Trong núi chỉ có một làn khói bếp bay lên, tiếng chó sủa từ xa truyền đến, không chỉ Lục Cốc nghe được, cún con sủa lớn về phía cửa, giống như đang đáp lại Đại Hôi.
Lục Cốc thêm củi vào đáy bếp, bước chân vội vàng ra ngoài cửa viện xem.
Hai con chó nhỏ về đến nơi trước, vẫy đuôi vây quanh Lục Cốc, còn cúi đầu ngửi ngửi cún con theo sau y.
Lục Cốc nhìn về phía đông, không lâu sau đã thấy bóng dáng Thẩm Huyền Thanh và Đại Hôi.
Thẩm Huyền Thanh hình như đang kéo theo gì đó.
Lục Cốc nhớ lúc sáng hắn còn cõng theo sọt tre, không biết có nặng hay không nên y đi luôn về phía đông đón người.
"Ta bắt được một con hươu lùn, chân nó bị ta bắn bị thương rồi, để nuôi vài ngày bao giờ xuống núi thì dẫn nó xuống luôn." Thấy Lục Cốc tới, Thẩm Huyền Thanh vui lắm.
Vết thương trên chân hươu lùn đã được quấn vải, chảy ra nước thuốc màu xanh xen với vết máu đỏ.
Nó đi khập khiễng không thể chạy được nữa, bị hắn quấn dây thừng quanh cổ kéo về cả một đường.
Hươu lùn (矮鹿): thật ra tớ search thì nó là con hoẵng siberia, mà hồi xưa chắc người ta chẳng biết siberia là ở đâu luôn í nên thôi tớ cứ để là hươu lùn cho thân thương nhé.
Mọi người tham khảo hình dưới nè.
Tính tình con hươu lùn này khá hung hăng, đôi khi còn rụt cổ lại muốn chống đối Thẩm Huyền Thanh, kéo dây thừng về phía sau không muốn đi về trước, nhưng có Đại Hôi bên cạnh hung dữ gầm gừ, bày ra bộ dáng chuẩn bị cắn nó, hươu lùn sợ hãi nên đành phải đi về trước.
Thẩm Huyền Thanh cũng không sợ gì nó, lúc nó không đi thì dùng roi quất vài cái, không cần Đại Hôi đi cạnh uy hiếp.
Giờ trời đã vào thu nhưng cây cối vẫn chưa hoàn toàn khô héo, quả dại chín mọng tươi tốt.
Trong khoảng thời gian này, phần lớn dã vật trong núi đều được thần mùa thu vỗ béo, được ăn nhiều trái cây và cỏ tươi, tất nhiên là béo lên không ít.
"Để ta cõng sọt cho." Lục Cốc thấy Thẩm Huyền Thanh phải kéo hươu lùn đi, biết bản thân không thể làm gì được con hươu này, nhỡ đâu hươu lùn trốn mất, vậy thì chẳng phải hôm nay Thẩm Huyền Thanh bận rộn vô ích sao, y vẫn nên đi cõng sọt trúc vào nhà thì hơn.
Bọn họ đứng cách viện không xa, sọt tre không quá nặng nên Thẩm Huyền Thanh mới đưa cho Lục Cốc, nói: "Bọn Đại Hôi bắt được hai con chim trĩ đuôi dài, đều ở trong sọt đất."
Chim trĩ đuôi dài (长尾山鸡):
Sọt tre này khá lớn, nhưng Lục Cốc vẫn có thể cõng được, thấy Thẩm Huyền Thanh vẫn luôn cười từ nãy tới giờ, lòng y cũng vui lây, mở miệng nói: "Hôm nay ta hái hồng, đều chín đỏ rồi, lột vỏ là ăn được."
"Được, ta ăn một quả." Thẩm Huyền Thanh đáp lời, trên khuôn mặt tuấn tú đều là ý cười.
Mà so với bộ dạng rụt rè nhát gan lúc trước, Lục Cốc đã dần nở nụ cười, tuy chỉ là thỉnh thoảng nở nụ cười nhẹ thôi, nhưng đôi mắt y khẽ cong, ánh mắt ngời sáng có hồn, nhìn qua là biết tâm tình tốt.
Vừa về đến nhà Thẩm Huyền Thanh đã đi đóng một cái cọc gỗ trong góc hậu viện, đóng cọc thật sâu thật chắc xuống đất, dùng một đoạn dây thừng ngắn buộc hươu lùn lại.
Cún con rất tò mò về hươu lùn, lúc Thẩm Huyền Thanh làm việc nó cũng theo vào hậu viện.
