Sách canh gà có nói, thay đổi nơi ở chính là thay đổi sinh hoạt.
Vu Tuyết Lị lại không cảm thấy sinh hoạt của mình có chỗ nào đổi mới.
À, tính đi tính lại thì vẫn có một chút, như là khoảng cách tới trường học xa hơn, cô phải dậy sớm hơn nửa tiếng.
Không biết là trùng hợp hay là cố ý, sáng sớm lúc cô ra khỏi nhà kiểu gì cũng gặp Phương Tú Nhất đưa Phương Dư đi học, sau đó hai chú cháu thúc giục mời cô lên xe, sau một hai lần, việc đi xe của Vu Tuyết Lị cũng thành thói quen.
“Cứ đi nhờ xe của anh mãi cũng không được tốt lắm, như vậy đi, về sau tôi đến gia sư giúp Phương Dư được không?” Vu Tuyết Lị nghĩ đây là một cuộc trao đổi tương đương.
Phương Tú Nhất thấy không có vấn đề gì, nhưng chỉ khổ Phương Dư. Cô bé cảm thấy điểm thi của mình đủ cao rồi, không cần học thêm, nhưng mà không ai nghe thấy tiếng lòng của cô bé. Sau khi mẹ Phương biết chuyện, lúc đến thăm con trai với cháu gái, còn mấy lần mang theo canh gà cho Tuyết Lị, cảm ơn cô đã dạy thêm cho Phương Dư.
Các bạn học ở Nhạn Phi thấy mỗi ngày hai cô trò cùng đến cùng đi, trêu đùa Phương Dư: “Thật tốt, tao cũng muốn đi học cùng cô giáo mỗi ngày. Tuy học thêm ngữ văn không có gì hay, nhưng được nghe cô giảng văn thơ cổ cũng không tệ.”
Phương Dư: “…” Cô nàng tuyệt đối không cần dạng ưu đãi như này, cô cũng không thể thống trị lớp học.
Một bạn tốt lại hỏi tiếp: “Nhưng mà hai người tại sao mỗi ngày đều cùng nhau đi thế? Cứ cho là hàng xóm thì cũng không thể thân thiết như vậy nhỉ.”
Phương Dư không muốn buôn chuyện cùng bạn học, không chịu nổi bạn ngồi cùng bàn cũng tới dây dưa, đành phải trả lời: “Cô cùng chú nhỏ của tao là bạn bè.”
Bạn ngồi cùng bàn cô bấm bấm ngón tay, cười đáng khinh, hạ giọng hắc hắc cười nói: “Bần đạo đêm xem hiện tượng thiên văn, sắp tới mày sẽ có một người thím.” Chuyện Phương Dư có một người chú độc thân đẹp trai căn bản không phải là một bí mật trong lớp, lần họp phụ huynh đầu tiên mọi người đã biết.
Phương Dư thế liền muốn đi xé miệng nàng ta, “Nói mò cái gì, không có chuyện đó.” Chú của cô thích chị gái cô giáo, không phải cô giáo. Cho dù chú cô có quẫn trí đến mức nào, cũng sẽ không kết hôn với em của bạn gái đã mất.
Phương Tú Nhất bị gắn mắc quẫn trí sau lưng: “…”
Các bạn học bàn chuyện bát quái, cũng không có ai coi chuyện đùa là thật, đùa giỡn xong lại quay lại sách giáo khoa, cố gắng hoàn thành bài tập. Đối với nhóm học sinh trung học này, học tập là quan trọng nhất trong giai đoạn này. Gia đình tiêu tiền cho bọn chúng học trường trung học tư nhân tốt nhất, ít nhất cũng phải học cho xứng đáng với số học phí đã bỏ ra,
Không ai phát hiện ra, Vu Tuyết Lị đang đứng tại cửa sau đã hóa đá.
Cô không nghĩ tới trong mắt học sinh, mỗi ngày ngồi xe phụ huynh học sinh đi làm sẽ bị hiểu thành hai người đang hẹn hò, học sinh còn như vậy, thì các giáo viên sẽ nghĩ gì?
Đi bộ đến văn phòng với tâm trạng thấp tha thấp thỏm, Vu Tuyết Lị thấy biểu cảm của các cô giáo vẫn bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống gõ giáo án, bỗng ai đó vỗ vai cô.
“Cô giáo Vu, hôm nay cô đến trường với học sinh đúng không?” Một cô giáo trung niên dạy sinh học cười hỏi.
Vu Tuyết Lị nở nụ cười: “À, vâng. Tiện đường mà thôi.”
“Không có gì, tôi hỏi một chút, cô đừng lo lắng.” Cô giáo bưng chén trà lên uống một ngụm, mặt che đằng sau cái chén, lại nói: “Nhưng mà trai chưa cưới gái chưa gả, cô giáo Vu cố lên, chúng tôi đều cổ vũ cho cô. Phương tiên sinh tốt hơn nhiều so với những người chúng tôi giới thiệu, cũng khó trách cô trước đây cô chướng mắt.”
Vu Tuyết Lị: “…” Quả là thế.
Làm mối hình như là bản năng trời sinh của mấy bác gái Trung Quốc, các ngành các nghề, mặc kệ bạn đẹp hay xấu, chỉ cần độc thân, đều có người nguyện vì bạn mà làm mối, giới thiệu đủ loại đối tượng độc thân cho bạn.
Vu Tuyết Lị đã nói với mấy cô giáo trung niên cùng văn phòng là mình không muốn tìm đối tượng sớm như vậy, nhưng các cô vẫn như cũ tìm không biết mệt, cho đến tận hai tuần trước lúc cô đi trên con xe xa hoa của Phương Tú Nhất đến trường, các tiền bối nhiệt tình mới dừng lại.
Không ngờ đến họ lại nghĩ cô là hoa đã có chủ.
Cười ngượng nghịu, Vu Tuyết Lị nói: “Không phải như các cô nghĩ đâu, chúng tôi chỉ là hàng xóm thôi.” Mọi người đều nhìn cô với vẻ mặt ‘Tất cả chúng tôi đều biết rồi cô không phải giấu’, cô cũng lười giải thích.
Loại chuyện này càng nói càng tô đen, mọi người chỉ tin cái mà não họ muốn tin chứ không phải sự thật.
Nhưng Vu Kha Minh cũng cho Tuyết Lị một cái vấn đề.
“Nhân viên của bố vừa có giám đốc từ chức, muốn tách ra ngoài mở công ty riêng hô mưa gọi gió, cũng chỉ mới ba mươi tuổi, con có muốn đi ăn một bữa cơm với người ta không?”
Vu Kha Minh thực sự không dám quản nhân sinh đại sự của Tuyết Lị, nhưng chuyện tốt của mẹ Vu sắp tới, sắp lập gia đình riêng của mình, sự chú ý đối với Tuyết Lị sẽ ít đi rất nhiều, đúng lúc trên tay lại đang có cái tài nguyên không tệ, ông cũng chứng kiến quá trình trưởng thành của chàng trai này —— nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có tâm tư là chuyện bình thường.
Vu Tuyết Lị vừa trải qua sinh nhật thứ của cô, còn kém , tuổi so với tuổi dự kiến kết hôn của cô. Tuy nhiên, cô là một đứa trẻ ngoan ngoãn từ lúc còn nhỏ, nghĩ đến chuyện dù gặp mặt cũng không nhất thiết có thể thành đôi, liền không từ chối ý tốt của bố.
Càng quan trọng hơn là, có lẽ nếu mình đi xem mắt, tin đồn giữa cô cùng Phương Tú Nhất đang được lưu truyền sẽ tự động sụp đổ. Chính cô cảm thấy không sao, chỉ sợ lời đồn đại khiến Phương Tú Nhất bối rối, làm ngăn cản việc tìm bạn gái của anh.
Nghe mẹ Phương nói, nhà anh đang chuẩn bị tiếp tục để Phương Tú Nhất đi xem mắt.
Không nghĩ tới lúc Phương Tú Nhất nhận được tin báo của Phương Dư, anh đang đắc ý chuẩn bị hành lí.
Xung quanh Nhạn Thành có rất nhiều điểm du lịch, sắp tới Vu Tuyết Lị sẽ đi nghỉ đông theo học sinh, cũng đúng lúc hạng mục trò chơi mới nhất của công ty anh đã được tung ra thị trường, cuối năm rảnh rỗi, thừa dịp nghỉ đông có thể đi du lịch cùng nhau trong kỳ nghỉ đông. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, cũng có thể cùng Tuyết Lị tiến thêm một bước nữa.
Anh vừa muốn gọi điện cho Tuyết Lị, lại thấy trên vòng bạn bè Vu Kha Minh phát một hình ảnh, ngón tay vuốt lên.
Bức ảnh là một nhà hàng phương Tây, Tuyết Lị hơi cúi đầu, người đàn ông ngồi đối diện mỉm cười, rót rượu vang đỏ cho cô.
Phương Tú Nhất đờ đẫn, lại bấm ngón tay, hủy cái like. Rồi anh gửi tin nhắn cho Tần Phong.
【Cậu có quan hệ tốt với chủ nhà hàng Xoay, giúp tôi đặt một bàn tầng cao cấp nhất, cảm ơn.】
~ Tác giả có điều muốn nói: Lập tức liền muốn nói ra chân tướng tỏ tình rồi.