-Chúng mày chia nhau ra tìm con bé đi._Huyền chỉ đạo lớp mình. Trong lòng cô như lửa đốt. Cô coi nó như em gái mình vậy vì nó có tính con nít rất giống người em qua cố của cô vậy.
-Ê...Tìm chỗ cái thác xem nhỏ có ở đó k?_Hiếu chỉ cho Dũng chỗ thác nước còn cậu đi về phía cây trò. Tâm trạng cậu thật tồi tệ, não căng như dây đàn. Tại sao nửa lại nghĩ về Bảo Nhi nửa lại nghĩ về Hoàng Linh chứ? Aishhh... Khi còn hơn km đến cây trò bỗng. Stop! Cậu chợt nhớ ra cái gì đó. Thoang thoáng tiếng hét...Thút thít tiếng khóc... Tất cả như ùa về trong tâm trí cậu. Không lẽ con nhỏ đó lại... Cậu quay lại chạy thật nhanh về phía hang B. Chạy...chạy...và chạy...mồ hôi đầm đìa.
:p.m
Vẫn chưa ai tìm thấy nó hội phó chẳng hiểu biến mất đâu. Cũng chẳng thấy cái xác của Hiếu đâu. Bỗng ở trên trời xuất hiện hơn chục chiếc trực thang.
-Ô...kia không phải trực thang của Nguyễn gia tập đoàn Blue Nguyễn à sao lại ở đây?_ Duy chỉ tay lên những chiếc trực thang kia và câu nói đó khiến mọi người cũng xôn xao theo.
-Logo của tập đoàn Blue kìa.
-Họ đến đây làm gì ta?
.........
Những chiếc trực thang hạ xuống đất. đoàn người áo đen bước ra xếp thành hàng. Khoảng người rồi chia nhau ra bắt đầu đi vào rừng. Oanh nói nhỏ vs Quỳnh.
-Đây là vệ sĩ của Ng~ gia đấy.
-Sao mày bt?_Quỳnh tò mò hỏi.
-Mày k nhìn thấy họ đeo huy hiệu nhỏ logo Blue Ng~ à?_Oanh ấn đầu Quỳnh. Rồi đứa lại đi tìm nó.
..........
Đây. Chính xác là nơi này. Hiếu chạy xung quanh tìm nhưng chẳng thấy nó đâu cả. Rẽ lá nhòm vào đường đi đến rừng cấm rồi lại đi ra rốt cuộc nhỏ ở đâu nhỉ? Khoan! Vào lại cái đường đến rừng cấm đó cậu phát hiện ra chiếc móc điện thoại hình con thỏ của nó. Chắc chắn nhỏ đã vào đây. Cậu lần mò đường đi. quãng lại thấy vỏ hộp sữa giống hộp cậu mua.
Lại tiếp đến gần bảng đề biển cấm. Nhìn xung quanh vẫn k thấy đâu cậu tiến về phía sau. Bỗng nhiên thấy các người. Rùng mình đi tiếp, lại thêm mấy cái nữa. Mặt cậu tái nhợt. Không khí âm u mùi hơi nước lại ở đây thì ai mà chẳng sợ. Bỗng.... cô bé đeo chiếc ba lô đỏ. Áo phông trắng. Quần ngố đen. Quen quá... Cậu vội chạy về phía cô bé đó. Nguyễn Hoài Bảo Nhi là em... Nâng người nó dậy cậu gọi tên nó:
-Nhi... Nhi...
Trong vô thức nó nghe thấy tiếng ai gọi mình nó mở mắt tỉnh lại.
-Minh... Hiếu?_giọng mệt mỏi nó gọi cậu.
-Ừm... Đây!_Hiếu lo lắng nhìn nó đang vô thức dựa cả người vào trong lòng cậu.
-Tôi...đang ở đâu?
-Gần rừng cấm? Sao lại ở đây? Mấy người này là sao? Người sao lại thương thế này?_cậu lo lắng hỏi làm nó tròn mắt.
-Họ bị tôi đánh ngất!_nó trả lời.
-Hả? Sao lại thế?_ Hiếu nhíu mày nhìn nó. Nó định kể nhưng Hiếu đã ấn vào miệng nó...chiếc ống hút sữa làm nó ú ớ không nói đc gì, mặt đỏ bừng khi Hiếu băng bó vết thương cho nó. Sau khi băng bó cho nó xong cậu lấy trong ba lô ra lọ thuốc rồi đến từng chỗ bọn côn đồ cho thuốc vô miệng.
-Thuốc...gì vậy?_nó vừa hút sữa vừa tò mò hỏi.
-Thuốc ngủ đấy...Uống không?_cậu nhìn nó tinh nghịch hỏi nó.