Gà vịt đều ở trong hàng rào, nó không vào được, lúc trước muốn cắn gà cắn vịt chơi đã bị Đại Hôi gầm nhẹ dạy dỗ, giờ biết điều hơn rồi, chỉ bao giờ chơi đùa hưng phấn lắm mới há miệng ngoạm ngoạm tí thôi, nhưng nếu Lục Cốc thấy nó lảng vảng gần bọn gà vịt đều sẽ kéo nó đi.
"Gâu!" Cún con khom thân mình bày ra bộ dáng chuẩn bị tấn công, vừa nhảy vừa sủa hươu lùn, như thể đang muốn thể hiện bản lĩnh của nó.
Hươu lùn tuy thấp hơn hươu sao, nhưng vẫn lớn hơn cún con, hơn nữa con hươu này còn là hươu đã trưởng thành.
Thẩm Huyền Thanh xong việc thì ra tiền viện rửa tay ăn cơm, cún con vẫn còn chơi đùa trong hậu viện, sủa inh ỏi.
Mặc dù không có chủ nhân ở đây nó cũng không hề sợ hãi vật sống to lớn hơn nó chút nào.
Hồng hái về đặt trên bệ cửa sổ phòng bếp, xếp thành từng hàng.
Lục Cốc đã sớm múc xong nước rửa mặt rửa tay, chờ Thẩm Huyền Thanh rửa xong, y lấy một quả hồng đỏ chín mềm đưa cho hắn, còn nói: "Ta đã hâm nóng bánh bao và cháo loãng rồi, huynh ăn cái này trước đi, đợi ta xào rau xong là ăn cơm được rồi."
"Được." Ánh mắt Thẩm Huyền Thanh đong đầy ý cười.
Trong lúc đi săn hắn cũng thấy cây hồng rừng, nhưng hồng tự mình hái sao mà ngọt được bằng hồng phu lang nhỏ hái mang tới cho hắn chứ.
Hôm nay hắn về khá sớm, hai người họ ăn cơm xong trời mới nhá nhem tối.
Lục Cốc rửa bát đũa trong bếp, giờ này nên cài cửa viện lại rồi nhưng Thẩm Huyền Thanh hơi do dự, quyết định vào bếp giúp Lục Cốc rửa bát trước đã.
"Mấy nay ta định đi săn hồ ly.
Trời lạnh dần rồi, da lông hồ ly bán được giá.
Sư phụ nói người có mối trong phủ thành, nếu săn được lông tốt sẽ bán được giá cao hơn trên trấn."
Lục Cốc ngẩng đầu chăm chú nghe hắn nói, không xen lời.
"Nhưng mà nếu mai ta đi, chắc phải một hai ngày mới về được.
Hồ ly giảo nhạy bén xảo trá không dễ bắt, lại thường ra ngoài vào ban đêm, muốn tìm được phải tốn chút công phu.
Mai ta đi chắc đêm không về được đâu."
Lục Cốc thoáng lúng túng, nhưng y đâu thể ngăn Thẩm Huyền Thanh đi săn được, ngây người một lúc sau mới hỏi: "Vậy ban đêm huynh ngủ ở đâu?"
Thẩm Huyền Thanhnói: "Chuyện này em đừng lo, ta dẫn theo bọn chó tìm một nơi nghỉ chân, mặc y phục dày chút là qua đêm được."
"Ban đêm ta không có ở đây, em nhớ kỹ phải cài cửa cho tốt đấy.
Vậy đi, em đến đây xem một chút." Thẩm Huyền Thanh nói rồi đi ra cửa viện, Lục Cốc tất nhiên là theo sai.
Thân cây thô dùng để chặn cửa viện khá nặng, gỗ này là bọn họ cố ý đi tìm, nếu không nhỡ có thú hoang tấn công vào cửa viện, gỗ nhẹ quá sẽ không chống chịu được.
"Ngày mai lúc mở cửa, ta sẽ dựa thân cây này vào bên trái, chỉ mở một cánh cửa để ra ngoài, vậy thì đến tối em sẽ dễ di chuyển, chỉ cần dịch tới rồi chặn vào là được." Thẩm Huyền Thanh thực ra không hề lo cho bản thân, nhưng lại hơi không yên lòng khi để Lục Cốc ở nhà một mình, mai hắn muốn dẫn theo cả ba con chó lớn, chỉ còn một mình Lục Cốc trong nhà..
"Được." Lục Cốc gật đầu ghi nhớ, không cần ôm thân cây trên tường tới, chỉ dịch chuyển nó vào giữa thì y vẫn làm được, phí chút sức là ổn rồi.
Nói xong không còn chuyện gì, hai người rửa ráy sạch sẽ rồi đi ngủ.
Trên giường, Thẩm Huyền Thanh không ngủ luôn, xoay người ôm Lục Cốc vào trong ngực, lúc này mới cảm thấy hài lòng thỏa mãn.
Lúc mới nói không thể trở về được, hắn còn tưởng Lục Cốc sẽ sợ hãi.
Ánh mắt Lục Cốc quả thật có hơi hoảng hốt, nhưng y không nói gì.
Hắn nghĩ một lát thấy cũng đúng, cho đến giờ Lục Cốc chưa từng nói với hắn rằng y sợ hãi, sợ tới run rẩy cũng nhịn không nói một lời.
Hắn ngẫm nghĩ một hồi, khẽ thở dài trong lòng, ôm chặt người trong ngực rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi Thẩm Huyền Thanh đi, Lục Cốc quay về trong viện, đóng cửa lại thử dịch chuyển thân cây, đúng là phải tốn sức, nhưng y vẫn làm được, nghĩ vậy y thấy yên tâm hơn nhiều.
Trời còn sớm, sương bên ngoài khá dày, y không thả gà vịt ra ngoài.
Y quét dọn nhà cửa xong thì mặt trời đã dần ló dạng, y chuyển nia tre trong nhà chính ra ngoài, nấm hôm qua hái cùng với kỷ tử đều phải phơi nắng cho khô thì mới có thể bảo quản được.
Cún con ngủ trên bao tải dậy rồi, không cuộn tròn thành một cục thịt bông nữa.
Nó ngáp một cái, đứng dậy vươn vai rồi lắc lư thân hình béo tròn đi về phía Lục Cốc, vừa ngao ngao kêu vừa cọ cọ vào chân Lục Cốc, đến giờ ăn của nó rồi đó.
Lục Cốc bẻ cho nó một miếng bánh bao, thêm cả vài miếng thịt thỏ rừng nấu chín.
Bọn Đại Hôi đều thích ăn đồ chín, cún con cũng ăn theo giống vậy.
Lục Cốc đổ hết mấy miếng thịt còn thừa vào trong chậu, rót thêm nước vào bát bên cạnh cún con.
Chó con vùi đầu ăn thịt trước, cứ cách hai ba ngày là nó được ăn thịt, được nuôi không tệ.
Lục Cốc thấy nó ăn nhanh, không nhịn được xoa đầu nó.
Cún con được dạy là không được nhăm nhăm bảo vệ thức ăn nên để mặc cho Lục Cốc sờ nó.
Mặt trời lên cao hơn, thấy đã đến lúc thả gà vịt ra ngoài ăn cỏ nên Lục Cốc đi vào hậu viện.
Hươu lùn còn bị trói ở một góc, nằm trên mặt đất, thấy có người đến thì cảnh giác ngẩng đầu.
Lục Cốc thấy nó sống thì yên tâm, về vết thương trên đùi nó, Thẩm Huyền Thanh nói không cần lo, chờ hắn trở về thay thuốc là được.
Sau khi lùa gà vịt ra hàng rào ngoài viện, Lục Cốc cắt thêm một bó cỏ mới về.
Chim trĩ đuôi dài nhốt trong phòng chứa củi và hươu lùn trong hậu viện đều phải cho ăn.
Chim trĩ đuôi dài lúc vỗ cánh vẫn có thể bay lên một đoạn, một mình Lục Cốc ở đây, Thẩm Huyền Thanh an tâm nên nhốt chim trĩ vào trong phòng chứa cúi.
Chim trĩ thì không cần quá lo, Lục Cốc nghĩ thầm nếu y muốn nuôi hươu lùn thì phải cho nó ăn thật tốt, nếu không con mồi béo như vậy lại nuôi thành gầy, đến lúc bán sẽ rất đáng tiếc.
Đến giờ y vẫn nhớ rõ lần đầu tiên Thẩm Huyền Thanh dẫn y lên trấn bán hươu con, tuy hươu lùn và hươu sao khác nhau, nhưng hẳn vẫn đáng giá.
Tối qua y đã hỏi Thẩm Huyền Thanh, hắn nói cỏ hay lá cây thì hươu lùn đều ăn được.
Y cắt vài loại cỏ khác nhau về, muốn xem thử hươu lùn thích ăn loại nào, nhưng con hươu này tính cảnh giác cao, y mà đứng trước mặt nó thì nó sẽ không ăn, y đành phải xách giỏ đi hái rau.
Lục Cốc đi nhặt rau xung quanh viện, đi không xa nên không đóng cửa viện, cún con vẫn luôn đi theo y, chạy nhảy hoạt bát xem chừng vui vẻ lắm.
Sau khi hái được một giỏ rau, Lục Cốc ngồi trong viện nhặt hết cỏ vụn bên trong ra, rửa sạch hai lần, thấy sạch rồi mới trải lên nia tre để phơi nắng.
Hái rau xong vẫn không rảnh rỗi, y cõng sọt tre, cầm cuốc ngắn đi đào củ rễ ngọt.
Ngay dưới sườn núi cách nhà không xa có vài bụi rau dại, đào rễ mấy cây rau này lên, bẻ lấy phần rễ lớn nhất là được.
Vì không quá xa nhà nên y không khóa cửa, để cả cún con theo sau luôn.
Cún con thấy y đào đất cũng muốn đào giúp, nhưng do Quai tử quá hưng phấn, đào đất văng tung tóe lên cả người Lục Cốc.
"Rồi, rồi, để ta, ngươi ra đây đào đi." Lục Cốc nhỏ giọng nói rồi ôm nó sang bên cạnh, đỡ cho nó quấy rồi.
Rễ ngọt ở đây rất lớn, kích thước không khác nắm tay y là bao.
Lục Cốc ngồi xổm trên mặt đất, đào rễ ra rồi vỗ vỗ lên mặt đất cho bớt bùn rồi mới bỏ vào sọt.
Y đào được hơn hai mươi củ rễ ngọt trong mấy bụi này, củ bé quá Lục Cốc sẽ không lấy, đào xong hết y mới dừng tay.
Thấy trong bụi cỏ có không ít sơn tra chua, loại quả này không nhiều người ăn, nhưng Thẩm Huyền Thanh nói hươu lùn khá thích nó.
Trong sọt tre là củ rễ ngọt dính bùn đất, sơn tra chua quá nhỏ nên y hái cả cành xuống, hái một đống về.
Sau khi về y vào hậu viện nhìn thử, hươu lùn ăn cỏ, còn lại hẳn là không thích ăn, giờ thì y biết nên hái loại cỏ nào rồi.
Ném sơn tra chua qua cho hươu lùn xong Lục Cốc không quan tâm đến nó nữa, ra tiền viện rửa ba củ rễ ngọt, cho một cái bánh bao vào trong nồi, châm lửa hấp lên.
Củ ngọt nói là ngọt nhưng thực tế không có nhiều vị ngọt, hấp chín ăn cùng bánh bao.
Có vài người lúc ăn sẽ chấm vào mật ong cho ngọt, mật ong lúc trước Thẩm Huyền Thanh tìm được vẫn còn một chút.
Thẩm Huyền Thanh không có ở đây, Lục Cốc không dám ăn nhiều.
Y mở bình mật ra xem, nghĩ thầm dùng đũa chấm một chút rồi quyệt lên củ rễ ngọt là được.
Ban ngày một mình bận rộn, đào rau xong lại chăm gà chăm vịt, lúc thả vịt ra ao bơi lội, Lục Cốc còn ôm theo nan tre ra làm nia tre cạnh bờ ao.
Vốn là y định thêu túi thơm, nhưng việc thêu thùa nếu muốn đường kim mũi chỉ được tinh xảo thì không được phân tâm.
Không ai nói chuyện với y nên y ngồi một mình ngẫm nghĩ.
Tre trúc trong nhà không còn nhiều lắm, chờ Thẩm Huyền Thanh săn hồ ly xong, phải đi chặt trêm tre trúc về làm vài cái nia tre.
Nia tre nhỏ tiện để phơi nấm và kỷ tử, phơi khô xong đổ vào túi vải luôn khá sạch sẽ, nhưng vẫn phải làm một cái chiếu trúc lớn, trải xuống đất, có thể phơi rất nhiều rau dại.
Lúc bận rộn không có cảm giác gì, đến tối mới thấy núi rừng có vẻ hết sức yên tĩnh.
Sau khi đóng cửa viện xong, Lục Cốc ngồi trong sân chờ lúc lâu.
Y sợ chặn cửa luôn nếu Thẩm Huyền Thanh về sẽ không vào nhà được.
Cún con ngồi đợi trong sân với y đến khi trăng treo giữa trời, bên ngoài dù là tiếng người hay tiếng chó sủa đều không có.
Y ngẩng đầu nhìn trăng trên bầu trời trong chốc lát rồi mới trở về phòng ngủ..