Tiểu Qua Tử

chương 59

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Calcium

Đầu mùa hè năm thứ hai, bác sĩ Nguy Lan gửi tới một tin tốt rằng đã tìm được thận phù hợp với Diệp Tiểu Chiếu. Các điều kiện đã đủ cả, chỉ chờ thời tiết ấm áp hơn thì Diệp Tiểu Chiếu có thể tiến hành phẫu thuật cấy ghép thận rồi.

Diệp Tiểu Chiếu dưới sự chăm sóc của bác sĩ Nguy Lan suốt một năm trời, thân thể đã đạt trạng thái hài lòng, bất cứ lúc nào cũng có thể phẫu thuật, Diệp Hà Thanh vẫn cẩn thận luôn xác nhận đi xác nhận lại điều này cùng bác sĩ, sau khi nghe được câu trả lời chắc chắn mới ôm chặt điện thoại trong lúc đang trò chuyện với bác sĩ mà khóc nức nở thành tiếng.

Lúc đó cậu vẫn còn trên lớp, trong lúc nghỉ giải lao mười phút cậu ra hành lang gọi điện cho bác sĩ, trong thời điểm giao mùa thế này Diệp Hà Thanh vẫn luôn lo lắng cho sức khỏe của Diệp Tiểu Chiếu, sợ anh sinh bệnh nên cố gắng dành ra thời gian hỏi thăm, nhưng không ngờ lại được nghe tin tức này khiến cậu thất thần không để ý tới hình tượng mà òa khóc ngay trên hành lang như một đứa trẻ.

Các học sinh trong lớp đều tò mò quan sát, có người còn dò hỏi xem Diệp Hà Thanh có cần giúp đỡ gì không, cậu lấy lại tinh thần tỏ ra thân thiết lắc đầu một cái với mọi người, còn ra hiệu mình không sao.

Diệp Hà Thanh thật hạnh phúc, cuộc sống cậu chuẩn bị nghênh đón một tia hy vọng mới.

Cậu xin phép giáo viên cho nghỉ học, tìm một góc an tĩnh trên sân trường liên hệ cho Hoắc Kiệt, điện thoại vừa kết nối thì cậu đã không nói thành lời, chỉ trầm giọng gọi một tiếng Hoắc ca.

Hoắc Kiệt không biết nói gì, lập tức bảo: "Gọi video đi."

Diệp Hà Thanh không tiện để anh nhìn một khuôn mặt như bây giờ nhưng anh đã muốn thì cậu không từ chối bất cứ thỉnh cầu nào của đối phương, Hoắc Kiệt tinh tế nhìn cậu nói: "Biến thành con thỏ rồi đây này!"

Diệp Hà Thanh càng xấu hổ, đôi mắt dùng sức mở to, cố gắng tỏ ra mình nhìn bình thường chút, Hoắc Kiệt nở nụ cười: "Mở mắt to thế làm gì, tỏ ra dễ thương trước mặt anh à?"

Cứ làm thế không khéo mai hắn lại điều chỉnh lịch trình rồi bay qua đây âu yếm Diệp Hà Thanh mất. Càng nghĩ trong lòng Hoắc Kiệt lại càng như có ngọn lửa lớn cháy lan ra khắp cánh đồng, thiêu đốt hốt hoảng. Yêu xa thật đúng là chuyện người bình thường không thể nào chịu nổi, Hoắc Kiệt cũng vậy, đặc biệt là sau khi đã ăn mặn rồi thì có ai mà không thèm ăn một miếng mỗi ngày.

Diệp Hà Thanh cúi đầu, tạm gác chuyện yêu đương kiều diễm qua một bên, kể lại cho Hoắc Kiệt nghe những tin tức tốt mà bác sĩ đã nói với cậu, còn nói thêm: "Khi nào Tiểu Chiếu phẫu thuật em sẽ xin nghỉ dài kỳ về với anh ấy."

Diệp Hà Thanh vẫn còn cần ở lại đây tầm nửa năm nữa, so với năm ngoái cậu đã trưởng thành với tốc độ rất nhanh, đến ml cũng phải thán phục nghị lực và sự kiên nhẫn của cậu, giới thiệu cho cậu làm quen với nhiều tiền bối có chuyên môn sâu trong lĩnh vực hội họa, đồng thời đề nghị cậu tới nhiều nơi để học tập thêm.

Diệp Hà Thanh chỉ mờ mịt trong nháy mắt nhưng rồi lắc đầu, bản thân hiểu rõ mình muốn cái gì, vì vậy uyển chuyển long tốt của ml.

Trong tình yêu không có ai vô tư hết cả, Hoắc Kiệt nguyện ý thả cho Diệp Hà Thanh tự do bay ra ngoài nhưng trên tay vẫn còn cầm dây như dây diều, một đầu nắm chắc trong tay hắn, cho dù Diệp Hà Thanh có bay xa tới đâu, kết quả vẫn sẽ trở về trong tay hắn.

Hoắc Kiệt mở miệng: "Được, anh chờ em trở về."

=

Phương án phẫu thuật cho Diệp Hà Thanh cuối cùng đã được quyết định một ngày nhất định, Hoắc Kiệt nói lại thời gian phẫu thuật cho Diệp Hà Thanh biết, một tuần trước khi cuộc phẫu thuật diễn ra Diệp Hà Thanh đơn giản thu dọn vài món hành lý đáp máy bay về nước.

Cậu xin ml nghỉ hai tuần lễ, đối phương biết người nhà cậu cần làm phẫu thuật nên thời điểm tiễn cậu ra sân bay liền gửi lời chúc tới Diệp Tiểu Chiếu. Mới vừa tới sân bay, Diệp Hà Thanh liền nhìn thấy một thân ảnh đứng lặng trong bể người, Hoắc Kiệt cho dù đứng ở đâu cũng đều vô cùng chói mắt, cậu lén di chuyển ra đằng sau hắn muốn gây bất ngờ, không ngờ còn chưa đụng tới người thì đằng sau Hoắc Kiệt như có thêm đôi mắt, cánh tay hắn duỗi ra một cái trực tiếp bắt lấy cậu ôm vào lòng.

Diệp Hà Thanh đánh một cái lên vai hắn, yên tĩnh hưởng thụ vài giây ôm ấp ngắn ngủi sau đó bị Hoắc Kiệt buông ra, hai người nắm tay nhau không buông, vừa vào xe Hoắc Kiệt lại ôm lấy cậu cảm khái: "Ca muốn em tới sắp chết rồi."

Diệp Hà Thanh đỏ mặt nói: "Vẫn còn ở trên xe đấy."

Hoắc Kiệt cố tình cong chân, ôm lấy Diệp Hà Thanh xoa xoa mặt: "Không sao, lão Trần hiểu chuyện lắm."

Hiếm khi có thời gian ở chung với nhau thế này, Hoắc Kiệt ôm lấy Diệp Hà Thanh hôn một lúc, đến khi xe dừng lại trước bệnh viện mới ngừng lại.

Diệp Tiểu Chiếu đã được bác sĩ Nguy Lan sắp xếp tại bệnh viện, Hoắc Kiệt đưa Diệp Hà Thanh vào phòng bệnh của Diệp Tiểu Chiếu, Nguy Lan kiểm tra lại tình hình thân thể hiện tại cho Tiểu Chiếu, nhìn thấy hai người kia tay trong tay bước tới, Diệp Tiểu Chiếu không để ý tới Nguy Lan đang kiểm tra sức khỏe cho mình, muốn Diệp Hà Thanh tới bên cạnh.

"Tiểu Hà, em về rồi."

Diệp Hà Thanh tự nhiên nắm lấy cánh tay đang đưa ra của Diệp Tiểu Chiếu, dùng sức gật đầu: "Em về với anh, em mới xin nghỉ rồi."

Hai anh em có nhiều chuyện nói mãi không hết, bác sĩ Nguy Lan vẫn hay nhận xét Diệp Tiểu Chiếu chỉ khi nào có mặt em trai mình ở đó thì mới bắt đầu nói chuyện nhiều chứ bình thường chẳng thấy hé răng, Hoắc Kiệt nghe xong đành thấp giọng ậm ừ một tiếng.

Hai người đàn ông nhà họ Hoắc liền ngồi trên ghế sô pha đàm luận tỉ mỉ những vấn đề liên quan tới cuộc phẫu thuật, chờ sau khi Diệp Tiểu Chiếu mệt mỏi ngủ thiếp đi Diệp Hà Thanh với bị Hoắc Kiệt đưa đi đến căn hộ của hắn.

Hoắc Kiệt trong thành phố này không chỉ có duy nhất một căn hộ, căn hộ này ở ngay gần bệnh viện, rất tiện cho Diệp Hà Thanh hàng ngày tới chăm nom cho anh trai. Hiểu được sự sắp xếp chu toàn của Hoắc Kiệt, Diệp Hà Thanh không khỏi thấy vô cùng cảm động.

Hoắc Kiệt nhìn cậu vẻ mặt như sắp khóc liền cười nói: "Có điều kiện đó."

Về phần điều kiện là gì tạm thời hắn chưa muốn nói cho cậu biết.

Trong hai tuần lễ trước và sau khi phẫu thuật, Diệp Hà Thanh nửa bước không rời anh trai, chiều nào Hoắc Kiệt cũng phải tới đón cậu mới chịu đi, tâm tư dường như lúc nào cũng đặt lên người Diệp Tiểu Chiếu, Hoắc Kiệt cũng khó tránh khỏi đôi lúc sẽ có chút cảm xúc khác lạ.

Sau khi phẫu thuật tình hình khôi phục của Diệp Tiểu Chiếu rất thuận lợi. Thời tiết cuối tháng sáu hiện tại ở Phiền Thành thực sự càng ngày càng nóng nực, như một cái lò thiêu, Diệp Tiểu Chiếu được đón về dưỡng bệnh tại nhà, Diệp Hà Thanh thì lại phải tiếp tục ra nước ngoài học, không có cách nào ở lại chăm sóc anh.

Cậu vốn định đề xuất sẽ thuê người chăm sóc anh nhưng bác sĩ Nguy Lan lại thẳng thắn kiến nghị để Diệp Tiểu Chiếu ở chung với hắn một thời gian, hai người ở cùng một khu, đi qua đi lại cũng chỉ có mấy phút, nghỉ ở đâu cũng chẳng khác nhau.

Ngày trước khi đi, Hoắc Kiệt muốn hỏi kỹ lại Diệp Hà Thanh thời gian, sáng sớm gọi cậu tỉnh lại, cho cậu mặc một bộ quần áo mới, bộ này giống hệ với bộ hắn đang mặc.

Cậu mới mơ màng hỏi lại: "Hoắc ca, chúng ta đi đâu vậy?"

Hoắc Kiệt đem cậu vào trong xe nói: "Đến nơi em sẽ biết."

Mãi tới khi hai người dừng lại trước Cục dân chính thì Diệp Hà Thanh mới hiểu ra ý tứ của Hoắc Kiệt.

Cậu lẩm bẩm, ánh mắt như đang trong mộng: "Ca..."

Hoắc Kiệt nói: "Lĩnh giấy kết hôn xong anh sẽ đưa em ra sân bay."

Lại phải thêm hai tháng nữa Diệp Hà Thanh mới quay trở lại, Hoắc Kiệt không thể chờ nổ nữa.

Hai tiếng đồng hồ liền lĩnh xong giấy đăng ký kết hôn, mãi tới tận khi Hoắc Kiệt đưa Diệp Hà Thanh ra ngoài sân bay thì cậu vẫn còn ngẩn ngơ như cũ.

Hoắc Kiệt nở nụ cười nhẹ, ôm Diệp Hà Thanh ở phía sau xe hôn một lát, ánh mắt vô cùng khắc chế nói: "Nên lên máy bay rồi, em bắt chồng em chờ lâu như vậy, lần sau khi em về em sẽ biết thế nào là bồi thường nha."

Không phải công tử nhà họ Hoắc, cũng không phải Hoắc ca, Hoắc Kiệt nhất định bắt Diệp Hà Thanh phải gọi hắn một tiếng "Chồng".

Sau khi Diệp Hà Thanh được thả cho lên máy bay, mặt cậu vẫn còn nóng bừng. Cậu không tin nổi mình đã kết hôn rồi, mà chiếc nhẫn đeo lên ngón tay xác thực có tồn tại, giấy kết hôn đã được Hoắc Kiệt chụp lại, nói về nhà phải cất cẩn thận vào két sắt.

Cậu mơ màng bay một chuyến tới nước F, vừa xuống sân bay không lên thì màn hình điện thoại nhảy ra chữ chồng khiến cậu thiếu chút nữa ném di động ra xa.

Thời điểm nghe được âm thanh của Hoắc Kiệt, trái tim đang treo lơ lửng của cậu từ từ bình tĩnh lại một cách khó hiểu.

"Hoắc ca."

"Gọi anh là gì cơ?"

"...Chồng ơi." Cũng không phải không gọi được, về để hắn vui thì thôi cứ gọi đi.

Diệp Hà Thanh che mắt lại, vừa đi đường vừa nhẹ nhàng nói chuyện với Hoắc Kiệt: "Chờ em về nhé."

Hai tháng sau, các bạn học cùng chuyến bay với Diệp Hà Thanh đều thấy cậu vội vội vàng vàng xuống máy bay, cười hỏi đi đâu mà gấp thế.

Diệp Hà Thanh không thể chờ nữa nói: "Có người chờ tớ."

Bạn học hỏi tiếp: "Người yêu à?"

Diệp Hà Thanh gật gật đầu: "Là chồng tớ."

Ở phía bên kia, cậu và hắn hai mắt nhìn nhau, cười tít mắt chạy tới nắm lấy tay hắn.

"Em về rồi này."

Dù con diều có bay đi bao xa thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày nó hạ cánh.

CHÍNH VĂN HOÀN

- -----------------

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio