Tiểu Phu Lang Ngoan Ngoãn

chương 67: chương 67

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: HiHi

Thẩm Huyền Thanh vẫn luôn đứng cạnh y, hắn khom lưng ôm y vừa nhanh vừa chuẩn, Lục Cốc không có bất kỳ phòng bị gì, thân thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, không khỏi có chút kinh hoảng, quả dại vừa cắn một miếng suýt thì rơi xuống, y vội vàng bắt lấy.

Chuyện ôm Lục Cốc đối với Thẩm Huyền Thanh mà nói là vô cùng dễ dàng, thấy Lục Cốc vẻ mặt kinh hoảng bắt lấy trái cây, ý cười trên mặt hắn càng sâu.

Ôm như vậy thật sự quá thân mật, may mà trong núi không có người khác, Lục Cốc vừa nghĩ vừa ngước mắt nhìn Thẩm Huyền Thanh.

Hai người mắt đối mắt, y vô thức chớp mắt một cái, ai ngờ Thẩm Huyền Thanh lại cúi đầu hôn lên mi mắt y.

Tuy là chỉ vừa chạm một cái đã tách ra, nhưng sự ấm áp trên mi mắt dường như cứ vương lại hồi lâu, khiến hai má Lục Cốc nóng bừng, lỗ tai cũng dần đỏ lên.

Chuyện xảy ra hôm đó luôn khiến y không dám tiếp xúc thân thể quá nhiều với Thẩm Huyền Thanh.

Sự e sợ đã dần biến mất, nhưng ký ức lại không thể nào quên, chuyện Thẩm Huyền Thanh làm với y quả thật khiến y vô cùng kinh hãi, vậy nên hai đêm nay mỗi lần Thẩm Huyền Thanh muốn ôm y, y đều không kìm được mà rụt về phía sau.

Sau một, hai lần như vậy Thẩm Huyền Thanh đành thôi, còn bảo y mau nhắm mắt đi ngủ.

Hiện giờ Lục Cốc đỏ mặt, sau khi cảm nhận được bầu không khí kiều diễm và thân mật, đầu óc không thể tự chủ lại nghĩ về chuyện hôm đó.

Thật ra y rất sợ, sợ Thẩm Huyền Thanh biết y đang nghĩ đến chuyện không hay ho kia, giãy dụa muốn xuống, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.

"Cho, cho ta xuống đi." Lúc Lục Cốc giãy dụa còn không quên cẩn thận nắm lấy quả dại trong tay.

Thẩm Huyền Thanh cười một tiếng, nghe lời buông y xuống, nói: "Nghỉ ngơi một lát đi, ăn xong rồi đi tiếp."

"Ừm." Lục Cốc cúi đầu, hàng mi khẽ run, thanh âm rất nhỏ.

Y lại ngồi trên tảng đá, thấy Thẩm Huyền Thanh vẫn còn đứng, vươn tay nhẹ túm lấy quần Thẩm Huyền Thanh rồi rất nhanh buông ra, nhỏ giọng nói: "Huynh cũng ngồi đi."

Đi bộ trên núi lâu như vậy rồi, ngồi xuống nghỉ ngơi bao giờ cũng tốt.

"Được." Thẩm Huyền Thanh cười càng sáng lạn, ngồi xuống tảng đá sạch sẽ cạnh đó.

Chó nhỏ trắng xám đang cúi đầu uống nước bên dòng suối, sau khi nó tới, Lục Cốc cho nó ăn một quả dại.

Núi sâu đường xa, ít người lui tới, qua một buổi sáng, hai người họ đi qua vài cánh rừng, nhặt được một sọt nấm, còn có một ít mộc nhĩ đen, có thể nói là thu hoạch sung túc trở về.

Hôm nay hái được vài loại nấm, Lục Cốc nhặt được một loại nấm mà thôn họ gọi là nấm tán ô.

Loại nấm này trước khi xào phải chần qua nước sôi, bởi vì có mấy đóa hái muộn, phiến nấm lớn quá nứt ra, có hơi giống tán ô nên gọi như vậy.

Phòng bếp chỉ có một cái nồi lớn, nên y đốt lửa lò sắc thuốc, dùng bình gốm trần nấm, trong lúc nấu nấm y băm thêm ít tỏi và ớt khô, lại lấy bình mỡ lợn lên, hôm nay xào bằng mỡ lợn, nấm tán ô xào như vậy vừa tươi vừa ngon.

Nước sôi được một lúc, Lục Cốc vớt nấm đã xé lên, bỏ ít mỡ lợn vào trong chảo lớn, chẳng mấy chốc mỡ đã tan, y đổ tỏi và ớt khô đã băm vào phi thơm, hương tỏi và mùi cay rất nhanh đã bốc lên, sau đó đổ nấm vào xào chín, chỉ ngửi thôi đã thấy rất thơm rồi.

Thẩm Huyền Thanh đi từ ngoài viện vào, hắn nhốt gà vịt vào hàng rào bên ngoài viện để chúng tự kiếm ăn, đi cả buổi sáng, giờ ngửi thấy mùi thức ăn là cảm thấy đói bụng.

Vừa vào bếp thấy lò sắc thuốc trên mặt đất, hắn nhớ ra hai năm gần đây trên trấn bán một loại chảo sắt, nhỏ hơn nồi sắt, còn có cán dài để cầm nắm.

Cái bình gốm đặt trên lò thuốc trên núi này khá sâu, thân to miệng nhỏ, bình thường dùng để nấu cơm, đun nước, hầm canh thì khá ổn, nhưng đôi khi nồi lớn dùng để hấp bánh bao hay nấu cháo loãng rồi, dùng bình gốm để xào rau thì không tiện lắm.

Hắn đã từng thấy qua chảo sắt trong tiệm đồ sắt, miệng tròn thân nông, muôi lớn có thể gạt qua gạt lại bên trong mà không bị hạn chế, thích hợp xào nấu.

Hắn không thường nấu ăn nên không nghĩ tới cái này, giờ có tiền rồi chảo sắt dù có đắt thì vẫn mua được.

Thẩm Huyền Thanh không nói gì, chỉ ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Lục Cốc thấy hắn đi vào là biết hắn đói rồi, nhanh chóng múc nấm ra, rượu gạo nấu xong đã múc ra bát để trên bàn, bánh bao và củ rễ ngọt đều đã hấp chín ủ trong lồng hấp.

Thẩm Huyền Thanh bưng hai bát rượu gạo vào nhà chính, sau đó Lục Cốc bưng bánh bao và đồ ăn còn lại ra, múc thêm một chén dưa muối nhỏ, nấm xào khá nhiều, một bát lớn, đủ để hai người họ ăn một bữa.

Cơm nước xong xuôi không còn việc gì làm, Lục Cốc lùa vịt đi bơi.

Nước sông đã lạnh hơn, nhưng lông vịt dày, mùa đông chỉ cần nước sông không đóng băng là chúng nó đều có thể bơi nên không cần lo.

Y còn ôm một đống nan tre tới, muốn làm mấy cái sọt.

Năm sau lúc trong nhà thu hoạch lương thực, ngoại trừ xe đẩy, có thể dùng đòn gánh để gánh sọt về, cũng có thể gánh những vật khác, ít nhiều có thể đỡ đần thêm chút sức.

Thẩm Huyền Thanh rảnh rỗi không có chuyện gì làm, dẫn theo cún con và chó lớn đi dạo trong khu rừng gần đó.

Hắn tính dạy cún con cách săn thú, hơn ba tháng vừa vặn có thể dạy.

Cho dù không thể học được trong phút chốc thì vẫn có thể để nó nhìn cách chó lớn bắt thỏ rừng gà rừng,, không thể cả ngày tung tăng vui đùa bên cạnh Lục Cốc được.

Lục Cốc ngồi cạnh ao làm việc, Đại Bạch ở cạnh y cúi đầu ngửi ngửi, tuy rằng không nhìn thấy người và chó ở phía bắc, nhưng núi rừng trống trải, thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng chó sủa vang vọng.

Thẩm Huyền Thanh bình thường không hay vào rừng bắc, hôm nay tới thứ nhất là để xem bẫy rập thế nào, tiện thể kiểm tra xem có dấu vết lợn rừng hay không, thứ hai là bên này hắn ít khi tới, hang thỏ có nhiều hơn so với những nơi khác một ít.

Hắn kiểm tra cẩn thận, đi một vòng lớn trong rừng cũng không phát hiện bất kỳ dấu vết nào, nghĩ thầm có lẽ là năm nay cỏ cây tươi tốt, heo rừng và gấu tìm được đầy đủ đồ ăn trong rừng sâu rồi nên không chui ra.

