai người. Đương nhiên Lý Cẩn đã đặt hết thảy vào đáy mắt. Cả tên Nhiếp Chi Hằng mắt cao hơn đầu cũng cảm khái một câu hắn là người có lòng.
Có Hoàng Lĩnh cùng lão Ngụy, công xưởng lại đi vào quỹ đạo rồi, Lý Cẩn liền nhàn rỗi. Rảnh rỗi rồi, Vân Liệt càng ngày càng không tiết chế, trước đây cũng không phát hiện ra hắn dính người như thế, Lý Cẩn vừa buồn cười vừa tức giận.
Mấy ngày gần đây, ngày nào cũng vừa ăn cơm tối xong không bao lâu, trời vừa tối y liền bị Vân Liệt kéo lên giường. Đã lâu lắm rồi y không luyện chữ bút lông, mỗi lần bị kéo lên giường, thật giống như đang chiến đấu vậy, la hét muốn đọc sách một hồi, nhưng kỳ thực tất cả đều là giả vờ. Đối với gương mặt kia của Vân Liệt, y có thể bình tĩnh mới là lạ, điển hình của việc khi ăn thì ăn rất đã, nhưng ăn no rồi lại bắt đầu oán giận, mà trước khi ăn lại bị dụ đến chảy nước miếng.
Hết chương – //
_________
nhà tranh = 茅草屋
茅草: cỏ tranh