Dù không hôn sâu nhưng nụ hôn giữa hai cánh môi vẫn triền miên như trước. Hai má Lục Cốc nóng lên, đôi tai đều nóng bừng. Bốn phía tĩnh mịch không người, y có thể nghe được tiếng thở phát ra từ trong cổ họng mình, trong đêm tối yên tĩnh cứ như tiếng sấm.
Y muốn tránh né theo bản năng nhưng cánh tay ôm cổ Thẩm Huyền Thanh lại càng siết chặt, quyến luyến vô cùng nhưng chính bản thân y lại không ý thức được điều đó.
Sau khi môi hai người tách ra y mới xấu hổ không thôi, nhỏ giọng nói bên tai Thẩm Huyền Thanh: "Được rồi mà, không muốn nữa đâu."
Âm thanh của y vừa nhỏ vừa mềm khiến Thẩm Huyền Thanh nhớ tới bánh trôi ăn trên trấn, ngọt ngào mềm mại, lại nhớ tới hai má trắng nõn của Lục Cốc. Gần đây y có mập hơn một chút, sờ càng thích hơn trước, có đôi lúc hắn tỉnh lại vào ban đêm, lúc ôm lấy Lục Cốc còn xoa xoa mặt y.
Nhưng đây không phải nơi duy nhất trên người Lục Cốc vừa trắng vừa mềm.
Yết hầu hắn lăn lăn, cánh tay ôm chân Lục Cốc càng chặt, thấp giọng nói: "Vậy về nhà nhé."
"Dạ." Lục Cốc ghé vào vai hắn, chỉ cần cúi đầu hoặc là nghiêng mặt là y có thể chạm đến hai má và gáy của Thẩm Huyền Thanh.
Còn một đoạn nữa mới về tới nhà, y ôm chặt cổ Thẩm Huyền Thanh không nhịn được mà lặng lẽ cọ cọ hai má hắn.
Điều này càng khiến nam nhân đang cõng y vui mừng tự đắc, bước chân trở nên vội vàng, nóng lòng về nhà.
Sau khi Thẩm Huyền Thanh và Lục Cốc vào phòng thì tiếng chó sủa dần lắng xuống.
Cửa sổ đóng chặt, thang bà tử đã sớm ủ ấm chăn nệm, nằm vào không hề cảm thấy lạnh. Mà hiện giờ Lục Cốc đã không còn rảnh rỗi để phân tâm suy nghĩ xem rốt cuộc là thang bà tử nóng hay Thẩm Huyền Thanh càng nóng hơn, hay là chính bản thân y.
Bao trùm trên người y là một thân thể cao lớn rắn chắc, trong lúc ngẩn ngơ y lại biết tại sao Thẩm Huyền Thanh lại nóng lòng đến vậy. Từ năm ngoái đến đêm nay, đã hơn hai mươi ngày bọn họ không hành phòng rồi.
Tóc Lục Cốc hơi ướt, miệng ngậm chặt, y không dám để bản thân phát ra chút thanh âm nào.
Thẩm Huyền Thanh cũng vậy, trong nhà có người không thể làm càn phóng túng như lúc trước ở trên núi, tận lực khống chế thanh âm. Trước kia hắn còn cảm thấy ở trên núi kham khổ, đường xá gian nan, không ai nói chuyện quá cô đơn, nhưng từ khi xuống núi tới nay, hắn bỗng cảm thấy trên núi cũng có vài chỗ tốt.
Ít nhất vào ban đêm, hắn và Lục Cốc không cần phải cẩn thận như vậy.
Giờ đã quá nửa đêm, đại đa số mọi người đã sớm chìm trong giấc ngủ say. Trên giường, Lục Cốc khẽ thở để bình ổn lại. Mới mấy tháng ngắn ngủi mà y đã quen thuộc với vòng tay của Thẩm Huyền Thanh, nghiêng người đang định chủ động chui vào lòng hắn, ai ngờ Thẩm Huyền Thanh lại một tay ôm y, một tay xoa hai má y.
Xoa xoa mặt, nhéo nhéo vành tai, là chuyện họ thường làm khi ở một mình.
Nhưng hiện tại có hơi khác, Thẩm Huyền Thanh cắn một cái lên má y, đau thì không đau nhưng Lục Cốc bỗng mở to hai mắt, sao lại cắn y rồi?
Trong bóng tối y không nhìn rõ vẻ mặt của Thẩm Huyền Thanh nhưng dường như Thẩm Huyền Thanh đã nhìn thấu tâm tư của y, thấp giọng nói: "Mềm lắm, cứ như bánh trôi ấy."
Lục Cốc càng thêm khó hiểu, sao mà giống bánh trôi cho được.
Đang định hỏi một câu ai ngờ bàn tay to lớn của Thẩm Huyền Thanh lại dời xuống dưới, ve từng tấc da thịt y, lòng bàn tay ấm áp cùng với những vết chai thô ráp vô cùng mạnh mẽ, khiến mặt mày y đỏ như máu không thể nói thành lời.
Y giấu kín niềm vui nhỏ nhỏ trong lòng không dám biểu lộ mảy may, nếu để Thẩm Huyền Thanh biết y thích được hắn ve an ủi như vậy thì mất mặt lắm.
Nhưng mà niềm vui đó chợt biến mất sau khi Thẩm Huyền Thanh nhéo lên phần nhiều thịt nhất trên người y, khiến Lục Cốc sợ tới mức trợn tròn mắt.
"Chàng làm gì vậy?" Cổ họng y còn đang run rẩy, theo bản năng muốn lui về sau.
Thẩm Huyền Thanh dừng tay rồi ôm Lục Cốc vào lòng, hai người lại dính sát vào nhau, hắn như muốn thở dài một hơi thỏa mãn từ tận đáy lòng.
Hắn ôm chặt Lục Cốc, khàn giọng nói: "Mập rồi."
Thẩm Huyền Thanh chỉ ôm y chứ không làm thêm gì khác, như vậy mới khiến Lục Cốc yên lòng, vừa rồi y còn tưởng hắn muốn làm nữa.
Về chuyện mập hay không mập, y khẽ mím môi sầu não một mình, không đoán được là gầy mới tốt hay mập mới tốt, nếu Thẩm Huyền Thanh không thích y mập...
Thân thể y hơi cứng lại, hối hận vì ngày thường ăn quá nhiều.
"Mập thêm chút nữa sau này sinh dưỡng mới tốt được." Lần đầu tiên Thẩm Huyền Thanh nhắc đến chuyện sinh dưỡng trước mặt Lục Cốc. Trước đây hắn chỉ suy nghĩ trong lòng, giờ bỗng ý thức được đó là Lục Cốc sinh cho hắn, trong lòng rung động ngứa ngáy một hồi.
Mập mới tốt, không thể để Lục Cốc gầy gò ôm cái bụng lớn được.
"Em muốn mấy đứa?" Hắn ôm chặt Lục Cốc, nhưng chỉ trong chốc lát suy nghĩ đã bay đi tận đâu đâu, tự mình nói: "Song nhi cũng được, nữ nhi cũng tốt, ít nhất phải có một đứa, sau này lớn lên đưa nó đi học, đọc sách viết chữ, nếu muốn thì tập võ cũng được."
Lục Cốc nghe hắn nói mà không ngắt lời, mở to hai mắt trong bóng đêm, như thể đang đắm chìm trong giọng nói trầm ấm của hắn.
Một đứa trẻ sao?
Thật ra Lục Cốc rất bối rối vì bản thân y chưa từng nghĩ đến chuyện này.
"Tập võ cũng tốt, sau này không ai dám bắt nạt." Thẩm Huyền Thanh cứ liên miên về song nhi và nữ nhi nhỏ còn chưa thành hình của mình, vừa nói đến đây bỗng cảm thấy tập võ rất cần thiết.
Nếu thật sự sinh ra một song nhi nhỏ, có phải sẽ rất giống Lục Cốc hay không?
Hắn chưa từng thấy Lục Cốc khi còn bé nhưng trong đầu đã hiện lên một Lục Cốc nhỏ bé rụt rè. Lần đầu tiên hắn thấy Lục Cốc là vào ngày thành thân, vừa vén khăn voan lên đã thấy đôi mắt đẫm nước, run rẩy đáng thương, ngay cả khóc cũng không dám phát ra tiếng động.
Tim hắn thắt lại đau xót nhưng đầu óc không kìm được mà nghĩ đến dáng vẻ Lục Cốc khi còn bé, có phải cũng sẽ khóc hay không. Bản thân hắn là hán tử còn biết hán tử khi còn bé khiến bao nhiêu người oán giận, túm tóc hay là hù dọa, bắt nạt mấy cô nương và song nhi nhỏ, đa phần mấy mấy đứa nhỏ này đều rất nhát gan, bị bắt nạt sẽ khóc.
"Lúc nhỏ có ai bắt nạt em không?" hắn đột nhiên hỏi.
Lục Cốc đang nghĩ về chuyện sinh bé con, là Thẩm Huyền Thanh mở lời nên y không thể từ chối cũng không muốn từ chối, bỗng dưng lại nghe hắn hỏi câu này, mở miệng nói: "Có, Cát An kéo tóc em nhưng đã bị Liễu Phương ca đánh lại, sau đó em tránh mặt bọn hán tử, chỉ thường chơi cùng nhóm Thần ca nhi và A Thảo thôi."
Y ngẫm nghĩ một chút rồi nói: "Đó là khi còn nhỏ thôi, lúc lớn hơn chút rồi thì không còn ai kéo tóc em nữa."
"Liễu Phương ca sao?" Tai Thẩm Huyền Thanh khẽ giật, trong những gì y nói chỉ bắt được cái tên này.
Lục Cốc không có cảm giác gì, thành thật nói: "Đúng vậy, Liễu Phương ca là ca ca hàng xóm, lớn tuổi hơn em, lúc nhỏ còn cho em ăn kẹo, sau đó cả nhà bọn họ chuyển hết lên trấn rồi."
Giúp đánh lại, ca ca hàng xóm, cho kẹo ăn.
Khi y nói ra từng câu từng chữ này bỗng trong đầu Thẩm Huyền Thanh nhảy ra bốn chữ — thanh mai trúc mã!
Hắn âm thầm nghiến răng, tận lực khiến giọng điệu của mình không có gì khác mà hỏi: "Hắn đối xử với em rất tốt hả?"
"Dạ, lúc nhà bọn họ còn chưa chuyển đi, Liễu Phương ca sẽ dẫn em ra ngoài chơi, lúc đó châu chấu cỏ em chơi là do huynh ấy đan, bắt được dế nhỏ về còn đan cho em một cái lồng cỏ, Liễu Phương ca khéo tay lắm."
Lục Cốc không hề nhận ra điều gì khác thường, y thậm chí còn rất vui khi nhắc đến người bạn thời thơ ấu, cũng rất sẵn lòng nói cho Thẩm Huyền Thanh nghe. Bởi vì mấy năm trước trải qua trong giày vò, nghĩ lại tuổi thơ ngây ngô vui vẻ như vậy, ngay cả ngữ khí của y cũng trở nên hoạt bát.
Nhưng mà Thẩm Huyền Thanh nghe vậy lại thấy tức ngực khó thở, nhắm mắt hít một hơi sâu trong bóng đêm. Hắn vốn muốn nói cho bản thân biết đó chỉ là một đứa trẻ con, không cần để ý, nhưng càng nghĩ lại càng để ý, còn càng tức giận.
Khi còn bé đa phần các hán tử đều rất nghịch ngợm, thích tụ tập chơi đùa cưỡi ngựa đánh trận, chơi đến điên cuồng, ghét bỏ cô nương và song nhi nũng nịu phiền toái còn không tự do tự tại bằng chơi một mình.
Nghe Lục Cốc nói, Liễu Phương kia sẽ đánh nhau với người khác, còn đánh lại, chắc chắn không phải tên thư sinh điềm đạm hiền lành, lớn tuổi hơn Lục Cốc, dẫn y ra ngoài chơi, lại còn đan châu chấu, bắt dế gì gì đó, này rõ ràng là coi Lục Cốc là phu lang nhỏ rồi còn gì nữa!
Trước mắt hắn hiện ra cảnh tượng một một song nhi nhỏ bé xinh đẹp nhưng yếu đuối bị kéo tóc mà nước mắt lưng tròng, nhận lấy châu chấu cỏ của tên hán tử khác rồi nín khóc mỉm cười. Hắn suýt nữa thì chết đuối trong biển giấm rồi, trong lòng chua loét, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Lúc Liễu Phương ca đi còn cho em kẹo ăn, nói sau này sẽ trở về thăm em nữa, a..."
Mãi mà Lục Cốc mới nói được nhiều như vậy, muốn kể cho Thầm Huyền Thanh nghe niềm vui của mình, ai ngờ bỗng nhiên bị hắn hôn lấy.
Thẩm Huyền Thanh thay đổi thái độ dịu dàng ân cần hôm nay, như thể biến ác, khiến y còn không có thời gian phản ứng lại đã đã rơi vào trong ngục tù.
Hôm sau, lúc sáng sớm Lục Cốc không thể rời giường, cả người đều bủn rủn, tay chân vô lực.
Cún con sủa trong sân, mọi người trong nhà đều đã dậy, y nghe thấy tiếng động thì mở mắt, vừa mới động đã thấy phần bụng căng đau khó nhịn, bắp đùi như đang co giật, mặt đỏ tai hồng không dám động đậy nữa.
Y nghe thấy bên ngoài Thẩm Huyền Thanh nói với Vệ Lan Hương rằng đêm qua y đi ngắm hoa đăng bị nhiễm gió lạnh, giờ có hơi không khỏe, phải ngủ thêm một chút.
Những người khác của Thẩm gia cũng không nghi ngờ gì, Thẩm Nhạn thậm chí còn vào phòng thăm y.
"Cốc tử ca ca, huynh thấy sao rồi?" Bên ngoài giường, Thẩm Nhạn vươn tay ra muốn vén màn lên.
Lục Cốc kinh hồn bạt vía, may mà liếc mắt thấy mình đã đắp kín chăn, hẳn nàng sẽ không nhìn ra được gì.
"Em ấy còn chưa tỉnh đâu, màn giường ngăn gió thổi vào, vẫn nên để em ấy ngủ thêm đi." Thẩm Huyền Thanh đi vào đúng lúc, ngăn tay Thẩm Nhạn lại.
"Yên tâm, chỉ là cảm nhẹ thôi, ta đã cho y uống thuốc rồi." Hắn nói dối không chớp mắt, sắc mặt không hề thay đổi, so ra Lục Cốc còn kém nhiều.
"Vậy được, để Cốc tử ca ca ngủ trước đi." Thẩm Nhạn không nghe được Lục Cốc trả lời nên nghĩ y chưa tỉnh, không nghi ngờ gì quay người rời đi.
Thẩm Huyền Thanh dậy sớm đã mở cửa sổ để mùi trong phòng bay bớt đi nhưng màn giường thay dày khi vào đông, lúc mở cửa sổ để thoáng khí sợ gió lạnh tràn vào nên hắn không vén màn giường lên. Bản thân hắn nhạy cảm với mùi hương, giờ đang hoang mang chột dạ đương nhiên sợ người khác cũng ngửi thấy.
Sau khi Thẩm Nhạn đi, hắn dùng cớ sợ gió lạnh thổi vào để đóng hết cửa sổ lại rồi mới vén màn lên xem Lục Cốc đã tỉnh hay chưa.
Ánh mắt hai người va vào nhau, Lục Cốc Đào nhanh chóng dời tầm mắt, Thẩm Huyền Thanh rất ít khi đối xử với y như vậy, tối hôm qua không biết bị làm sao mà lăn qua lăn lại gần như cả đêm.
Nam nhân đứng bên giường có chút lúng túng, cúi đầu hồi lâu mới hỏi: "Em có đói không?"
"Ừm." Thanh âm Lục Cốc như tiếng muỗi kêu, lúc Thẩm Huyền Thanh muốn đi lấy đồ ăn y vội gọi lại, ánh mắt mơ hồ nhỏ giọng nói: "Em muốn rửa mặt trước."
"Được, ta đi múc nước." Thẩm Huyền Thanh thoáng chốc đã bưng nước vào.
Ai ngờ sau khi Lục Cốc chống người dậy, liếc mắt nhìn chậu gỗ rửa mặt trong tay hắn, sắc mặt ửng đỏ bảo hắn đổi chậu sau đó dùng khăn lau người.
Thẩm Huyền Thanh ngây ngốc phản ứng lại, hai tai đỏ ửng nghe theo, thậm chí thấy Lục Cốc tay mềm vô lực, còn vô cùng "tri kỷ" mà giúp y lau chùi.
Dù đã sớm quen thuộc lẫn nhau nhưng Thẩm Huyền Thanh chưa bao giờ làm chuyện này với t, hô hấp dần dần nóng lên.
Lục Cốc có hơi không được tự nhiên, trong lòng khẽ run chỉ cảm thấy xấu hổ, mấy lần y muốn nói lại thôi, cuối cùng cúi đầu ngầm đồng ý.
Sau khi y lấy lại sức, mặc xong xiêm y sạch sẽ, hai người nhìn chằm chằm giường đệm lộn xộn hết cả lên mà rơi vào lúng túng và trầm tư, ga trải giường hôm trước vừa mới thay, trong nhà nhiều người vậy, lấy cớ mang đi giặt kiểu gì đây.