Vào ngày cuối tháng tư, Ngọc Tú ngồi ở hành lang nhặt cây đậu, chó con chạy lòng vòng ở dưới chân nàng.
Lâm Tiềm để ngực trần chẻ củi trong viện.
Sân ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, lỗ tai chó con run lên, cái mũi ướt dầm dề giật giật cất bước chạy về hướng cửa.
Gần đây nó đã mập lên không ít nhưng cái đầu lại không thay đổi gì cả, nhìn từ phía sau nó giống như một viên thịt tròn vo xù xù, trên đường đi thì ngã trái ngã phải lăn đến cửa, Ngọc Tú thấy vậy thì mỉm cười.
Chó con tới cửa dùng móng vuốt nhỏ cào cào cửa, phát ra hai tiếng "ngao ngao" non nớt.
Ngọc Tú đi theo cười với nó: "Lui lại một chút để cho ta mở cửa."
Chó co ngẩng đầu nhìn nàng, ô ô một tiếng lui đến trước chân nàng, không quên kêu vài tiếng với người ngoài cửa.
Ngọc Tú thấy có hơi kỳ lạ, trước đây người trong thôn tới nó đều ngoan ngoãn đứng sau nhìn, hôm nay sao nó lại phản ứng quá lên như vậy chứ.
Trong lòng nghĩ thầm rồi mở cửa viện ra.
Người đứng ở bên ngoài là một nam nhân xa lạ không quá - tuổi, gương mặt tuấn tú bất phàm, trên người mặc áo gấm màu lam, eo đeo đai lưng, chân mang giày bó, trong tay cầm một cây quạt lúc mở lúc đóng, ăn mặc không giống người địa phương.
Ngọc Tú thu nụ cười lại, cẩn thận nói: "Xin hỏi ngài là?"
Nam tử kia nhẹ nhàng đóng quạt lại, nở nụ cười như gió xuân, quả nhiên là người phong lưu phóng khoáng, "Xin hỏi nơi này có phải là nhà của Lâm Tiềm không?"
"Ngươi tới đây làm gì?" Ngọc Tú vừa muốn trả lời thì đột nhiên phía sau truyền đến tiếng Lâm Tiềm.
Nàng thấy là người Lâm Tiềm quen nên nhẹ nhàng thở ra, khom lưng bế chó con đang giương nanh múa với người lạ kia và lui về bên người Lâm Tiềm.
Người ban nhân kia nhìn thấy Lâm Tiềm nở nụ cười sâu hơn, khom lưng chào một cái, nói: "Gặp qua sư huynh, sư huynh vẫn khoẻ chứ."
Lâm Tiềm lạnh lùng nhìn y, không hé răng nói năng gì.
Nam nhân này cũng không thấy xấu hổ, dù sao sư huynh y lúc nào cũng có bộ dạng này, đã sớm quen rồi.
Y đứng dậy, nhìn về người phụ nhân trẻ tuổi bên người sư huynh, nói: "Vị này chính là tẩu tử sao? Tại hạ là Tiêu Lâu, gặp qua tẩu tử."
Ngọc Tú không biết y là ai, không biết làm sao bèn kéo nhẹ tay Lâm Tiềm.
Tiêu Lâu thấy cử chỉ thân mật này của nàng thì kinh ngạc, càng làm cho y ngạc nhiên hơn là tên sư huynh mặt lạnh này thế nhưng lại có biểu tình ôn hòa, dịu dàng nói với phụ nhân kia: "Đấy là sư đệ ta, không có việc gì đâu nàng về phòng trước đi."
Ngọc Tú nghe đây là sư đệ hắn thì gật đầu nhẹ với Tiêu Lâu như chào hỏi, đang muốn xoay người đi về phòng bỗng nghĩ đến cách cử xử này của Lâm Tiềm có chút không ổn lắm, nói khẽ với hắn: "Người ta từ xa đến lại là sư đệ chàng, chúng ta mời vào nhà ngồi nói chuyện đi." Thấy Lâm Tiềm gật đầu, nàng mới yên tâm đi vào.
Tiêu Lâu nghe thấy hết lời Ngọc Tú nói, trong lòng thấy rất tò mò nhưng mặt vẫn cười tươi nói với Lâm Tiềm: "Tẩu tử thật thấu tình đạt lý."
Lâm Tiềm không để ý đến y, quay đầu đi vào sân.
Tiêu Lâu vội đuổi theo hắn, y một mặt nói chuyện với Lâm Tiềm một mặt đánh giá cái sân.
Đây là tiểu viện nông gia bình thường, trong viện có trồng nhiều loại rau, có nuôi gà, phơi quần áo, hành lang có treo thịt hong gió, cách hành lang không xa có đống củi mới chẻ được một nửa.
Tiêu Lâu nhìn cơ thể trần trụi của sư huynh, nhìn lại đống củi gỗ đó liền biết trước khi y đến sư huynh y đang làm cái gì.
Y thật sự không thể tưởng tượng được, lúc trước sư huynh chỉ biết "chặt" người thế nhưng nay lại bắt đầu chặt củi, nếu không phải tận mắt nhìn thấy y tuyệt đối không dám tin.
Lâm Tiềm đi vào nhà chính ngồi xuống ghế chủ vị, Tiêu Lâu tự giác ngồi ở ghế khác.
Tiêu Lâu cười nói: "Trước đó nghe mấy sư môn nói sư huynh muốn thành thân ta còn không tin, kết quả không nghĩ tới sư huynh lại là người thành thân sớm nhất trong các sư huynh đệ."
Lúc trước sư huynh đệ bọn họ còn tụ lại thảo luận xem trong bọn họ ai là người có khả năng cô độc sống một mình đến quãng đời còn lại nhất, cuối cùng ai cũng đều nhất trí chọn vị Lâm sư huynh này.
Nói về trải nghiệm ở Thượng Thanh Tông thì Lâm sư huynh cũng xem như là một huyền thoại.
Nghe đồn năm đó Thượng Thanh Tông nhận đồ đệ, sư huynh này lớn hơn một tuổi nên bị cự tuyệt đành trở thành một người người quét cửa mấy năm.
Người bình thường đến cái tuổi này cốt cách cơ bản đã định hình, lúc này tập võ thì cũng chỉ có thể tập vài chiêu lông lá, khó có thể thành công.
Nhưng vô tình sư phụ của bọn họ đã thu nhận vị sư huynh này vào cửa làm đồ đệ, tuy tuổi tác hắn không phải nhỏ nhất nhưng do võ công kém cỏi nhất cho nên khi đó hắn là tiểu sư đệ.
Mười năm sau, tiểu sư đệ này đã trở nên khoẻ mạnh, một đường hạ gục hết đám sư huynh kia rồi trở thành đại sư huynh.
Hơn nữa vị trí đại sư huynh này đã duy trì được ba năm và chưa có ai có thể đánh bại lại hắn.
Nhớ lại khi đó Tiêu Lâu cũng hay gọi hắn "tiểu sư đệ, tiểu sư đệ", gọi đến hăng say.
Sau đó bị đánh cho một đòn chí mạng, hiện giờ chỉ dám thành thành thật gọi hắn là sư huynh.
Mà vị sư huynh này rất nổi danh vì cái mặt lạnh lùng chết người.
Trong môn phái không ít nữ đệ tử ngưỡng mộ hắn nhưng họ đều bị cái gương mặt lạnh lùng này doạ cho chạy hết.
Suốt , năm hắn chưa từng có quan hệ thân thiết với nữ tử nào.
Các vị sư huynh đệ lúc đó ai cũng nói, ai lấy đại sư huynh không hiểu phong tình này về thì cả đời sẽ phải chịu cô độc cho đến chết.
Không ngờ một năm trước hắ về nhà một chuyến rồi quay về thông báo sẽ thành thân, lúc ấy làm cho mọi người đều rất kinh ngạc.
Lâm Tiềm gõ gõ ngón tay lên bàn, không quan tâm đến sự trêu chọc của y, nói: "Có chuyện gì?"
Tiêu Lâu thu nụ cười lại, nói ra ý đồ đến đây.
Ngày mười tám tháng sau, Phó Đại Thiện Nhân bên Tây Hồ cưới con dâu và mời đệ tử Thượng Thanh Tông đến dự.
Vị Phó Đại Thiện Nhân này có gia tài bạc triệu, trời sinh thích làm việc thiện, có nhiều bạn bè tốt và có chút danh tiếng ở trên giang hồ.
Nhưng người này cũng có một thứ không tốt, đó chính là thích khoe khoang.
Trước đây người đó khoác lác hôm nay cưới con dâu nên muốn đem vật gia truyền là cái tủ vàng ra cho mọi người xem mở rộng tầm mắt, không nghĩ tới tin tức mới truyền đi có hai ngày Thiên Ảnh đã nói muốn tới đây lấy bảo vật nhà đó đi.
Thiên Ảnh nổi danh mười mấy năm nay, thứ họ coi trọng sẽ không bao giờ để tuột mất.
Phó Đại Thiện Nhân càng nghĩ càng thấy sợ, nếu rút lời nói lại không khác gì tát cho mình một bạt tai vậy nên đến cầu cứu Thanh Tông, nhờ Thanh Tông phái vài đệ tử tới để tránh gặp chuyện xấu.
Tiêu gia của Tiêu Lâu nằm ở Giang Chiết nên y phụ trách trông coi vùng này, y nhận việc này nhưng nghĩ lại một mình đi thì không ổn lắm, nghe mấy sư huynh đệ khác nói đại sư huynh cũng ở vùng này vì thế tìm đến nhờ hắn giúp một tay.
Đại đại sư huynh từ đó đến này luôn không quan tâm đến chuyện nhỏ nhặt này, trong lòng y cũng không chắc sẽ nhờ được hắn, sỡ dĩ y tới cửa là vì để thỏa mãn nội tâm tò mò của mình, muốn đến nhìn xem tẩu tử là thần thánh phương nào mà thôi.
Chỉ là kết quả này có chút ngoài dự đoán, tẩu tử này của y tuy cũng có vài phần tư sắc nhưng cũng không quá kinh diễm, so với các mỹ nhân trên giang hồ thì thua xa, lúc trước dù là đệ nhất mỹ nhân thì sư huynh cũng không thèm bỏ vào mắt, không biết đại sư huynh thích chỗ nào của tẩu tử.
Lâm Tiềm nghe xong, không cự tuyệt ngay mà hỏi: "Bao nhiêu bạc?"
"Cái gì?" Tiêu Lâu ngây người, có chút hoài nghi mình có nghe lầm rồi không, đại sư huynh luôn coi mỹ nhân, tiền tài và quyền lợi như thứ cặn bã, một lòng hướng tới võ công thế mà lại hỏi y bao nhiêu bạc?!
Lâm Tiềm có chút không kiên nhẫn, đang muốn nói cái gì nữa thì thấy Ngọc Tú tiến vào nên hắn tạm thời không nói nữa, đi lên nhận khay trong tay nàng.
Ngọc Tú đi vào phòng bếp pha hai ly trà, lấy một hộp đồ ăn có bốn ngăn bỏ đậu phộng ngũ vị, cá khô muối tiêu, kẹo hạt sen bọc và kẹo mận xanh bưng lên.
Nàng thấy mặt Tiêu Lâu đờ đẫn, nhẹ giọng hỏi Lâm Tiềm: "Y làm sao vậy?"
Lâm Tiềm đem khay đặt lên bàn, nói: "Không cần để ý đến y, nàng về phòng nghỉ ngơi đi không cần bận tâm."
Ngọc Tú nói: "Khách tới là phải chiêu đãi họ sao lại người ngồi người làm được.
Chàng có muốn giữ y lại ăn cơm không? Để thiếp về nhà nương hái chút rau."
Lâm Tiềm nói: "Không cần, y sẽ đi ngay."
Ngọc Tú gật đầu, rồi nói với hắn: "Chằng mặc thêm áo vào đi, trong phòng lạnh hơn bên ngoài, đừng để bị cảm lạnh."
Lâm Tiềm gật đầu mặc quần áo trước mặt nàng.
Ngọc Tú liếc nhìn khách, thấy y không nhìn qua đây thì tiến lên giúp hắn chỉnh đốn lại.
Tiêu Lâu sớm đã hoàn hồn lại, từ khóe mắt thấy sư huynh với tẩu tử đang ân ân ái ái y nhe răng hít một hơi thấy có chút ê răng.
Quay đầu thấy cái khay trên bàn, tròng mắt y chuyển động cầm quả mận ném vào trong miệng, gương mặt rối rắm chua sót, hàm răng nhũn ra, lỗ chân lông toàn thân muốn nổ tung, y bị độ chua này làm cho run một cái, vội nuốt nhanh vào bụng.
Nhưng sau khi nuốt vào bụng thì thấy rất sảng khoái vui sướng, nhìn mận xanh kia nước miếng trong miệng chảy tràn lan, không nhịn được lấy thêm quả bỏ vào miệng, sau đó lại bị chua đến run người.
Lâm Tiềm tiễn Ngọc Tú đi rồi quay đầu nhìn thấy sắc mặt y vặn vẹo toàn thân thì run run.
Tiêu Lâu bị hắn nhìn bất thình lình cái bị sặc luôn, sặc tới chết đi sống lại, cả gương mặt đỏ bừng, nước mắt nước mũi chảy xuống, bộ dạng công tử nhẹ nhàng cũng biến mất.
Lâm Tiềm cau mày không muốn nhìn y nữa, nhìn là thấy đau mắt nẻn chỉ ngồi uống trà, thỉnh thoảng ăn vài viên đậu phộng hoặc một con cá khô, hai món còn lại hắn không chạm vào.
Tiêu Lâu vất vả lắm mới ho xong, như thể tìm được đường sống trong chỗ chết nằm liệt trên ghế, hơi thở đã yếu ớt đi, "Bạc sư huynh nói đến ý chỉ Phó Đại Thiện Nhân trả bao nhiêu sao?"
Lâm Tiềm chỉ nhướng mắt xem như đáp lại.
Lúc trước hắn chưa bao giờ hỏi tiền bạc trong những việc này, nhưng hôm nay hắn muốn nuôi nương tử nên không thể làm ăn lỗ vốn được.
Tiêu Lâu bình tĩnh lại, trong đầu vẫn có chút khó tin, mới nửa năm thôi mà đại sư huynh đầu gỗ này giống như đã ăn trúng pháo của thiên hạ, quả nhiên là người đã thành gia lập thất.
Phó Đại Thiện Nhân kia xác thật có đem đại lễ tới cửa, Thượng Thanh Tông tự xưng là môn phái nổi tiếng nên muốn rụt rè một chút, chỉ thu về một ít.
Đợi hai người tới phủ của Phó Đại Thiện Nhân rồi sẽ thu thêm.
Tiêu Lâu nhớ về kinh nghiệm của lúc trước, đại khái có thể biết lần này vất vả bao nhiêu, sau đó ngẩng đầu lên giơ hai ngón tay với sư huynh y.
Lâm Tiềm nhìn một cái, lại hỏi: "Khi nào đi?"
Tiêu Lâu biết y đã đồng ý, cả người tràn đầy phấn khởi, vội ngồi thẳng lưng nói: "Tết Đoan Ngọ xong là có thể đi."
Lâm Tiềm gật đầu, bưng chén trà uống một ngụm, không nói chuyện nữa.
Tiêu Lâu biết đây là muốn đuổi khách, y cọ tới cọ lui muốn ở đây ăn một bữa cơm nhìn sư huynh với tẩu tử nói chuyện mà giờ thấy sắc mặt này của sư huynh y không dám nói, chỉ ngoan ngoãn đứng dậy cáo từ.
Trước khi đi còn lấy thêm hai quả mận xanh.
Không lâu sau, Ngọc Tú tới đây thu dọn bàn thấy mâm đồ ăn thì kinh ngạc.
Lâm Tiềm nói: "Sao vậy?"
Ngọc Tú lắc đầu, "Không có gì, chỉ là thiếp thấy khẩu vị của vị khách này có chút đặc biệt."
Những quả mận xanh đó nàng làm cho Hạ Tri Hà ăn lúc đang bị thai nghén, vị nó rất chua nên sau ba tháng Hạ Tri Hà không ăn nữa.
Ngọc Tú thấy còn dư nửa hủ ném đi thì tiếc vì vậy nàng đã mang về để khách bưng lên cho đủ khay, nhìn cũng đẹp.
Nhưng những quả mận xanh đó chưa có ai chạm qua, nàng luôn bưng lên mấy quả không dám để nhiều, không nghĩ tới khách hôm nay đã ăn hết một nửa.
Đây là mận chua dành cho phụ nữ có thai mà, Ngọc Tú cảm thán trong lòng, răng của vị khách này thật khoẻ..