Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

chương 127: chương 127

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi trưa, tiếng ve kêu không ngừng, ánh mặt trời len lỏi vào trong khu rừng rậm rạp qua kẽ lá, Thẩm Huyền Thanh cẩn thận trèo lên một cái cây cao.

Hắn nín thở tập trung, mọi hành động đều rất nhẹ nhàng.

Trường cung và bao đựng tên đều khoác trên lưng,dao dài và dây thừng được giấu trong đống cành cây bụi cỏ.

Hắn trèo lên rất cao, bóng dáng ẩn trong những chiếc lá.

Sau khi tìm được một cành cây rắn chắc để trốn, hắn thậm chí còn không ôm thân cây mà cứ ngồi bất động ở đó.

Chỉ khi có gió thổi tới mới có thể thoáng thấy tà áo lay động.

Mặt trời vào trưa chói chang, con heo rừng trốn trong khu rừng rậm rạp.

Hắn dắt chó đi tìm cả hai ngày, tới hôm nay đã tìm thấy dấu vết của heo rừng đực ở phía đông nam.

Phía nam là hướng hắn xuống núi về nhà.

Heo rừng ở khu này đã bị lão thợ săn gi ết chết và đuổi chạy từ lâu, hắn hoàn toàn chắc chắn đó chính là con heo kia.

Lá cây khẽ đung đưa, Thẩm Huyền Thanh nhẹ vén cái lá trước mặt ra, nhìn bụi cỏ thấp đằng xa, nơi con heo rừng đang ngủ.

Có Đại Hôi ở đây, khi săn thú chỉ cần nó chuyển động, hai đứa kia sẽ tùy thời hành động.

Hiện tại chúng đang giấu mình sau sườn dốc thoải chờ đợi, không phát ra âm thanh nào.

Quai tử thông minh, răm rắp học theo những gì hắn làm, dạy hai ngày đã biết phải làm thế nào, chỉ là vẫn chưa trầm ổn bằng Đại Hôi.

Thẩm Huyền Thanh trèo cao nhìn được ra xa.

Qua khe hở trong rừng, hắn có thể thấy đuôi nó đang vẫy không ngừng.

Vị trí của con heo rừng đã được xác định.

Hôm nay không có thời gian để đào bẫy gần đó.

Con heo rừng lớn như vậy, bẫy nhỏ không dễ đối phó.

Khứu giác của con heo rừng này cũng rất nhạy bén, đào đất chắc chắn sẽ đổ mồ hôi, mùi cơ thể người nặng.

Ngay cả bọn chó đã được hắn bôi nước cỏ cũng phải trốn cách đây 1 dặm, không dám đến quá gần.

Rừng rậm sâu thẳm yên tĩnh, đột nhiên có tiếng huýt sáo như chim ưng, sắc nhọn chói tai, khiến những con chim khác trong rừng sợ hãi, lay động cành cây.

Bọn chó săn nhảy lên, chạy như bay đến.

Cùng lúc đó, một thân thú khổng lồ màu đen đột nhiên lao ra từ dưới bụi cây.

Thẩm Huyền Thanh trốn trên cây, thấy con heo rừng đực này thật sự không nhỏ.

Răng nanh chồi ra bên ngoài vừa dài vừa dày, mấy năm nữa trở thành vua của heo rừng cũng không thành vấn đề.

Trong lòng hắn kinh hãi, nếu như hôm đó Lục Cốc không kịp chạy, y thật sự có khả năng sẽ chết.

Trở tay lấy trường cung xuống, động tác hắn cực nhanh, trong chớp mắt đã cài tên vào cung.

Con heo rừng bị kinh hoảng nổi cơn điên, dường như nó đã nhận ra Quai tử và lao thẳng về phía đó.

Đừng nói một con chó, ngay cả ba con chó săn cũng không thể cắn chết con heo rừng này.

Da heo thô, thịt lại dày, một vết cắn chưa hẳn đã làm nó bị tổn thương.

Thẩm Huyền Thanh bình tĩnh lại, hai mắt không chớp.

Hắn di chuyển mũi tên theo hướng con heo rừng chạy, chỉ khi nhắm đúng mới có thể bắn trúng ngay lập tức.

Điểm yếu duy nhất của heo rừng là ở giữa trán.

Ba đứa chó phối hợp với nhau vừa cắn vừa né, lại thêm heo rừng di chuyển không ngừng khiến hắn khó nới lỏng dây cung để bắn tên.

Quai tử ngày thường ngoan ngoãn đang để lộ răng nanh ra ngoài, nhe răng gầm nhẹ, một bộ chó dữ nhanh nhẹn.

Tính cách Đại Hắc vốn hung mãnh, một khi cắn nhau đến đỏ cả mắt, ngay cả chủ nhân cũng không nhận, thân thể nhỏ gầy nhưng nhạy bén và hung ác.

Cả ba đứa tấn công và bao vây từ ba hướng, ngươi tới ta đi, có Đại Hôi dẫn đầu, từng bước áp sát con heo rừng về phía Thẩm Huyền Thanh.

Quai tử bị heo đuổi, lực va chạm của con heo này rất mạnh nhưng Quai tử cũng không chậm chút nào.

Nó chỉ có thể chạy nhanh về trước, cố gắng dụ con heo rừng qua.

Cơ hội tới.

Thẩm Huyền Thanh trên cây lặng lẽ nhắm vào giữa trán con heo rừng.

Mũi tên đột ngột b ắn ra, chờ đợi kết quả trong giây lát.

Tuy nhiên, heo rừng rất nhạy bén.

Nó có thể lớn đến như bây giờ, xung quanh đều là kẻ thù tự nhiên như sói, hổ, báo.

Nó cũng có những kỹ năng cần thiết, thêm vào khả năng nhận biết nguy hiểm hơn người của thú vật.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, mũi tên đã được b ắn ra, tiếng tên xé gió khiến nó phát hiện ra động tĩnh.

Trong lúc nguy cấp, nó xoay thân lại, mũi tên nặng nề xuyên qua da thịt, chỉ đâm vào cổ nó.

Quai tử suýt bị cắn đã trốn đi được một đoạn, tới giờ mới dừng và quay đầu lại.

Heo rừng đực đang chảy máu từ cổ, thân mình nó run rẩy nhưng không ngờ nó lại không ngã xuống.

Nước cỏ độc rất có tác dụng đối với con người, dính vào trong chân tay có thể gây tê liệt mà không làm rách da.

Thẩm Huyền Thanh không hề sợ hãi.

Hắn trượt từ trên cây xuống, đối mặt với con heo rừng đã lấy lại tinh thần.

Người ta thường nói heo rừng ngu ngốc nhưng trong trường hợp này điều đó không đúng lắm.

Con heo này thực sự rất lớn, vừa nhìn thấy hắn đã nhanh chóng vồ tới.

Thẩm Huyền Thanh đứng tại chỗ, kéo một mũi tên, nhắm vào trán con heo rừng.

Mũi tên đuôi lông bình thường không thể đối phó với heo rừng nhưng mũi tên nặng này thì khác.

Mũi tên còn chưa b ắn ra, con heo rừng đực đang chuẩn bị lao về phía trước đột nhiên ngã xuống, cái miệng dài và cặp ngà xấu xí của nó chỉ cách Thẩm Huyền Thanh bốn, năm bước.

Bụi bay tứ tung, Thẩm Huyền Thanh cất cung tên đi, phẩy phẩy tay xua tan bụi bặm trước mặt.

Nếu hắn không biết dược tính của cỏ tê độc kia mạnh, dính vào máu dường như sẽ chết, hắn sẽ không bình tĩnh được như vậy.

Cũng bởi vì con heo rừng này quá lớn, dược tính cần một thời gian mới có thể phát huy tác dụng, bằng không sau khi bị trúng tên nó đã ngã xuống rồi.

Phòng trường hợp bất ngờ, hắn quay người rút dao dài dưới bụi cành cây và đâm vào giữa trán con heo.

Thấy heo rừng chắc chắn không thể vực dậy nữa, Thẩm Huyền Thanh huýt sáo, mấy đứa chó săn cất răng nanh, ngừng gầm gừ, trở lại trạng thái bình thường.

Bùn ướt trên mặt đất bị giẫm đạp lầy lội, cỏ cây tan hoang, nhìn con heo rừng lớn trước mặt, tới giờ hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Bọn chó đều vây đến ngửi ngửi, Sợ chúng nó sẽ bị dính máu trên cổ heo, hắn lớn tiếng quát lui bọn nó, tóm lấy một trong hai chân sau của heo rừng và kéo nó về phía sông.

Ngọn cỏ ven đường đều là vết máu.

Con heo rừng này thật sự không nhẹ, ít nhất cũng phải ba trăm năm mươi cân, là một con to.

Sau khi đến sông, Thẩm Huyền Thanh buông lỏng tay, chân heo rừng nặng nề đáp đất, toàn thân nó rúng động.

Nước sông chảy xiết trên mặt sông rộng lớn, ào ào chảy xuôi vào trong núi sâu, nước sông cách làng rất xa.

Hắn rút mũi tên sắt giữa cổ con heo rừng ra.

Mũi tên tẩm dịch cỏ tê độc.

Hắn ngồi xổm bên bờ sông, một tay hất nước lên đầu mũi tên, máu thuận theo dòng nước là chảy xuống bùn đất bên bờ sông.

Sau khi rửa trôi sạch vết máu, hắn đặt mũi tên nằm ngang lên bờ, ngâm đầu mũi tên trong nước, dùng cục đá đè lên thân tên.

Nước cỏ tê độc dính máu càng thêm mãnh liệt hơn, tốt nhất là rửa sạch trong sông.

Dòng sông này uốn lượn, cách xa ngôi làng trong núi.

Sông rất dài, chất độc bị pha loãng bởi dòng sông lớn như vậy hẳn sẽ không đáng kể.

Mười mấy năm trước sư phụ hắn cũng làm như vậy.

Rút con dao dài trên trán heo rừng ra, hắn cắt lìa vết thương mũi tên gây ra trên cổ heo, cắt đứt một miếng thịt lớn.

Máu đen chảy ngày càng nhiều trên mặt đất.

Thẩm Huyền Thanh ném miếng thịt đó đi, không cho chó ăn.

Mùi máu nồng nặc khiến ba đứa chó kia ngửi ngửi không ngừng, mũi nhúc nhích mãi.

Chúng nó đặc biệt nhạy cảm với mùi này.

Sau khi một đống máy chảy ra từ cổ heo, Thẩm Huyền Thanh kéo con heo rừng qua, ngâm đầu và cổ nó trong làn nước chảy xiết.

Nước sông trong vắt chuyển sang màu đỏ trong nháy mắt, dần bị cuốn trôi về phía xa.

Khi hắn không còn thấy máu nữa mới kéo con heo rừng lên.

Về phần vũng máu trên mặt đất, hắn dùng chân đá đất lên, dùng tay đắp vào, chôn vùi vết máu dính nước tê độc.

Không phải hắn tốt bụng sợ những thú hoang khác dính độc mà là mùi máu tươi sẽ thu hút những con dã thú khác, vì vậy tốt nhất là lấp đi.

Kéo con heo rừng nặng như vậy đến đây đúng là tốn sức.

Hắn nghỉ ngơi tại chỗ, ngẩng đầu nhìn sắc trời, vừa vào trưa, có thể gấp rút trở về.

Hắn cài con dao dài và cung tên lên lưng, dùng dây thừng trói hai chân sau của heo rừng, vắt dây thừng qua vai kéo xuống núi.

Mấy ngày gần đây, chính là vì đi săn con súc vật này mà lúc dậy sớm ra khỏi nhà đều đã khóa cửa cẩn thận, giờ không cần phải quay về nhà.

Hắn rút cạn máu heo rừng vì sợ có thứ gì đó sẽ theo mùi máu mà tới.

Hắn đang kéo con heo nặng như vậy, chắc chắn sẽ không thể di chuyển nhanh được.

Ngoài diệt trừ mối nguy tiềm ẩn, hắn còn muốn báo thù, vì vậy tâm tình Thẩm Huyền Thanh rất tốt, vẻ mặt không còn căng thẳng như lúc mới lên núi.

Tính cả hôm nay, hắn đã ở trên núi sáu ngày, mang con heo rừng này về, có thể nghĩ tới hẳn Lục Cốc cũng sẽ vui vẻ, mà hắn còn có thể bán được không ít tiền đâu.

Hắn đi một đường này, con heo rừng bị kéo lê để lại dấu vết trên mặt đất, có bọn chó đứa chạy trước đứa chạy sau nên không cần quá lo sợ.

***

Chạng vạng, Lục Cốc đang ăn cơm trong nhà chính, nghe thấy tiếng sủa của Quai tử bên ngoài, không kịp đặt đũa xuống đã vội ra cửa nhìn.

Vệ Lan Hương và Thẩm Nghiêu Thanh đứng phía sau y.

Bọn họ nhìn thấy Thẩm Huyền Thanh xuất hiện trên sườn dốc, đang khom lưng kéo dây thừng trước ngực nên nhanh chóng chạy tới tiếp ứng.

"To thế!" Vệ Lan hương kinh ngạc, đến cả Thẩm Nghiêu Thanh cũng phải giật mình khi nhìn thấy con heo rừng.

Thẩm Huyền Thanh thả dây thừng xuống, thả lỏng vai, cười nói: "Còn không lớn sao, ba trăm năm mươi cân trở lên, nặng nề cả một đường."

Hắn lại nhìn về phía Lục Cốc, ánh mắt sáng lên, hỏi: "Em xem đi, có phải con này không?"

Con heo rừng bị trầy xước và kéo lê một đường trên núi, trên cổ thiếu một miếng thịt lớn, lông lá lộn xộn, gần như là hoàn toàn thay đổi.

Nhưng Lục Cốc nhìn kích thước đáng sợ của nó, lớn như vậy, còn có đôi răng nanh kia, tối qua y còn mơ tới đó, suýt thì bị heo rừng cắn trong mơ rồi.

"Chính là nó." Y gật đầu nhưng ánh mắt vẫn rất kinh ngạc.

Con heo rừng đực lớn như vậy mà Thẩm Huyền Thanh lại thật sự săn được.

Sự kinh ngạc vô cùng trong ánh mắt y khiến Thẩm Huyền Thanh rất hài lòng và tự hào.

Những gian khổ hẳn phải chịu đựng trên núi mấy ngày qua bỗng chốc chẳng đáng là bao.

"Nương, đừng chạm vào nó.

Con tẩm mũi tên bằng nước cỏ tê độc, người cẩn thận kẻo đụng phải." Vừa quay đầu thấy Vệ Lan Hương tò mò nhìn vết thương trên cổ heo, Thẩm Huyền Thanh vội nói.

Vệ Lan Hương vừa định duỗi tay ra đã lập tức rụt lại.

Thẩm Nghiêu Thanh nhận lấy dây thừng, kéo heo rừng vào trong nhà.

Thẩm huyền Thanh đi cùng Lục Cốc, nói: "Chỗ thịt heo này hiện tại chưa ăn được.

Đợi mai đào ít thảo mộc rồi đun một nồi nước, rửa thịt trong đó vài lần mới ăn được."

"Ta biết rồi, sáng mai sẽ đi đào." Vệ Lan Hương đã nghe lão thợ săn nói qua, dã thú trúng tê độc phải dùng nước thuốc thảo mộc đun sôi rửa sạch, như vậy mới loại bỏ được hoàn toàn dược tính của nước độc.

Dù cỏ tê độc mạnh nhưng chỉ gây tê liệt, dù không rửa bằng nước thảo mộc, tác dụng của tê độc sẽ giảm dần sau bốn hoặc năm ngày.

Nhưng bây giờ là mùa hè, thịt không thể để lâu, chỉ có thể ăn nhanh, cả lại những thứ như đồ ăn thì vẫn nên cẩn thận chút.

"Nhà mình không thể ăn hết chỗ thịt này đâu." Vệ Lan Hương lại nói.

Thẩm Huyền Thanh liền đáp: "Con heo này chết rồi, không phải heo sống được mổ tươi, thịt phải rửa sạch mới có thể bán.

Nương hỏi xem trong thôn có ai muốn mua không, bán rẻ chút, mười văn tiền một cân."

Mạnh Đại Nhạc ở thôn bên đã giết heo mấy hôm trước, một cân có giá là mười bảy văn.

Giá này vẫn khá rẻ, khi đắt còn lên tới hai mươi văn.

Bọn họ chỉ bán mười văn quả thật rất rẻ.

Nhưng con heo rừng này thực sự quá lớn, bỏ đi da bì và nội tạng, dù chỉ còn lại một trăm cân thịt thì vẫn có thể bán được một nghìn văn tiền.

Thêm một lượng bạc vào sổ, chưa kể thịt ít nhất phải được hơn một trăm cân.

Vệ Lan Hương nghĩ thầm, sau khi tính toán xong thì vui vẻ ra mặt.

Kỷ Thu Nguyệt và Thẩm Nhạn đợi họ ở cửa viện, sau khi thấy con heo rừng bị kéo về, hai người đều giật mình.

Miêu đại nương cách vách ra ngoài đổ nước, trợn tròn mắt kinh ngạc, hô thẳng vào trong nhà: "Xuân Sinh, cha nó ơi! Mau ra đây mà xem này!".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio