Tiểu Quả Phụ Tuyển Chồng

chương 23: 23: đính hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Na

Hạ Tri Hà nói muốn tìm một cơ hội để gặp cha mẹ Lâm Tiềm, chỉ là bà còn chưa kịp nhích người thì người nhà Lâm gia đã tìm tới cửa.

Giữa trưa, Ngọc Tú ở trong viện phơi chăn thì ngoài cửa lớn có tiếng gõ cửa, nàng xoa xoa tay tiến đến mở cửa, cửa mở ra một cái lổ nhỏ thì thấy ngoài cửa là đôi phu thê xa lạ, hai người tuổi đều đã , quần áo đơn giản, gương mặt mộc mạc.

Ngọc Tú không quen biết bọn họ, chần chờ nói: "Xin hỏi hai vị là?"

Phụ nhân kia thấy nàng mắt sáng lên, đi nhanh tới đánh giá từ trên xuống dưới một cái, mới hỏi: "Xin hỏi nơi này là nhà Lý thợ mộc sao?"

Ngọc Tú nói: "Dạ, đó là cha con."

Phụ nhân nhất thời cười, nói: "Phu thê ta họ Lâm nhà ở Đại Dao trong núi, ngày hôm trước cha con từng đi qua nhà ta, có quen đại nhi tử Lâm Tiềm của ta."

Đó là cha nương Lâm Tiềm! Trong đầu Ngọc Tú hiện lên suy nghĩ này, ngực đập thật mạnh.

Nàng vội đem cửa viện mở ra, đem hai người mời vào nhà rồi cao giọng nói vào trong phòng: "Cha, nương hai người mau ra đây, có khách tới!"

Lý Đại Trụ rất mau từ phòng ra tới, thấy trước mắt là hai người, ha ha cười nói: "Là Lâm đại ca và tẩu tử tới!"

Hạ Tri Hà cũng từ trong phòng ra đi đến bên Lý Đại Trụ, nhẹ giọng nói: "Đương gia, đây là?"

Lý Đại Trụ nói: "Đây là Lâm đại ca cùng Lâm tẩu tử, họ ở trong Đại Dao cũng là cha và nương của Lâm Tiềm.

Đại ca, tẩu tử, đây là nương tử và nữ nhi ta."

Hạ Tri Hà nghe được là cha nương của Lâm Tiềm ngay tức khắc vừa mừng vừa sợ, vội đem hai người mời đến phòng khách ngồi, nói: "Không biết đại ca và tẩu tử hôm nay tới cửa nên không ra cửa nghênh đón thật là ngại quá."

Bọn họ nhiệt tình làm phu thê Lâm Sâm không được tự nhiên, Lâm Sâm luôn không biết ăn nói nên thê tử ông Triệu thị nói: "Vốn dĩ là bọn ta không mời mà tự đến, muội tử đừng nói như vậy."

Hạ Tri Hà nói: "Đại ca cùng tẩu tử dạy ra một nhi tử tốt như vậy, ân tình ngày đó của Lâm Tiềm nhà ta vốn nên tự mình tới cửa nói lời cảm tạ, chỉ là thân thể ta không tốt không thể trèo đèo lội suối mới kêu đương gia một mình đi.

Ta vốn định cho dù thế nào đi nữa cũng nên tìm một cơ hội cùng đại ca cùng tẩu tử gặp mặt một lần, không nghĩ hai vị hôm nay tới cửa.

Hai vị là khách quý vào cửa làm sao có thể nói không mời tự đến?"

Triệu thị tự biết nói không lại bà, chỉ phải cười nói: "Muội tử không chê hai ta quấy rầy là được."

Vừa lúc này Ngọc Tú bưng trà tiến vào, Hạ Tri Hà đứng dậy tiếp nhận đưa cho Triệu thị cùng Lâm Sâm mỗi người một ly.

Bà thấy Lý Đại Trụ cùng Lâm Sâm không hề mở miệng, biết hai phụ nhân ở chỗ này cũng không tiện vì có rất nhiều lời khó mà nói được, liền nói: "Đương gia, chàng bồi Lâm đại ca uống mấy chén, thiếp cùng tẩu tử đi vào trong phòng trò chuyện?"

Lý Đại Trụ gật đầu tán thưởng, Ngọc Tú nghe xong vội đi vào trong phòng bếp chuẩn bị đồ nhắm rượu, cũng may hai ngày này trong nhà thức ăn còn nhiều, nàng rất chóng mang ra một bầu rượu, một phần gà sấy khô, một phần thịt xào, một đĩa đậu phộng ngũ vị hương.

Lý Đại Trụ thấy nàng bận rộn đến gương mặt đỏ bừng, vội nói: "Tú nhi, con mau đi nghỉ ngơi đi, nơi này không cần gì nữa đâu."

Mặt khác ở trong phòng, Hạ Tri Hà cùng Triệu thị đã nói tên họ của mình cho nhau.

Hạ Tri Hà kể chuyện Lâm Tiềm lúc trước giúp Lý Đại Trụ và Ngọc Tú khen hắn không dứt miệng.

Triệu thị nói: "Đứa nhỏ này giống cha hắn, từ nhỏ rất ít nói, những việc này hắn cũng không nói với bọn ta, ngày đó Lý huynh đệ đột nhiên đem một gánh lễ tới cửa làm bọn ta hoảng sợ.

Sau đó hắn trở về, bọn ta hỏi mới biết mọi chuyện.

Kỳ thật cũng do hắn thuận tay nên cũng không xứng nhận đại lễ như vậy."

Hạ Tri Hà không tán đồng nói: "Liền tính là hắn thuận tay đi, nhưng đối với nhà của bọn ta mà nói lại là ân cứu mạng sao lại không hồi báo được.

Người nhà tẩu tử chính là khách sáo, một chút đồ vật kia không có gì đáng ngại cả, huống chi đương gia còn mang theo đáp lễ trở về đấy."

Triệu thị lắc đầu cười nói: "Thôi được rồi, tóm lại là ngươi nói có lý hết."

Hạ Tri Hà cũng cười, nói: "Không biết sao hôm nay ta thấy tẩu tử cảm thấy quen thuộc, cùng tẩu tử nói chuyện liền không kiêng dè nặng nhẹ, nếu có chỗ nào thất lễ tẩu tử ngàn vạn lần đừng trách móc ta."

Triệu thị nói: "Sao có thể, ta thấy muội tử cũng cảm thấy thân thuộc nha."

"Thật sao?" Hạ Tri Hà vui vẻ nói: "Ta từ nhỏ không có huynh đệ tỷ muội vẫn luôn hâm mộ người khác có ca ca tỷ tỷ, hôm nay đã cùng tẩu tử có duyên muốn kêu người một tiếng tỷ, không biết tẩu tử có để ý không?"

Triệu thị cũng cao hứng nói: "Như vậy thì cũng tốt, ta ở nhà đứng thứ hai cho nên muội tử nếu không chê cứ kêu ta một tiếng nhị tỷ đi."

Hạ Tri Hà lập tức nói: "Nhị tỷ."

"A! Tiểu muội." Triệu thị đáp.

Hai người nhìn nhau đều cảm thấy một tiếng này quả thật ấm áp, dường như là tỷ muội thất lạc lâu năm.

Rồi lại mở miệng nói chuyện cảm giác cũng đi hơn phân nửa.

Hạ Tri Hà cười tủm tỉm nói: "Nhị tỷ ở nơi ngồi đây đi, trong phòng bếp có làm điểm tâm ta đi bưng lên."

Bà đi vào phòng bếp, vừa lúc thấy Ngọc Tú chuẩn bị điểm tâm đem ra bên ngoài.

Bà sờ sờ mặt đang đỏ vì nóng của Ngọc Tú nói: "Ta và bá nương con hàn huyên trong chốc lát thấy bà là người nhanh nhẹn tính tình sảng khoái, nếu quả thực có thể thành người một nhà thì ta cũng an tâm về bà bà này."

Ngọc Tú có chút ngượng ngùng, cúi đầu không nói chuyện.

Hạ Tri Hà tiếp nhận mâm trên tay nàng, nói: "Mau đi nghỉ ngơi đi, thu dọn một chút lát nữa bọn họ phải đi con ra tới đưa tiễn, biết không?"

Thấy Ngọc Tú gật đầu, bà mới bưng một mâm mứt bánh táo trở lại trong phòng.

Bà đem điểm tâm đặt ở trên bàn nhỏ, nhìn Triệu thị nói: "Nhị tỷ mau nếm thử, còn nóng hổi đây."

Bánh táo kia làm nhỏ vừa lúc vừa miệng cắn, Triệu thị ăn một cái cảm thấy vừa ngọt vừa mềm, trong miệng đều là hương vị của táo, không khỏi khen: "Tay nghề thật giỏi, là muội tử làm sao?"

Hạ Tri Hà cười nói: "Là nữ nhi Ngọc Tú làm." Bà cố ý ở trước mặt Triệu thị khen Ngọc Tú, lại nói: "Không phải ta ở trước mặt nhị tỷ khoe khoang, trù nghệ của Tú nhi ở Lý gia mương này rất có tiếng, ta đây không giỏi bằng nàng đâu."

Triệu thị nhớ tới nữ hài vừa rồi, cũng khen: "Đúng thật không tồi, muội tử thật biết cách nuôi dạy nữ nhi, một nữ nhi giỏi giang như vậy không biết đã thành thân chưa?."

Hạ Tri Hà nghe xong thở dài, nói: "Còn chưa."

Triệu thị vội nói: "Sao vậy? Hay là có nỗi niềm khó nói? Nếu là vậy muội tử coi như ta chưa hỏi, đừng làm khó chính mình."

Kỳ thật bà hôm nay cùng Lâm Sâm xuống núi, một là vì tới cửa đáp lễ, thứ hai cũng là muốn xem một chút về cô nương mà Lâm Tiềm ra tay giúp đỡ.

Lâm Tiềm năm nay tuổi rồi, nếu là người bình thường cũng đã sớm thành thân có hài tử nhưng Lâm Tiềm đến nay vẫn một mình, muốn cho hắn gặp mấy cô nương nhưng hắn lại nói không thích hợp nên khiến bà cùng Lâm Sâm gấp đến độ không đợi được nữa.

Bởi vậy, ngày hôm qua từ trong miệng hắn biết được sự tồn tại của Ngọc Tú, Triệu thị lập tức để tâm.

Bà nghĩ, những cô nương trước đó Lâm Tiềm chưa hề gặp mặt mà đã nói không thích hợp, lần này hắn chẳng những gặp qua mà còn giúp đỡ vậy chắc là có gì khác biệt? Bà đem ý này nói cùng Lâm Sâm, Lâm Sâm cũng có chút ý động cho nên mới có chuyện hai người tới cửa hôm nay.

Vừa rồi bà ở cửa thấy Ngọc Tú liền cảm thấy trước mắt sáng ngời, bộ dáng xinh đẹp như vậy không thể so với nữ nhi khác, trong lòng cũng càng thêm nhận định chính là nhi tử nhà mình có lẽ để ý cô nương này.

Cho nên trước mắt thấy Hạ Tri Hà thở dài, bà lại để bụng.

Hạ Tri Hà lắc đầu nói: "Thật ra không có gì không thể nói, chỉ là việc này nói ra thì rất dài." Nói rồi, bà liền đem chuyện lúc trước thu dưỡng Ngọc Tú chuẩn bị gả Ngọc Tú cho Lý Nhân cùng với chuyện Lý Nhân xảy ra chuyện, và chuyện Ngọc Tú thủ tiết đều nói ra.

Dù sao những việc này ở trong thôn hỏi thăm một phen là có thể biết, bà đã muốn cùng người ta kết thân thì không thể lừa gạt.

"Nói đến cùng là do ta làm chậm trễ hài tử này, nàng hiện giờ mới tuổi mà đã chịu danh tiếng gả lần hai, về sau không biết có thể gả cho nhà nào hay không." Bà nhớ tới những năm gần đây vất vả không khỏi đỏ mắt.

Triệu thị nghe xong lòng có sở cảm, thổn thức nói: "Ta biết muội tử khổ sở, nói đến đây ta cũng đồng cảm với muội, không sợ muội tử biết chứ kỳ thật A Tiềm không phải do ta sinh ra."

Hạ Tri Hà nghe xong, vội xoa xoa nước mắt, nói: "Nhị tỷ cũng giống ta......"

"Đúng vậy" Triệu thị gật đầu nói "Kỳ thật hắn là con của đại tỷ ta, đương gia ta từng là tỷ phu ta.

Ngày đó đại tỷ ta gả cho tỷ phu ta năm thứ hai liền có A Tiềm, trong nhà cũng là tốt tốt đẹp đẹp, đáng tiếc ngày vui chẳng được lâu đại tỷ sinh đứa thứ hai thì khó sinh mà chết, mạng hài tử cũng không giữ được, khi đó A Tiềm chỉ mới tuổi.

Vừa lúc đó, trượng phu ta bị mãnh thú trong núi hại chết.

Tỷ phu thành người goá vợ, ta lại là quả phụ.

Nói ra khiến muội tử chê cười, chúng ta là người trong núi vì để kiếm ăn nên không chú trọng nhiều như vậy, năm thứ hai cha ta liền làm chủ đem ta gả cho tỷ phu, A Tiềm cũng từ cháu ta biến thành con ta."

Nói tới đây Triệu thị thật dài thở dài, lại nói: "Đều nói mẹ kế khó làm, kỳ thật tình huống nhà ta cũng tạm.

A Tiềm đứa nhỏ này, từ nhỏ đã hiểu chuyện không cần ai nhọc lòng chỉ là cùng người trong nhà vẫn luôn không quá gần gũi, đến mười mấy tuổi thì tự mình quyết định ra cửa đi bái sư.

Lần đó đi đến mười mấy năm, nếu không phải tin tức truyền về thì ta cùng cha hắn đã lo lắng hắn đã gặp chuyện ngoài ý muốn rồi.

Mùa xuân năm nay hắn cuối cùng cũng trở về, nói thật mười mấy năm không gặp, hài tử nhỏ xíu giờ đã trưởng thành là nam tử hán rồi, nếu không phải hắn giống cha hắn khi còn trẻ thì ta không cũng nhận ra hắn.

Tính ít nói cũng giống cha hắn, bất quá hắn đối với ta cùng cha hắn rất hiếu thuận, ba ngày hai bữa đem món ăn thôn quê đưa đến trong nhà cho bọn ta.

Nhưng vẫn không thân thiết với ai trong nhà, lúc trở về mấy ngày xong là không thấy mặt, hiện tại mới từ từ tốt hơn một chút, một hai ngày sẽ trở về một chuyến.

"

"Ta cùng cha hắn đều cảm thấy, hắn đây là do trong phòng không có ai mới không về nhà, nếu thành thân thì tốt rồi.

Chỉ là ta giới thiệu mấy người nhưng hắn đều nói không hợp, mấy ngày hôm trước ta còn nói đến một nhà trong thôn của muội thì hắn lại nói người này tuổi quá nhỏ.

Mắt thấy qua năm hắn đã tuổi rồi, hai đệ đệ hắn hài từ đều chạy đầy đất mà hắn còn lẻ loi một mình.

Mỗi khi nghĩ tới ta không biết nên ăn nói với đại tỷ ta như thế nào."

Hạ Tri Hà nghe bà nói từng đến trong thôn thì nhớ lại chuyện lúc trước Lý Nguyệt Bình vừa khóc vừa nháo nhảy dựng lên thầm nghĩ may là không thành, bằng không bị người xấu kia đoạt trước bà sẽ tức chết.

Bà thấy Triệu thị mặt ủ mày chau, vội an ủi nói: "A Tiềm vừa nhìn là biết hiểu chuyện, khẳng định biết tỷ và cha hắn đều có khổ tâm.

Chỉ là chuyện thành thân chúng ta làm trưởng bối sốt ruột cũng vô dụng, còn phải xem duyên phận bọn chúng mới được."

Triệu thị gật đầu, bà nhìn Hạ Tri Hà trong lòng nổi lên một ý, chỉ muốn bật thốt lên muốn họ đem nữ nhi hứa gả cho nhi tử bà nhưng vẫn là im xuống.

Hôm nay trước lúc xuống núi, bà còn nghĩ nếu Lâm Tiềm đúng thật có ý với cô nương kia thì cho dù như thế nào đi nữa bà cũng sẽ ra mặt nói về việc hôn sự này.

Chỉ là đi vào nhà này, nhìn thấy nhà Lý gia là nhà ngói rồi nghe Hạ Tri Hà nói những chuyện kia thì lời này không thể nói ra khỏi miệng.

Bà nghĩ, nhà giàu như vậy lại đau lòng cho nữ nhi thì sao có thể đem nữ nhi gả vào trong núi sống? Tuy nói bà cùng Lâm Sâm đã chuẩn bị sính lễ cả rồi nhưng bọn họ là người miền núi không đất không ruộng, nhà cửa trong núi lại nghèo khó, nếu bà có một nữ nhi như vậy cũng không nỡ gả đi đừng nói chi người khác.

Hạ Tri Hà ở trong lòng đang nghĩ nên làm thế nào để có thể kết thông gia với Lâm gia, trước mắt thấy Ngọc Tú cùng Lâm Tiềm vừa lúc xứng đôi, người Lâm gia lại không phải khó ở chung, nếu không phải ngại việc mình là nhà gái chủ động thì không tốt thì bà đã trực tiếp mở miệng cầu hôn.

Hai người âm thầm thử thăm dò, rốt cuộc ai cũng không đem lời nói nói rõ ra miệng.

Sau đó không lâu, Triệu thị cùng Lâm Sâm liền đứng dậy cáo từ.

Ngọc Tú từ trong phòng ra tới, cùng cha nương đem người đưa ra ngoài cửa.

Trở về núi trên đường, Triệu thị nhớ lại bộ dàng Ngọc Tú càng nghĩ càng hối hận vì vừa rồi không dám mở miệng, nếu bị người ta cự tuyệt thì cũng nên thử một lần chứ.

Cô nương tốt như vậy, ở trấn Thanh Bình đốt đèn lồng cũng khó tìm được người thứ hai, càng khó là A Tiềm giống như cũng có ý nếu, bỏ lỡ để cho người khác đoạt trước bà không phải sẽ hối hận chết sao?

Bà một đường suy nghĩ rồi đột nhiên dừng lại, hỏi Lâm Sâm nói: "Đương gia, chàng cảm thấy người Lý gia thế nào?"

Lâm Sâm gật gật đầu, nói: "Không tồi."

Triệu thị lại hỏi: "Cô nương Lý gia kia thì sao?"

Lâm Sâm nói: "Là một cô nương tốt."

Triệu thị dừng lại, xoay người lại vừa đi vừa nói: "Vậy quyết định như vậy đi! Vì A Tiềm, thiếp sẽ mặt dày đi đến nhà Lý gia hỏi xem bọn họ có nguyện ý đem nữ nhi hứa gả cho chúng ta hay không, bằng không đêm nay thiếp nhất định sẽ ngủ không yên."

Tình bà nói là làm nên Lâm Sâm cũng quen, thấy bà đi trở về cũng không nói gì chỉ lẳng lặng ở phía sau đuổi theo.

Lúc này trong viện Lý gia, bọn họ vừa đi xa Hạ Tri Hà mới nhìn thấy cạnh cửa có một cái bao to, mở ra thấy bên trong có rất nhiều thổ sản vùng núi tốt, bà không khỏi thở dài: "Chúng ta tặng một chút đồ vật, họ lại đáp lễ nhiều như vậy."

Bà còn chưa nói xong đã thấy Triệu thị quay trở lại, bà vội đem người nghênh tiến vào, nói: "Nhị tỷ làm rơi gì ở nơi này sao?"

Triệu thị xua xua tay, nhìn xung quanh thấy không ai, mới nói: "Không rơi cái gì hết, chỉ là có một câu muốn nói với muội, muội nếu đồng ý thì hai nhà chúng ta đều vui vẻ nếu không đồng ý thì coi như nhị tỷ chưa nói gì, đừng để phá hư tình nghĩa chúng ta."

Hạ Tri Hà thấy bà nói nghiêm túc như vậy, vội đem người đưa vào phòng, mới nói: "Nhị tỷ mời nói."

Triệu thị sợ mình lâm trận lại muốn chạy trốn, một hơi nói: "Ta muốn hỏi muội một chút, muội có nguyện ý đem Ngọc Tú gả cho A Tiềm không? Muội yên tâm, nhà của chúng ta tuy rằng gia cảnh không tốt nhưng chuyện ăn mặc thì không có gì phải lo nghĩ cả.

Nếu chúng có thể thành thân thì chuyện trong nhà ta đều giao cho Ngọc Tú xử lý, nàng là đại tẩu nên hai đệ muội đều sẽ nghe nàng.

Ta đây bảo đảm với muội tử, chờ Ngọc Tú vào cửa ta nhất định sẽ không cho nàng chịu một chút ủy khuất nào.

Nếu A Tiềm khi dễ Ngọc Tú, không cần muội tử ra tay ta tự mình cho hắn một trận."

Hạ Tri Hà bị lời nói này làm cho sửng sốt một chút, mới nói: "Nhị tỷ nói thật sao?"

Triệu thị vội gật đầu đến: "Lời ta nói có trời làm chứng, ta cũng biết nhà ta điều kiện không tốt nhưng muội tử hãy tin ta, ta rất thích Ngọc Tú nhà muội và muốn nàng làm dâu của nhà ta.

Hơn nữa A Tiềm muội cũng gặp qua rồi, đứa nhỏ này tuy kiệm lời nhưng bản lĩnh lại không nhỏ, hắn săn bắt giỏi nên bọn ta không lo,việc ta lo hiện giờ là chuyện thành thân của hắn.

Nếu có thể hắn sẽ cùng Ngọc Tú kinh doanh này kia rồi từ từ nhà cửa chắc cũng sẽ tốt lên, sẽ không làm cho nữ nhi muội chịu ủy gì cả."

Hạ Tri Hà cảm thấy đây quả thật là việc tốt, vừa rồi bà còn đau đầu muốn tìm cách kết thân với họ chớp mắt họ đã tự mình mở miệng trước, lúc này bà cũng bất chấp mình là nhà gái, rụt rè nói "Kỳ thật ta đã sớm đã có ý này, chỉ là không biết nhị tỷ nghĩ gì mới không dám nói.

Lời nhị tỷ lúc này rất giống với ý ta."

Triệu thị vui vẻ nói: "Thật sao?" Thấy Hạ Tri Hà gật đầu, bà càng cười đến không khép miệng được "Tốt tốt tốt, hôm nay đi chuyến này quả thật là có ý nghĩa!"

Nói rồi bà nhìn trên người một phen, từ trên cổ tay tháo ra một vòng bạc nhét vào tay Hạ Tri Hà trong, nói: "Giờ đã chiều rồi ta và đại ca muội còn phải đi về trong núi nên không tiện ở lâu.

Bọn ta lấy vòng tay này làm tín vật, ngày khác ta lại xuống núi thương lượng kỹ càng tỉ mỉ với muội."

Bọn họ vừa đi, Hạ Tri Hà vội đem việc này nói cho Lý Đại Trụ, Lý Đại Trụ thật sự vui mừng nói: "Việc này quả thực thành rồi, nương tử nàng là người có công lớn nhất!"

Hạ Tri Hà lại đi vào trong phòng Ngọc Tú, đem chiếc vòng tay Triệu thị đưa cho nàng xem.

Ngọc Tú tuy lúc trước còn chờ mong người nhà Lâm gia không đồng ý hôn sự này, nhưng khi nhìn này tín vật này thì ngượng ngùng đỏ mặt không nói lời nào.

Hạ Tri Hà nắm tay nàng nói: "Lâm đại bá cùng bá nương con đều là người dễ sống chung, bá nương con nói nếu con vào cửa lập tức sẽ giao cho con quản lý chuyện nhà cửa, hai đệ muội sẽ không dám nói cái gì đâu, nhà họ không ai dám khiến con chịu ủy khuất đâu.

Ta tuy hôm nay là lần đầu tiên cùng bà gặp mặt nhưng ta tin bà nói được làm được, vì thế ta mới có thể yên tâm đem con gả qua đó.

Trước mắt, chúng ta chờ ý tứ Lâm Tiềm xem sao."

"Nương" Ngọc Tú ngẩng đầu, hốc mắt đỏ bừng "Con không nỡ xa người và cha."

"Đứa nhỏ ngốc" Hạ Tri Hà vuốt nàng đầu nói: "Ta và cha con đều ở chỗ này, con nhớ chúng ta thì trở về là được có cái gì mà không nỡ? Ta tuy cũng muốn đem con giữ ở bên người nhưng đó là hại con, con xem những người ở rể đó có ai tốt đâu? Nếu đem con giao cho bọn họ thì con sẽ đau khổ cả đời, đến lúc đó ta và cha con cũng không yên lòng.

Con phải biết, chỉ cần con sống tốt thì ta và cha con mới có thể an tâm."

Cùng ngày đó Triệu thị cùng Lâm Sâm đi về Đại Dao thì sắc trời đã đen, hai người rửa mặt xong nghỉ ngơi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triệu thị đi đến phòng hai nhi tử kêu bọn họ tới giao nhiệm vụ cho bọn họ hôm nay bất luận như thế nào cũng phải đem Lâm Tiềm đưa về nhà.

Huynh đệ hai người không dám nhiều lời, ăn cơm sáng xong ngoan ngoãn vào núi đi khắp núi đồi tìm đại ca.

Thẳng đến chạng vạng bọn họ dừng chân nghỉ ngơi thì tìm được Lâm Tiềm, nói ý đồ đến đây rồi huynh đệ ba người cùng trở về nhà.

Triệu thị sớm đã chờ ở ngoài cửa, nhìn thấy bọn họ trở về nhanh chóng vẫy tay: "A Tiềm mau tới đây, nương tìm được một cô nương tốt bảo đảm con sẽ thích."

Lâm Tiềm dừng chân lại, trên mặt banh chặt lại, chậm rì rì đi đến, gọi một tiếng: "Nương, cha."

Triệu thị đem hắn kéo vào trong ấn ở trên ghế ngồi xuống, mình cùng Lâm Sâm nghiêm túc ngồi ở hai bên hắn.

Hai đệ đệ mang theo thê tử và hài tử ở một bên, xem ra mấy ngày nay sẽ có chuyện náo nhiệt.

Triệu thị nói: "Mấy cô nương lúc trước nói ra con đều nói tuổi còn nhỏ, theo ý ta - tuổi cũng không phải không thể gả đi nhưng nếu con không thích thì chọn người khác.

Người hôm nay khẳng định con vừa lòng.

Cô nương kia mấy năm nay tròn nhà có một chút chuyện nên bị chậm trễ, năm nay đã tuổi, con xem tuổi này còn nhỏ nữa không?"

Lâm Tiềm bị bà nhìn chằm chằm, chỉ phải chậm rãi gật đầu.

Triệu thị lại vui rạo rực nói: "Tuy là nói như thế nhưng cô nương kia điều kiện thật là không còn lời gì để nói, lớn lên lại xinh đẹp, dáng người lại tốt, trù nghệ tài giỏi, mấu chốt là người ta hiểu chuyện và hiếu thuận, cô nương tốt như vậy đốt đèn lồng đi tìm cũng tìm không thấy người thứ hai, đương gia chàng nói có phải không?"

Lâm Sâm bị bà nhìn chằm chằm, cũng gật đầu.

Lâm Tiềm nắm thật chặt tay lại, nói: "Trong núi nhà cửa kham khổ ——"

"Cái này thì không vấn đề gì cả!" Triệu thị đánh gãy lời hắn, tươi cười đầy mặt "Người nhà cô nương kia biết tình huống nhà ta họ cũng đồng ý, ta thấy cô nương kia cũng là cần mẫn nhanh nhẹn không sợ cực khổ."

Lâm Tiềm nhấp môi, khó khăn nói: "Con lớn tuổi hơn cô nương đó rất nhiều ——"

"Này cũng không có vấn đề gì!" Mặt Triệu thị quả thực cười đến nở hoa "Tình huống của con bọn họ cũng biết, bọn họ rất vừa lòng với con!"

Lâm Tiềm còn muốn giãy giụa một chút, "Cô nương đó chưa từng gặp qua con ——"

"Gặp rồi, đã gặp rồi! Chính là gặp rồi nên nhà họ mới có thể đồng ý."

Môi Lâm Tiềm mím thành một đường, hắn vốn ít lời nên giờ lại không biết nói gì.

Triệu thị mừng đến mặt mày đều bay múa lên, nói: "Ta đã đem tín vật cho bọn họ, chờ hai nhà chọn được ngày lành chúng ta đi đưa sính lễ đến, sau đó nương tử liền tới tay con! Nga, đúng rồi! Con cũng đã gặp qua nhà họ, chính là gia đình Lý thợ mộc ở dưới chân núi Lý gia mương, nữ nhi tên là Ngọc Tú."

Mày Lâm Tiềm hơi hơi động, đối với người tên Ngọc Tú hiển nhiên hắn có ấn tượng.

Hành động này này lọt vào trong mắt Triệu thị, càng chứng minh suy nghĩ của bà về việc Lâm Tiềm có ý với cô nương này là đúng, không khỏi dùng ánh mắt ra hiệu với Lâm Sâm.

Bà sợ nhi tử thẹn thùng bỏ lỡ nhân duyên tốt, lại nói: "Này xác thật là một cô nương tốt, hơn nữa ta đã đem tín vật giao cho nhà họ, muốn ta đi lấy về thì ta sẽ bị mất mặt chết cho nên việc hôn sự này chúng ta cứ quyết định như vậy đi.

Hai ngày trước cha nàng tự mình tới cửa tặng lễ, lại mời con xuống núi.

Trước mắt, bây giờ họ thành nhạc phụ của con rồi nên con phải đi một chuyến đến nhà họ có biết không? Ngày mai đi luôn đi."

Lâm Tiềm trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn là chậm rãi gật đầu.

Triệu thị thấy hắn gật đầu, trong lòng mừng như điên.

Mấy năm nay, Lâm Tiềm một mình năm không có nương tử, chuyện này vẫn luôn đè nặng ở trong lòng làm bà không còn mặt mũi nào đối mặt với đại tỷ đã mất.

Hiện giờ hắn đồng ý làm cho bà nhẹ nhõm đi không ít.

Tâm tình bà kích động, hốc mắt nóng lên vội quay người đi, nói: "Đêm nay ở nhà ăn cơm đi, ta đã kêu các nàng chuẩn bị thức ăn rồi."

Ban đêm, Triệu thị cao hứng đến ngủ không được, lăn qua lộn lại hồi lâu nhịn không được đem Lâm Sâm đẩy tỉnh, nói: "Thiếp biết ngay A Tiềm nhà chúng ta là có ý với cô nương kia, chàng xem trước đó sắc mặt hắn rất khó xử nhưng khi thiếp nói cô nương kia là Ngọc Tú thì chân mày lập tức hạ xuống.

Quả nhiên đúng như lời Hạ muội tử nói, loại chuyện này đều do duyên phận cho dù có ngăn cản cũng ngăn cản được."

Lâm Sâm bị bà đánh thức, cứ như vậy mở to mắt nghe bà lải nhải hồi lâu.

Sáng sớm hôm sau, Triệu thị tỉnh dậy sớm đi kêu hai nhi tử tới, nói: "Ta không yên tâm nên các con hôm nay lén đi theo đại ca xem hắn có xuống núi hay không đi."

Hai huynh đệ liếc nhau, ngoan ngoãn đi.

Lâm Tiềm sáng sớm ra sơn động thu dọn một phen rồi đi xuống dưới chân núi, đi ra xa hắn nhìn đôi tay mình trống trơn rồi yên lặng đến một phụ cận mua một con lợn rừng lớn đi xuống núi.

Hai huynh đệ vội đem tin tức báo cho Triệu thị, Triệu thị vui mừng vỗ tay cười nói: "Tiểu tử thúi cuối cùng cũng thông suốt rồi, còn biết lấy lòng nương tử tương lai!" Rồi quay đầu nhìn hai nàng dâu nói: "Các con xem sắc mặt hắn tối hôm qua xem, người ta không biết còn tưởng rằng hắn không tình nguyện cưới cô nương này, kết quả sáng sớm không cần ta thúc giục chính mình mang theo đại lễ mà đi rồi.

Quả nhiên trong lòng là có ý với người ta chỉ là do sĩ diện không dám nói.

Điểm ngốc này, đều là do cha hắn truyền lại."

Lời này làm hai nàng dâu không dám nói gì, chỉ ở một bên cười.

Lâm Tiềm rất nhanh đi từ Đại Dao xuống tới dưới chân núi Lý gia mương, lúc này chưa tới giờ ngọ.

Hắn khiêng một con lợn ít nhiều cũng hai ba trăm cân cứ như vậy đi vào trong thôn, dọc theo đường đi rước không ít sự chú ý.

Người trong thôn không biết hắn, chỉ ở phía sau trộm bàn tán nhàn rỗi không có việc gì ở phía sau đi theo hắn, mắt thấy hắn khiêng lợn rừng vào trong nhà Lý Đại Trụ.

Không lâu sau, tin tức một người trẻ tuổi đến nhà Lý Đại Trụ tặng một con lợn rừng lớn truyền khắp Lý gia mương.

Lúc ấy Ngọc Tú cùng nương đang ở trong viện thêu thùa may vá.

Hạ Tri Hà ở trong lòng nhớ kỹ ước định cùng Triệu thị, thấy hai ngày rồi Lâm gia còn không có ai tới liền có chút thất thần.

Tiếng đập cửa vang lên Ngọc Tú đi ra mở cửa, thấy ngoài cửa là một thân hình cao lớn làm lòng nàng nhảy dựng lên, mặt đỏ lên vội vàng cúi đầu, nói: "Ngươi đã đến."

Lâm Tiềm thấy mặt nàng đỏ, đây là lần đầu cảm thấy có chút không được tự nhiên, cổ họng giật giật ừ một tiếng.

Hai người cứ như vậy ở cạnh cửa một bên ngượng ngùng, một bên không được tự nhiêu đến quên đi vào cửa, vẫn là Hạ Tri Hà thấy người tới không vào thì ở phía sau hỏi một tiếng là ai làm Ngọc Tú khôi phục lại tinh thần trong lòng âm thầm phỉ nhổ chính mình vội đem người mời vào.

Hạ Tri Hà nhìn thấy là Lâm Tiềm đứng dậy chạy nhanh ra đón, vui vẻ nói: "Là A Tiềm đến a, mau vào trong phòng ngồi."

Lâm Tiềm lui lại hai bước, đến ngoài cửa một tay đem lợn rừng kia tiến vào đặt ở trên mặt đất.

Ngọc Tú cùng Hạ Tri Hà vừa thấy dã thú dữ tợn này đều kinh hô một tiếng, chờ thấy lợn rừng kia đã chết mới vỗ vỗ yên lòng.

Hạ Tri Hà vừa mừng vừa sợ nói: "Ngươi đến rồi tốt rồi, như thế nào mang lễ lớn như vậy."

Lý Đại Trụ nghe được tiếng cũng đi ra, thấy lợn rừng kia hoắc một tiếng, nói: "A Tiềm thật có bản lĩnh!"

Lâm Tiềm đi theo hai người tiến vào trong phòng, Ngọc Tú bưng nước cho hắn rửa tay chỉ rũ mắt thấp xuống không dám nhìn hắn, chờ hắn rửa xong mau chóng bưng nước đi.

Nàng biết cha nương hôm nay có lẽ muốn hỏi Lâm Tiềm về việc hôn sự của hai người, bởi vậy nàng trốn trong phòng không hề ra tới.

Chỉ là tĩnh tâm lại tiếp tục thêu thùa may vá.

Nàng lúc này trong lòng cũng rất mâu thuẫn, không biết là nên hy vọng Lâm Tiềm đồng ý hay là hy vọng hắn phản đối.

Nếu hắn đồng ý thì mình phải rời xa cha nương theo hắn gả vào trong núi, nếu hắn phản đối thì về sau khó tìm được người như hắn.

Quả nhiên ở nhà chính, Hạ Tri Hà cùng Lâm Tiềm hàn huyên vài câu xong liền hỏi nói: "Cha mẹ ngươi hẳn đã cùng ngươi nói chuyện rồi?"

Thấy Lâm Tiềm gật đầu, bà lại nói: "Ta đây cũng không nói quanh co nữa, ta chỉ hỏi ngươi chuyện này ngươi có đồng ý hay không?"

Môi Lâm Tiềm giật giật trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Hôn nhân đại sự đều do cha và nương làm chủ."

Hạ Tri Hà nghe ý tứ trong lời hắn biết đây là đồng ý, mừng đến đứng lên liên tiếp nói: "Tốt tốt tốt, chúng ta về sau chính là người một nhà, đương gia chàng cùng A Tiềm ngồi chờ chút ta đi mời người tới đem heo làm thịt, hôm nay chúng ta phải ăn một bữa thật ngon."

Lâm Tiềm nói: "Ta biết giết heo." ( sau khi thành thân sẽ đổi lại xưng hô)

Hạ Tri Hà nghe vậy càng thêm cao hứng, vội nói: "Vậy tốt, ta cùng Ngọc Tú đi vào phòng bếp nấu nước các người chuẩn bị đi."

Nói xong bà đi vào phòng Ngọc Tú đem người kêu ra.

Hai người cùng tới trong phòng bếp, Hạ Tri Hà giấu không được vui mừng nói: "Tú nhi, hắn đồng ý rồi."

Ngọc Tú nhẹ nhàng a một tiếng, trong lòng nhất thời có trăm loại cảm xúc lẫn lộn nói không nên lời.

Thực mau nồi nước sôi được đem vào viện, động tác Lâm Tiềm nhanh nhẹn đã nhanh chóng đem heo kia làm thịt, từng miếng cắt ra...!

Ngọc Tú cùng Hạ Tri Hà vội vàng rửa sạch, mãi cho đến giờ mùi mới làm xong.

Rồi lại đi vào phòng bếp nấu một bàn toàn thịt heo, thịt kho tàu, ruột heo xào, một mâm bàn thịt bưng lên người một nhà ăn đến vui sướng.

Ăn cơm xong, Lâm Tiềm chuẩn bị cáo từ.

Lúc này đây, Hạ Tri Hà cùng Lý Đại Trụ không thể cho hắn qua đêm chỉ phải cùng nhau đưa hắn ra cửa.

Hắn đi rồi, Ngọc Tú ở trong phòng bếp thu dọn, thịt dư lại rất nhiều Hạ Tri Hà chọn chọn một miếng thịt một miếng thịt mỡ đi sang nhà Cầm thím.

Cầm thím tuy không chính mắt nhìn thấy Lâm Tiềm vào nhà Lý Đại Trụ, nhưng nửa cũng nghe không ít từ người khác, bà tò mò nhưng sợ khách nhân kia còn ở đó nên không tiện sang.

Trước mắt thấy Hạ Tri Hà tới, nhìn nhìn thịt trong tay, bà vui mừng cũng có chút ngượng ngùng, nói: "Nhiều thịt như vậy sao ăn cho hết."

Hạ Tri Hà đem thịt đưa cho bà, nói: "Ngày xưa ta lấy của tẩu tử ít sao? Tẩu tử nói lời này xa lạ quá."

Cầm thím nghe xong liền không thể từ chối, vô cùng vui vẻ mà đem thịt cất xong đưa Hạ Tri Hà vào nhà ngồi.

Bà cũng là người không nín được tò mò, chờ ngồi xuống rồi liền hỏi: "Ta nghe người ta nói hôm nay có người trẻ tuổi ghé nhà ngươi, còn tặng cho nhà ngươi một con lợn rừng lớn?"

Hạ Tri Hà cười nói: "Đúng vậy, thịt trên tay tẩu tử chính là hắn đưa tới."

Cầm thím nghe xong, vội nói: "Khó trách khó trách, ta nghe nói lợn rừng kia chừng hai ba trăm cân, nam nhân khoẻ mạnh mới có thể nâng lên được, hắn một mình khiêng đu rất nhẹ.

Hơn nữa ở Tiểu Dao của chúng ta sớm đã không còn lợn rừng nhưng hắn lại đem tới một con lớn, chắc là ở Đại Dao trong núi mới có?"

Trên mặt Hạ Tri Hà tươi tắn hơn, nói: "Đúng vậy, đứa nhỏ này chính là có sức lực lớn, săn thú cũng giỏi."

Nghe bà nói thân mật vậy, Cầm thím liền hỏi nói: "Lúc trước cũng chưa từng thấy qua hắn, là thân thích của ngươi sao?"

Hạ Tri Hà nói: "Nói thật với thím, hắn là con rể ta chọn cho Ngọc Tú, hai nhà đã định rồi chỉ chờ chọn ngày tốt thành thân."

"Thật sao?" Cầm thím cũng vui thay cho bà: "Người như vậy mới có khả năng làm con rể ngươi, muội tử sau này cứ chờ hưởng phúc đi."

Hạ Tri Hà cười tủm tỉm: "Ta cũng không cần hưởng phúc, chỉ cần Ngọc Tú gả đi sau này sống tốt là được."

Cầm thím nghe xong, kinh hỏi: "Muội tử ban đầu không phải nói tìm cho Ngọc Tú người ở rể sao? Sao giờ lại gả Ngọc Tú đi?"

Hạ Tri Hà thở dài "Tẩu tử không phải không biết con rể tới cửa rất khó tìm a, liền tính nếu tìm được rồi cũng không được tốt.

Vừa lúc chọn được người có bản lĩnh, lại hiểu lễ, người trong nhà lại rất tốt ta đã dứt khoát đem Ngọc Tú gả đi, ta không thể lấy tâm tư bản thân ta để Ngọc Tú chậm trễ mãi."

Cầm thím cảm thán: "Người trong thôn đều nói ta thương con nhưng muội tử ngươi còn thương hơn ta."

Hạ Tri Hà cười cười, "Ta chỉ có mình nàng, không đau cho nàng còn có thể đau cho ai."

Cầm thím lại hỏi: "Gia đình nam nhân trẻ tuổi đó thế nào?"

Hạ Tri Hà nói: "Nhà hắn ở Đại Dao trong núi là người miền núi, lúc trước đương gia ta ở trong núi xảy ra chuyện được hắn ra tay giúp đỡ hai nhà lúc này mới biết nhau.

Nhà hắn cha nương đều khoẻ mạnh, phía dưới có hai đệ đệ đều đã thành thân.

Nương hắn nói với ta, nếu Ngọc Tú về làm dâu thì khi vào cửa sẽ cho nàng làm chủ cả nên ta mới đồng ý."

Cầm thím gật đầu: "Kia đúng thật là người tốt, người trong nhà còn làm việc được, hai đệ đệ cũng đã thành thân, bản thân hắn lại có năng lực.

Chờ Ngọc Tú gả đi rồi chăm lo một phen thù sẽ tích cóp được không ít tiền."

"Ta cũng nghĩ như vậy."

Hai người lại nói vài câu, Hạ Tri Hà liền đứng dậy về nhà.

Ban đêm, Cầm thím nằm ở trên giường nói với trượng phu mình: "Đáng tiếc hôm nay chúng ta không nhìn thấy, nghe nói lợn rừng kia hai ba trăm cân lận, thịt heo một cân liền hai mươi mấy văn, một con heo ít nhiều cũng năm sáu lượng.

Chàng nói xem, nhà ta quanh năm suốt tháng cũng tích cóp không được số tiền đó nhà họ nói cho liền cho chúng ta.

Còn có người xem thường người miền núi, ta thấy thợ săn kia có bản lĩnh ngày nào cũng sẽ có thịt ăn no bụng.

Nói đến cùng đứa nhỏ Ngọc Tú này vẫn là có phúc, người khác đều cho rằng nàng đã tuổi còn là quả phụ thì sẽ không có ai chịu cưới, nhưng giờ họ không chỉ tìm được một người tốt mà còn đối với nhà nàng hào phóng như vậy.

Hôm nay khi thiếp ra đường không biết giấu mặt ở đâu hết."

Tối nay rất nhiều người có cùng ý nghĩ như Cầm thím, chỉ là bà thiệt tình vui mừng cho Ngọc Tú, những người khác là có tâm tư gì thì không biết.

__________________________

k chữ ㅠㅠ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio