-Trưởng khoa nhịp đập của bệnh nhân bắt đầu giảm_ cô y tá chạy lại thông báo.
-Cố gắng duy trì lại nhịp tim_bác sĩ lau mồ hôi trên trán.
-Không xong rồi huyết áp đang tụt nhanh!
-Mau dùng mọi biện pháp nhanh!_mọi người gấp rút cuống cuồng lên. Bên ngoài phòng mổ mọi người lo lắng đi lại không ngừng.
Tít.....tít......tít..... Tiếng "tít" dài. Các bác sĩ bất lực nhìn nhau....
Cửa mở mọi người xúm vào hỏi:
-Cháu/con/chị/em tôi sao rồi_đồng thanh. Bác sĩ nhìn người nhà lắc đầu.
-Tôi xin lỗi. Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng... Sững sờ... Mẹ Nam ngất đi. Nam k còn sức lực ngã ngục xuống đất. Thiên khóc, rồi đấm tay vào tường, máu trào ra. Ông Kim dường như ko tin vào tai mình nữa ngồi phịch xuống ghế. Ông Minh (pa nó) đứng chết trân tại chỗ. Tại sao nhà ông lại xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác vậy?
......p.m Hà Nội- Việt Nam.....
"Keng!!!" chiếc thìa kem trên tay Hiếu rơi xuống đất.
-Hiếu cậu sao vậy?_Hoàng Linh lo lắng nhìn Hiếu.
-À không...không có gì. Linh ăn tiếp đi_Hiếu xua tay. Sao tim cậu đau thế nhỉ? Đau nhói như vừa mất đi cái gì đó "Tôi lại nhớ em rồi....ở cùng Hoàng Linh lại k có cảm giác gì... Trái tim ơi đừng hành hạ ta nữa"
.......... p.m Bệnh viện Seoul........
-Bác sĩ...bác sĩ... Tim của cô bé đập lại rồi._ y tá chạy nhanh ra.
-Sao cơ?_tất cả nhìn vế phía phòng mổ vs tia hy vọng.
-Anh! Bé con sẽ sống đúng không?_ Thiên lau những giọt nước mắt hỏi Nam.
-Chúng ta còn tia hy vọng mà. Con bé sẽ sống. Nó k có vé để đi xuống âm phủ đâu.
Quả là kì tích. năm qua ông đã lặn lội b.nhiêu ca mổ mà chưa từng thấy cả mổ nào như thế này.
Băng ca được chuyển ra. Nó đang nằm đó ngủ. Bác sĩ nhìn người nhà cười tươi rói.
-Chúc mừng gia đình quả là kì tích. Nhưng cũng chưa thể mừng vội vì có thể tỉnh dậy hay không là ý chí của bệnh nhân.
-Ahahahaha con bé sống rồi la la la_ Nam và Thiên cầm tay ông Kim nhảy tưng tưng. Bác sĩ nói mặc b.sĩ ta vui mặc ta.
....... Hết chapter .......