-Eh hông uống...hông uống_nó lắc đầu nguầy nguậy tay xua xua nhìn ngố không tả được làm cậu phì cười. Nó xụ mặt xuống .Hai người đâu biết rằng những vệ sĩ của Nguyễn gia vừa đi qua nhưng trớ trêu thay...họ k để ý đến nơi này.
Trời chập choạng tối cũng tầm h rồi, sau khi bổ sung năng lượng cả bắt đầu lên đc trở về. Cậu giơ tay kéo nó lên nhưng..."Á" nó nhăn nhó mặt mày Hiếu nhìn nó thắc mắc.
-Sao thế?
-Chân bị trật rồi!_nó ôm cái chân của mình. Tại sao lại thảm hại trước mặt tên đáng ghét này chớ? Hiếu ngồi quay lưng lại vs nó, nó ngây ngô nhìn không hiểu gì cả?
-Trèo lên đi!_Cậu kêu nó leo lên lưng mình.
-Tôi á?_Nó chỉ tay vào mặt mình ngây thơ hỏi.
-Chẳng nhẽ là cái cây?_Nó ngại ngùng trèo lên lưng cậu. Cái balo của nó nhỏ hơn balo to của cậu nên cho vô cái. Mới đầu nó chỉ dám bám ở vai thôi nhưng tự nhiên nó vòng tay qua cổ cậu khiến cậu khẽ khựng lại đỏ mặt. Trên đường đi nó kể lại hết mọi việc cho Hiếu nghe nhưng cậu chỉ nói câu:"lần sau đừng như thế. Nguy hiểm!". Đi đc / quãng đường bỗng trời lất phất mưa, mỗi lúc nặng hạt hơn.
-Mau rút cái ô ở bên trái balo ra._nó ngoan ngoãn làm theo lời Hiếu lấy cái ô ra rồi che cho cả . Trời mưa to đã có ô che nhưng đường đi lại rất khó. Nước mưa trắng xoá không nhìn thấy đường.
-Hiếu...mau dừng lại đi... Đi như thế này nguy hiểm lắm._nó lo lắng kêu Hiếu dừng lại. Đứng dưới gốc cây, nó đứng xuống những Hiếu vẫn phải đỡ nó. Khó chịu nhìn trời mưa. Nó ghét mưa k hiểu vì sao.
-Anh... Thích mưa không?_nó quay sang hỏi cậu.
-Không. Mưa buồn lắm...lại bẩn nữa._cậu trả lời, nó lặng người đi không nói gì nữa chìm vào suy nghĩ "mưa buồn lắm..."câu nói văng vẳng trong đầu.
....... Tại chỗ a và a......
-Trời ơi... Vẫn chưa tìm thấy con bé, thằng Hiếu thì k biết ở đâu? Hay nó cũng lạc nốt rồi? Trời vừa tối vừa mưa thế này tìm đâu ra?_Dũng ngồi ở chỗ mình vò đầu bứt tóc. Nam và Thiên lo lắng đứng ngồi không yên vẫn chưa tìm thấy nó giờ lại em họ Quỳnh mất tích. Bên Đoàn cô chủ nhiệm cũng k ngoại lệ ở đây còn k có sóng điện thoại nữa chứ.
: p.m.
Trời tạnh mưa nó và Hiếu lên đường đi tiếp. Nó cầm tận cái đèn để soi cho sáng nhưng Hiếu lại càu nhàu.
-Tắt bớt đi hết pin giờ!
-Khỏi lo tôi mang nhiều đèn lắm hehe.
Im lặng đi và đi... Nó tự hỏi bây giờ mọi người về chưa? Nam và Thiên chắc lo lắm đây nhỉ? Ai ghét nó mà lại hại nó như thế này chứ? Nó quay sang nhìn Hiếu. Tên đáng ghét nà sao hôm nay tốt vậy? Nhìn mặt hắn kìa chẳng thấy biểu cảm gì ta? Cậu không biết nó đang nhìn cậu cách say xưa (chứ k phải say đắm sao? Haha :))) ). Cậu đau lòng khi thấy nó như vậy và cũng không biết Hoàng Linh giờ ra sao?.
Thiên chán trườmg ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng đèn pin thấp thoáng. Cậu thờ ơ quay vào. Eh... Quay lại ra cửa sổ rụi rụi mắt.
-Nhi? Chị Nhi kìa... Mau mở cửa_Thiên hét toáng lên làm Nam bên cạnh đang gật gà gật gù dật bắn mình.
-Cái gì? Cái gì?_nhưng chả thấy ai trả lời chỉ thấy những câu như:
-Nhi đâu Nhi đâu?
-Con bé đâu?
-Thằng Hiếu k biết đâu nhỉ?
Bla bla bla