[ : pm ]
Ưng Dụê về tới nhà , dạo này công việc mệt mỏi . Có hút vài điếu thuốc . Về tới nhà , thấy Đào Trạch đang ngủ gục bên cạnh mâm cơm . Nhìn cảnh tượng đau lòng khiến hắn muốn đánh vào mặt mình vài cái . Thấy tiếng lạch cạch , Đào Trạch choàng tỉnh giấc . Không tiết chế được mà mừng như trẻ nhỏ :
- '' Anh về rồi ''
Bộ dạng này của Đào Trạch ... Ừm... Thật giống với vợ nhỏ chờ chồng về , tiểu omega này , quá mức khả ái rồi.
-'' Ừm , tôi về rồi. ''
-'' Ăn cơm thôi '' - Đào Trạch .
-'' Em ăn đi tôi hơi mệt .''
Đào Trạch thấy hắn như vậy thì không nuốt nổi một hột cơm . Vội chạy lên thư phòng nơi hắn đang ngồi làm việc . Gõ nhẹ cửa phòng rồi bước vào , thấy hắn đang mệt mỏi nắm chặt mớ tóc trên đầu . Cậu đi sát lại bàn , khẽ nói .
-'' Anh mệt ở đâu à , tôi có thể ... A ''
Không có tiếng trả lời chỉ là một bàn tay kéo Đào Trạch ngồi trong lòng hắn . Hắn gục đầu vào hõm vai cậu . Hít lấy mùi đào nhạt nhạt hòa với mùi sữa tắm thơm thơm .
-'' Tôi mệt , có thể để tôi ôm em một chút được không. ''
-''...''
-'' Đào Trạch ''
-'' Hả ''
-'' Tối nay , em ngủ lại ở phòng tôi nhé .''
-'' Tôi ...''
-'' Xin em ''
Mềm lòng thật rồi , không chịu nổi nữa . Thực sự còn yêu hắn , tại sao cứ phải tự dối lòng mình chứ .
Đào Trạch đưa tay xoa xoa hai bên gò má của hắn , miết lên phần môi , mắt , gương mặt người cậu thương. Cuối cùng đặt lên môi hắn một nụ hôn , chỉ là khẽ chạm nhẹ . Môi chạm môi , khi tách ra chỉ còn cái lành lạnh từ khuyên môi của Đào Trạch . Ưng Dụê thẫn thờ hồi lâu. Đào Trạch đã xấu hổ mà vùi đầu vào ngực hắn .
-'' Ưng Dụê , em vẫn còn yêu anh thì biết phải làm sao bây giờ .''