Bên rừng bắc này để đề phòng những loại dã thú lớn đó nên đã đào những bẫy vừa lớn vừa sâu, thỏ rừng, gà rừng hay những loại dã vật nhỏ dù đi qua bẫy cũng không sập vì chúng quá nhẹ.

Một khoảng thời gian không tới, cỏ và lá cây trải trên bẫy đều đã khô, nhưng phía trên đã có thêm một tầng lá rụng dày, hòa cùng những nơi khác nên không cần Thẩm Huyền Thanh phải bận rộn che lấp nữa.

Phía bắc nhiều bẫy rập, hắn còn dừng lại trước mấy cái bẫy, dạy cún con nhận nhận biết bẫy.

Đại Hôi vô cùng hiểu ý người, sau khi thấy cún con giẫm đôi chân trước mập mạp lên bẫy nó đãh rống lên vài tiếng, còn làm ra động tác lui về phía sau.

Cún con cũng thông minh, đôi mắt đen ướt sũng, nghiêng đầu nghe Thẩm Huyền Thanh nói với nó không thể đứng lên đó, nó cúi đầu ngửi ngửi mùi trên mặt đất, lúc Đại Hôi gầm nhẹ nó còn nhìn sang, "gâu" một tiếng rồi lui về sau.

Thấy nó nhỏ vậy mà đã thông minh khác thường, học rất nhanh, Thẩm Huyền Thanh khẽ nhướng mày cười nhẹ một tiếng, xem ra một lượng bạc này không uổng phí, lúc trước mua Đại Hôi trong chợ còn tốn có bảy tiền.

Tính cả mấy hôm trời mưa, Thẩm Huyền Thanh đã nghỉ ngơi tổng cộng năm ngày, thấy sắc trời tốt lại dẫn chó ra cửa săn thú, dù trong tay có tiền thì cũng vẫn phải làm việc, nếu không sẽ rơi vào cảnh miệng ăn núi lở.

Miệng ăn núi lở (坐吃山空): Không lo làm lụng, chỉ ngồi ăn không thì của cải có chất cao như núi rồi cũng hết.

Lục Cốc dẫn theo cún con ra ngoài tìm dược liệu, cõng về không ít, còn buộc ngải cứu lại, dùng dây mây nhỏ buộc lại tách ra với những loại khác, khi về không cần phân loại.

Mùa đông dùng cái này ngâm chân rất tốt, xua hàn khí lại ấm áp, trong nhà nhiều người, chắc chắn phải chuẩn bị nhiều chút.

Y tìm được rất nhiều sơn thù du, có chút giống kỷ tử, đỏ đỏ hồng hống, hái từng quả tốn công nên y cắt cả cành về.

Y quán có thu loại quả này phơi khô, giá tiền không tồi.

Sơn thù du (山茱萸): loại quả chín được thu hoạch từ cây sơn thù, sau đó được sấy hoặc phơi khô, dùng làm thuốc.

Cây sơn thù xuất hiện nhiều nhất ở các tỉnh của Trung Quốc.

Tại Việt Nam hiện nay, sơn thù chủ yếu đều được nhập từ Trung Quốc.

Lục Cốc cầm nia tre ngồi trong viện ngắt quả thù du.

Những loại cỏ thuốc khác nên cắt đoạn thì cắt đoạt, nên ngắt lá thì ngắt lá, có người phải khô, có loại còn cần phơi khô, một mình y bận rộn, làm xong tay không tránh khỏi bị đen bẩn.

Tuy rằng còn chưa đến trưa, nhưng đói bụng thì nên nấu cơm, không để ý đi rửa tay đã đun nước, trong núi càng lạnh, ngay cả nước cũng lạnh hơn trước, y liền nhớ tới thang bà tử.

Trong bếp vang lên tiếng thái rau lạch cạch.

Lục Cốc đang nấu cơm, cún con ở ngoài coi khúc gỗ là con mồi, chẳng những cắn xé mà còn học được cách gầm gừ kêu, chỉ là âm thanh vẫn còn hơi non nớt.

Hai ngày trước nó được Thẩm Huyền Thanh dẫn theo vào rừng học cách săn mồi, giờ đang vừa chơi vừa cải thiện kỹ năng.

Đợi sau khi một người một chó ăn xong bữa cơm đơn giản, Lục Cốc rửa sạch nồi, lại thêm nước sạch vào trong, lửa dưới đáy bếp còn chưa tắt hẳn, y nhét cỏ nhung vào, chẳng mấy chốc đã cháy.

Rót nước sôi vào, thang bà tử lúc đầu sờ vào còn hơi nóng, nếu không ủ vào chăn sẽ nguội rất nhanh.

Lục Cốc vào lục tìm vải và bông trong rương.

Lần này lên núi mang theo cả bông và vài mảnh vải.

Y chưa từng trải qua cái lạnh trên núi, nhưng Vệ Lan Hương biết nên bảo y mang đồ lên núi khâu hai cái chăn nhỏ che chân, để lúc ngồi làm việc không bị lạnh chân.

Y lấy bông và vải ra, thấy mặt trời bên ngoài sáng hơn chút nên ôm chăn trên giường chưa giặt ra ngoài phơi nắng trên giá gỗ.

Buổi tối y và Thẩm Huyền Thanh đắp hai chăn, lớp chăn dưới đã đổi thành chăn sạch mấy ngày trước, còn cái chăn trên không cần phải giặt giũ cẩn thận vì không đắp sát người, cũng không cần giặt quá nhiều lần, nhưng lại phơi nắng khá nhiều.

Lục Cốc dải chăn ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, nghĩ thầm ngày mai thời tiết hẳn cũng sẽ tốt, hôm nay phơi nắng chăn mai vẫn nên tháo giặt, đắp chăn sạch cảm giác khác hẳn, càng thêm ấm.

Bông Vệ Lan Hương lấy cho y là bông đã ép xong ở nhà, chứ nếu để bông nguyên thì rất khó lồng vào chăn.

Y thêm củi nhỏ vào đáy bếp để lửa cháy liu riu, xách ghế ra ngồi dưới ánh mặt trời khâu chăn, vải đã được cắt xong, chăn nhỏ lại mỏng nên khâu khá nhanh.

Sau khi khâu xong một cái, nước trong nồi đã sôi, Lục Cốc xoa xoa cổ, đứng dậy rót nước vào thang bà tử trước.

Y đặt thang bà tử trên băng ghế, phủ chăn nhỏ lên, rồi lại ngồi xuống khâu cái thứ hai, là cho Thẩm Huyền Thanh.

Cún con vui vẻ chạy loạn trong viện, nó lại muốn đi gặm rau thu, còn chưa xuống miệng đã bị Lục Cốc nhìn thấy, khẽ quát lớn một tiếng nó liền điên cuồng chạy tới cọ chân y.

Sau khi hai cái chăn nhỏ đều được khâu xong, Lục Cốc trải một cái ra đắp lên chân, che được cả một đoạn bắp chân, lại đặt thang bà tử trên đùi, đắp một cái chăn khác lên thang bà tử, tay duỗi ra ủ vào giữa hai lớp chăn nhỏ, bên trong ấm nóng, trên đùi cũng chẳng mấy chốc mà nóng lên.

Ấm quá.

Y không nhịn được cười nhẹ, vừa nghĩ đến mùa đông có thứ ấm áp như vậy, ý cười trên mặt càng thêm sâu.

Ngồi nghỉ ngơi một lát, nhấc cún con muốn cắn góc chăn sang bên cạnh, Lục Cốc ôm chăn và thang bà tử về phòng dọn dẹp.

Ngày mai phải tháo cái chăn ngoài kia, phải lấy chăn đã giặt sạch trong rương ra đắp vào buổi tối.

Rương gỗ đựng chăn rất lớn, ngoại trừ chăn ở trên, ở dưới còn có mấy bộ xiêm y của Thẩm Huyền Thanh, sau khi y ôm chăn ra thì thấy gáy sách nhét giữa xiêm y và rương.

Lúc trước vẫn là nhét dưới chăn, không biết từ lúc nào Thẩm Huyền Thanh lại nhét như vậy.

Lục Cốc có hơi nghi hoặc, nhớ tới lần trước Thẩm Huyền Thanh nói bao giờ rảnh sẽ dạy chữ cho y, thầm nghĩ có phải sẽ dùng quyển sách này dạy y hay không.

Lúc trước nương dạy y không có dùng sách, chỉ vẽ qua vẽ lại trên mặt đất.

Chắc là hắn cần có sách để dạy y.

Nghĩ đến đây ánh mắt của Lục Cốc lại sáng lên chút.

Y nhớ rõ trên bìa sách này có ba chữ, không biết có phải là Tam tự kinh hay Thiên tự văn gì gì đó trong học đường không..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio