Edit by: Milk ThanhXun
Beta by: Cẩm Lí
- --
Lúc Lục Hành trở về phòng, thì Ôn Miểu đã ngủ.
Ánh trăng lạnh lẽo, xuyên qua tấm rèm cửa sổ mỏng manh, lưu loát dừng lại trên mặt trắng nõn của cô gái.
Lục Hành nhẹ nhàng bước tới, nhìn một khối nhô ra trên giường.
Cô gái đang ôm chăn cuộn tròn trên giường ngủ, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn.
Cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, lông mi khẽ động.
Chỗ bên cạnh lõm xuống.
Lục Hành lặng lẽ nằm bên cạnh cô, tầm mắt một giây cũng không rời khỏi khuôn mặt cô.
Đó là khuôn mặt mà anh đã quen thuộc, khuôn mặt nhỏ tầm một bàn tay, đôi môi đỏ mọng, mái tóc dài che nửa má, Lục Hành giơ tay ra, vén một sợi tóc ra phía sau tai, để lộ ra đôi tai trắng nõn phía sau.
Ánh mắt Lục Hành trầm xuống.
Ở chỗ kia, dấu răng vẫn còn ở đó.
Ngón tay thon dài từ từ khẽ nhấc, Lục Hành hơi ngẩng đầu lên, cúi người về phía trước, cắn một cái ở nơi trắng nõn kia.
Trong giấc mộng, cô gái không biết gì cả chỉ khịt mũi một cái.
Có lẽ nhiệt độ trên người Lục Hành quá cao, Ổn Miểu bèn di chuyển cơ thể đến nơi ấm áp, cơ thể nhỏ bé cọ trên ngực Lục Hành một cái.
“… Miểu Miểu?”
Nghĩ đến tin nhắn vừa nãy, ý cười trên khóe môi Lục Hành dần dần biến mất, anh giơ tay, đỡ bả vai cô gái nhỏ của mình lên.
Cô gái nhỏ bị cố định trên không trung, Ôn Miểu khó chịu vặn vẹo phần thân thể của mình, lại bị người đàn ông giữ chặt.
Ngón tay thon dài của người đàn ông dần dần đi lên, cuối cùng ngón tay dừng lại dưới mí mắt Ôn Miểu.
Nhẹ nhàng vuốt ve vài cái.
Lông mi mảnh khảnh chạm vào đầu ngón tay, ánh mắt người đàn ông thay dổi, khuôn mặt trắng trẻo lại có ý cười, anh cúi đầu, cắn vào vành tai cô nói.
“Em có biết Phó Tu không?”
Cô gái không nói gì, hô hấp đều đặn.
Người đàn ông cười một tiếng, đưa cô gái trở về vòng tay anh chỉ bằng một tay, bàn tay rộng của anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
Giọng nói cực kỳ ôn nhu.
“Không biết cũng được.”
Sau này cũng đừng biết.
…
“Ôn Khả Hinh, trả đồ lại cho tôi!”
Trong căn phòng lớn, có một cô bé. Trên khóe mắt vẫn còn những giọt nước mắt chưa khô, bàn tay nhỏ bé đang nắm chặt tay áo của một cô bé khác.
Vẫn còn vài vết đỏ trên cánh tay.
Cô bé tên Ôn Khả Hinh hừ lạnh một tiếng, giơ quyển sổ trên tay lên thật cao, khóe môi mỉm cười.
Thấy Ôn Miểu cố nhón chân lấy quyển nhật ký trên tay mình, Ôn Khả Hinh nhón chân lên, làm mặt quỷ với Ôn Miểu.
“Có bản lĩnh thì đến lấy nó đi!”
“Mau trả lại cho tôi!”
Vừa nói, hai người đã đi tới bên cạnh cửa sổ.
Nửa người Ôn Khả Hinh đã thò ra khỏi cửa sổ, trời vừa mới mưa nên mặt đất toàn là bùn lầy. Ôn Khả Hinh cố tình giật tay ra, đưa ra ngoài cửa sổ.
Cô ta quơ quơ quyển nhật ký trong tay, thấy vành mắt Ôn Miểu phiếm hồng, nụ cười càng sâu hơn.
Cô ta ngồi trên mép cửa sổ, hai chân dài lắc lư giữa không trung, đắc ý nói.
“Không phải là kết quả thi của mày cao hơn tao có một chút thôi sao? Có gì tốt cơ chứ?”
Nói xong, lại quơ quơ quyển nhật ký trên tay, hất cằm về phía Ôn Miểu một cái, nói: “Ngược lại tao muốn xem mày viết cái gì ở trong đây, không biết là thầm mến…”
Lời còn chưa dứt, Ôn Khả Hinh hét lên một tiếng kinh hãi, Ôn Miểu lao vào người cô ta, cô ta hét lên, còn chưa kịp hoàn hồn, giây tiếp theo, cửa phòng lập tức mở ra, khuôn mặt nổi giận đùng đùng của mẹ Ôn xuất hiện ở cửa.
“Ôn Miểu, mày đang làm gì vậy?!!!”
Thấy hai đứa con gái đang đứng đánh nhau, mẹ Ôn tức giận đem hai người kéo ra, một tay túm Ôn Miểu nói: “Mày làm chị kiểu gì mà lại muốn đẩy em gái mình xuống lầu?”
Móng tay sắc nhọn đâm vào cánh tay Ôn Miểu, cô đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh, giương mắt nhìn nụ cười đắc ý của Ôn Khả Hinh, Ôn Miểu không cam lòng vùng khỏi tay của mẹ Ôn, hét lên:
“Con không có đẩy, là em ấy muốn cướp đồ của con.”
Cô vốn đang viết nhật ký trong phòng, kết quả Ôn Khả Hinh đột nhiên xông vào, cướp nhật ký của cô.
“Tao đã nhìn thấy, mày còn muốn cãi?” Mẹ Ôn vốn không muốn nghe cô giải thích, thấy dạy Ôn Miểu mãi không được, tức giận nói.
“Mày tốt nhất nên ở trong phòng tự kiểm điểm lại! Cơm tối cũng không được ăn!”
Dứt lời liền ngồi xổm xuống, tỉ mỉ xem xét vết thương trên người Ôn Khả Hinh. Thấy con gái nhỏ bình yên vô sự, viên đá trong lòng mẹ Ôn cũng buông xuống, kéo con gái nhỏ muốn rời đi.
Chỉ còn một mình Ôn Miểu ngơ ngẩn ngồi dưới đất.
“Mẹ, chị cũng không phải cố ý đẩy con.”
Ôn Khả Hinh nghẹn ngào vài cái, nức nở nói, “Tất cả là lỗi của con, nhìn thấy quyển nhật ký của chị đẹp mắt, cho nên muốn hỏi chị mua ở chỗ nào, không nghĩ tới chị…”
“Quyển nhật ký sao?”
Thấy con gái nhỏ khóc không thành tiếng, mẹ Ôn nhẹ nhàng xoa xoa mắt cô ta, thấy Ôn Khả Hinh ôm chặt quyển nhật ký, sắc mặt mẹ Ôn trầm xuống, đem quyển nhật ký rút ra, vứt trên mặt đất.
“Có cái gì tốt cơ chứ? Con muốn gì mẹ cũng cho con, bảo bối ngoan…”
Tiếng nói chuyện càng ngày càng nhỏ, cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại một mình Ôn Miểu, lẻ loi quỳ trên sàn nhà.
Sàn nhà lạnh như băng, Ôn Miểu ngồi dưới đất, trơ mắt nghe âm thanh khóa cửa bên ngoài.
Bên chân còn có một quyển nhật ký đang mở.
Ôn Miểu từ từ bò qua.
Mở ra một trang, nhìn dòng chữ mà cô ghi bằng bút chì màu đen…
…..
"Ong ong ong, ong ong ong…"
Bỗng dưng có tiếng điện thoại vang lên bên tai, Ôn Miểu tỉnh dậy từ trong mơ, bên tai ù ù.
Cô giật mình vội vàng nghiêng người, tắt đồng hồ báo thức.
Trong lòng bất ổn.
Cảnh cuối cùng trong mơ vẫn còn ở trước mắt, nhưng khi Ôn Miểu nghĩ về nó một lần nữa, cuối cùng vẫn không nhớ ra chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Cô mở mắt ra, chỗ bên cạnh đã sớm không có ai, chiếc gối trống rỗng. Ôn Miểu ngước mắt lên nhìn xung quanh một vòng, thấy rèm cửa sổ còn chưa kéo ra, cô chỉ nhìn thấy một chút sắc trời thông qua khe hở.
Mặc dù vậy, cô vẫn thấy bầu trời âm u bên ngoài.
Bầu trời tràn ngập màu đen tối, tựa như một khắc sau trời sẽ đổ mưa.
Đàn hương được đốt trong phòng, mùi hương mờ nhạt lan tỏa trong không khí, yên tĩnh, tịch mịch.
Ôn Miểu ôm lấy chăn, tâm trí nặng trĩu, giấc mơ và hiện thực đan xen vào nhau, cô nhướng mày, nhớ lại quyển nhật ký mà cô coi là báu vật.
Điện thoại lại rung lên, là tài liệu mà Lưu Thạch trong lớp gửi tới, chính là thông tin của tất cả mọi người trong gia đình.
Ôn Miểu mở ra xem, tìm thấy tên mình trong danh sách, cùng hai cái tên xa lạ.
Là mẹ Ôn cùng ba Ôn.
Ôn Miểu khẽ cau mày, tiện tay nhắn lại “Nhận được.”, rồi đặt điện hoại sang một bên.
Sắc mặt hơi trầm xuống.
Cho đến khi xuống lầu, dáng vẻ của Ôn Miểu vẫn buồn bực không vui.
Thức ăn trên bàn giống như bình thường, chỉ là có thêm một bát bánh trôi.
Trong chiếc chén nhỏ màu xanh, có mấy viên bánh trôi nhỏ, nhân mè và nhân đậu đỏ đều có.
Ôn Miểu ngẩn người, lúc này mới nhớ ra hôm nay là ngày đông chí.
…
Đợi ăn xong cơm, bầu trời vẫn còn tối, Ôn Miểu ra khỏi cửa nhà họ Lục, đi dọc theo con đường mòn phía trước.
Sau khi mất trí nhớ, Ôn Miểu cũng từng đề cập đến chuyện cũ của mình, nhưng lúc nào cũng bị Lục Hành cắt ngang, dần dần cô cũng không muốn về nhà nữa.
Hơn nữa, Ôn Miểu còn nhớ, lúc cô mới tỉnh lại ở bệnh viện, thái độ của mẹ Ôn đối với mình.
Nghĩ đến đây, Ôn miểu hơi nhíu mày, trong lòng càng nghi ngờ hơn.
Từ sau khi Lục Hành đưa cô về nhà, đây là lần đầu tiên cô đi ra ngoài một mình, sau khi nhiều lần đi lại, Ôn Miểu cũng tìm thấy nhà của cô.
Nếu không phải trên thông tin có địa chỉ nhà, cô cùng không tìm được nhà mình.
Mặc dù nhà họ Ôn không lớn hơn nhà họ Lục, nhưng ngày xưa ba Ôn cũng kiếm được một khoản tiền kha khá, tốt hơn nhiều so với người thường.
Có lẽ nhận ra là Ôn Miểu nên không có ai ngăn cô vào.
Hôm nay là đông chí, ngòai trời tuyết rơi nhẹ, phủ kín con đường nhỏ.
Ôn Miểu đứng trước cửa nhà họ Ôn, do dự mãi, cuối cũng vẫn giơ tay ra nhấn chuông cửa.
Người giúp việc nghe thấy tiếng chuông liền ra mở cửa, khi nhìn thấy Ôn MIểu, kinh ngạc nói: “…Đại tiểu thư?”
Sau khi Lục Hành đưa Ôn Miểu đi, Ôn Khả Hinh liền trở về nhà, tiếp tục đóng vai người con hiếu thảo với mẹ.
Gia đình họ Ôn ấm áp, Ôn Khả Hinh đang cười nói cùng mẹ Ôn, cả nhà đang ngồi quanh một chỗ.
Nghe thấy tiếng của người giúp việc, Ôn Khả Hinh quay đầu nhìn ra cửa, giễu cợt nói: “Bác Lâm, bác nói gì thế, người phụ nữ Ôn Miểu kia làm sao có thể…”
Giọng nói đột ngột dừng lại, nhìn thấy Ôn Miểu bình an vô sự, con ngươi Ôn Khả Hinh căng thẳng, nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng ở cửa, kinh ngạc nói.
“Cô tới đây làm gì?”
Cô đứng ở trước cửa, không chịu bước lên, chỉ hung hăng hất cằm lên.
“Làm sao vậy? Bị nhà họ Lục đuổi ra khỏi cửa, không thể về nhà sao?”
Đáy mắt Ôn Khả Hinh hả hê cười trên nỗi đau của người khác, giống như những gì Ôn Miểu nhìn thấy trong mơ.
Cô nhướng mày, muốn nói chuyện, thì nhìn thấy một nam một nữ đi ra từ phòng khách.
Nhìn thấy Ôn Miểu một thân một mình đứng ở cửa, trong lòng mẹ Ôn run lên, nhìn phía sau Ôn Miểu mấy lần, mắng:
“Cô tới đây một mình sao?”
Ôn Miểu nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng
Mẹ Ôn vẫn chưa tin, khẽ nhíu mày một cái, thử dò xét hỏi: “Cô với Lục Hành… cãi nhau?”
Dứt lời, ba Ôn mới đi ra phòng khách nghe vậy, lập tức trách cứ: “Sao lại cãi nhau? Chắc chắn là mày cố ý gây rối!”
Ba Ôn tức giận, ông vốn không vừa lòng với việc Ôn Miểu một mình đào hôn, bây giờ ông càng tức giận hơn, nổi giận nói:
“Còn không mau chóng quay trở về xin lỗi Lục Hành, còn đứng ở đây làm gì?”
Giọng nói càng ngày càng lớn, khiến hàng xóm xung quanh đều chạy qua xem.
Ôn Miểu nén giận nói: “Chẳng qua là tôi muốn lấy chút đồ thôi.”
Ôn Khả Hinh nghe vậy, nhẹ xuy một tiếng: “Cô đã dọn ra khỏi nhà từ lâu, làm gì có đồ nào của cô ở đây?”
Sau khi Ôn Miểu dọn ra ngoài, Ôn Khả Hinh liền đem phòng của cô chiếm thành phòng để quần áo của mình.
Ôn Khả Hinh nhướng mày, đứng trước mặt Ôn Miểu: “Mấy hôm trước vừa gặp tai nạn xe, chẳng lẽ đầu bị hỏng rồi.”
…
Khi Lục Hành đến nhà họ Ôn, liếc mắt liền nhìn thấy một vật nhỏ đang đứng bên đường.
Anh từ từ kéo cửa xe xuống, sau khi Lục Hành nhận được tin Ôn Miểu rời khỏi nhà liền biết cô đi đâu.
Bên ngoài tuyết lớn dần, người đàn ông ngồi ngay ngắn ở trong xe, ánh mắt dần tối hơn, nhìn cô gái đang run lẩy bẩy bên ngoài không chớp mắt.
Tuyết bay đầy trời, cô gái nhỏ mặc một chiếc áo lông thật dày, cuộn tròn người, ở khoảng cách xa, Lục Hành nhìn thấy Ôn Miểu lạnh đến nỗi tai đỏ bừng.
Hồi lâu, người đàn ông cũng rũ mắt xuống, từ từ lấy chiếc ô từ người lái xe, bình tĩnh đi về phía Ôn Miểu.
Khóe môi khẽ nhếch lên.
Thật tốt….
Cô chỉ có một mình anh…