Cháp :
-Tui ngkĩ mí ngừi đừng động vào tui k thì...
Tui cố gắng kéo dài "thì" vs mục đích làm choa tụi nóa cáu. Háhá
-Thì sao???
-Thì...
Tui vẫn ngâm cái khúc "thì"
-THÌ SAO??? NÓI NHANH!!!
Bọn chúng đã hết kiên nhẫn và hét nhên.
-Tưởng mí người thế nào??? Hoá ra...
Tui khoanh tay nhìn khinh khỉnh tụi nó và trong lòng đang thoả mãn vì mục đích làm lũ đó TỨC háhá(khâm phục kon nì gkê=.=")
-MÀY...MÀY...MÀY ĐK LẮM...TỤI BÂY XÔNG LÊN ĐÁNH NÓ CHO TAO...
-Nhào zô...
Thế là tui nhảy vào oánh nhau những đòn né đánh đỡ và phản công thật đẹp khiến Ng.Quỳnh tròn mắt há mồm. Hừ lũ châu chấu đòi động chim sẻ... Mới đầu tui đánh trả rất dàng nhưng bọn chúng chơi bẩn dùng cả vũ khí nên việc đánh lại rất khó khăn. Đột nhiên...
-NHI CẨN THẬN/Ở PHÍA SAU.
Và...
-Áaa..!
Tôi hét lên. Bọn chúng đánh lén... lũ khốn... Chân tôi bắt đầu dỉ máu và đau tay phải chảy máu...dát... Tôi cố gắng đánh trả chúng nhưng sức tôi giờ yếu hơn... Khi tên chuẩn pị phang vào đầu tôi thì...
"Phặc..."
-Dám động đến em của Khánh Nam này à?
CHÚNG MÀY MUỐN CHẾT ÀK!!!
Anh Nam đẩy tôi về phía Ng.Quỳnh, nhỏ ngồi đó khóc nhìn tôi xót xa. Sau anh Nam quay lại đưa tui lên phòng y tế để lại đám tàn quân nằm lăn lóc.
----------
-Tại sao em k nói vs anh? Em bt là nguy hiểm như thế nào k hả?
Anh Nam tức giận nghiêm nghị quát tui.
-Em bt lỗi rùj mờ...
Tui dương đôi mắt cún con ra nhưng...hôm nay nó lại k có tác dụng vs ông í.
-Biết cái gì nếu anh k đi qua chỗ đấy thì em đã k ngồi trong phòng y tế đâu.
-Hội phó Nam đừng trách Nhi nữa là do lỗi của em.
Im lặng nãy giờ nhỏ Quỳnh lên tiếng đôi mắt dưng dưng sắp khóc vì xót cho con bạn.
-Thôi anh k trách đứa đâu lần sau cẩn thận nhá.
-Dạ!!!
Tui về KTX rồi lăn ra ngủ mạch. Cái chân cx bớt nhức hơn. Haizz... Trường học ở đây thật đáng sợ...