Phương Tú Nhất chợt nhẹ xoa đầu cô, cười cười, nắm lấy cánh tay cô đưa cô về nhà.
“Em say rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Vu Tuyết Lị lắc đầu, “Không, không say.”
Cô không mở cửa, đem cảm giác say cùng cái ợ hơi rượu dâng đến cổ họng ép xuống, hỏi: “Sao lại xoa đầu tôi, anh không biết là không được tùy tiện xoa đầu phụ nữ hay sao?”
Phương Tú Nhất không nhịn được mà bật cười: “Xin lỗi, tôi không biết.” Chỉ nghe qua đầu đàn ông không thể tùy chạm vào, không nghĩ tới đầu phụ nữ cũng không thể.
“Không, không trách anh. Sau này hãy nhớ chỉ có nửa kia tương lai mới có thể chạm vào.” Vu Tuyết Lị nói đặc biệt nghiêm túc.
Phương Tú Nhất xoa xoa đầu ngón tay, nhớ lại cảm giác lúc chạm vào, cảm thấy cô nói lời này không sai —— anh cũng không muốn người đàn ông nào khác xoa đầu Tuyết Lị.
Có vẻ Vu Tuyết Lị đã thực sự say, cô đột nhiên cúi đầu xuống bấm bấm ngón tay, nói: “Anh vừa mới nói lời kia là có ý gì? Anh thích tôi sao?”
Nếu như cô tỉnh táo, nhất định sẽ không hỏi như thế. Trong tiềm thức, cô vẫn luôn cho rằng Phương Tú Nhất là anh rể của mình. Trước khi đến buổi xem mắt ngày hôm nay cô đã xem lại cuốn nhật kí chị gái để lại, trong đó viết rằng hy vọng một nửa của em gái trong tương lai sẽ là một người đẹp trai nhiều tiền và chung thủy.
Phương Tú Nhất không định tỏ tình ngay hôm nay, anh muốn tỏ tình ở một địa điểm lãng mạn, thời gian lãng mạn. Anh nói: “Về nhà trước, ngày mai nói chuyện được không?”
Nhưng Vu Tuyết Lị không cho anh cơ hội.
Cô đột nhiên có dũng khí, nắm lấy cổ áo Phương Tú Nhất, nhón chân lên chất vấn: “Hôm nay anh không nói, tôi không cho anh đi. Anh, anh là bạn trai của chị tôi sao? Sao anh lại làm như vậy với chị ấy?”
Thật đáng thương cho Vu Minh Mỹ phải ngủ một mình dưới mặt đất.
Hai người dựa vào rất gần, Phương Tú Nhất gửi thấy mùi rượu thoang thoảng, nhìn đôi môi đỏ mọng, hàm răng trắng trắng, một chiếc răng nanh nhọn nhọn bên cạnh chiếc răng cửa. Anh từ từ cúi đầu xuống, chậm rãi tiến đến đôi môi mềm mại đang lầm bầm.
“Các người?”
Mẹ Phương ôm con mèo, bốn con mắt cũng nhau nhìn về phía hai người đang anh anh em em đứng cạnh cửa.
Phương Tú Nhất bỗng nhiên đem đầu Tuyết Lị đặt trong lồng ngực, nhìn mẹ mình, sau đó trưng ra tư thế phòng bị.
Người nhìn có thể hiểu, mèo thì không. Tròn Tròn kêu meo một tiếng rất không đúng lúc, tiếng kêu sắc bén hơn bao giờ hết, đâm thẳng vào khiến tai người đau nhức. Nó tựa như rất hiếu kỳ những hành vi của con người, muốn bắt chước, sau khi kêu xong lại lùi đầu về, an phận nằm trong ngực người không ra.
Quá muộn rồi.
Vu Tuyết Lị cố gắng đem đầu mình đang đặt trước ngực người đàn ông kéo ra ngoài, xoa xoa huyệt thái dương, đầu óc trống rỗng, cô nhìn con mèo, nhìn Phương Tú Nhất, lại nhìn mẹ Phương, rồi giơ tay lên nói: “Trùng hợp thật, mọi người ngủ ngon.” Trong tâm tư của cô, mình chính là tới chúc ngủ ngon.
Ừ, đúng là như thế.
Phương Tú Nhất trầm mặc không nói, mẹ Phương ánh mắt mờ mịt, Vu Tuyết Lị phất phất tay, lấy chuỗi chìa khóa từ trong túi ra, tra từng cái khóa vào ổ, sau đó lắc mình một cái biến mất sau cánh cửa.
Hai mẹ con không nói nên lời.
“Con vừa mới làm cái gì vậy?” Mẹ Phương hỏi. Cái tư thế kia tuyệt đối không phải là tư thế mà bạn bè bình thường nên có, theo như bà thấy thì con trai bà có chỗ không đúng.
Phương Tú Nhất đưa tay vò trán, rót một cốc nước nóng cho mẹ anh, nói: “Có lẽ mẹ đoán được, con thích cô ấy. Không phải như tình cảm đối với em gái, mà là loại tình cảm nam nữ.”
Mẹ Phương không tiếp cốc nước, bà cảm thấy mình như đang nghe kể truyện cười, giả cười hai tiếng: “Đừng đùa, con cho rằng đây là xã hội ngày xưa sao? Chị gái qua đời liền cưới em gái? Thật nực cười.” Nếu đây là ở Nhạn Thành, chắc chắn sẽ bị mọi người bàn tán.
Rốt cuộc đây là bên nhà trai di tình biệt luyến () hay là em gái cướp chồng của chị? Đào sâu hơn một chút, nói không chừng hai người đã có qua lại từ lâu rồi.
Chẳng qua sau khi Vu Minh Mỹ qua đời tám năm, Vu Tuyết Lị vẫn một mực sinh sống ở phía Nam, một người không biết sự thật có thể nói nó không khó nghe như bà tưởng tượng, nhưng là một người mẹ, bà không muốn nghe thấy bất cứ ai nói điều gì không tốt về con trai bà.
Phương Tú Nhất nhìn chằm chằm vào mắt mẹ, nằm chặt hai tay đang run rẩy của bà, “Mẹ, con nghiêm túc, không lừa người. Hơn nữa, con chưa bao giờ thực sự ở bên Minh Mỹ, người cô ấy thích không phải là con.”
“Ha, tại sao mà thế được?” Mẹ Phương cố gắng rút tay lại, nhưng bị người cầm chặt, “Thời điểm đó con đang chuẩn bị kết hôn với Minh Mỹ! Mọi người quen biết điều nói hai người là một đôi, và bây giờ con nói cho mẹ điều này? Ai tin chứ? Mẹ là mẹ của con mà còn không tin điều đó, con nghĩ ai sẽ tin lời con đây?”
Phương Tú Nhất cụp mắt xuống, che giấu vẻ ngoài bất lực cùng không cam lòng, “Đây chính là lý do con không nói với mọi người điều này. Tất cả đều nghĩ hai bọn con là một cặp, chúng con đâm lao thì đành theo lao, dù sao cũng đều bị giục hôn, liền dứt khoát ở cùng nhau xem sao. Nhưng giữa chúng con cái gì cũng chưa từng phát sinh, người cô ấy thích là Tần Phong, và con không thích cô ấy.”
“Con nói đi. Vậy tại sao con không làm rõ chuyện? Nếu đã có người mình thích, chia tay là được rồi.”
Phương Tú Nhất ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập hối hận: “Cho nên mẹ à, con hối hận, đáng ra con không nên đáp ứng cô ấy. Mẹ biết Tần Phong mà, trước kia cậu ấy rất tự ti, Minh Mỹ tỏ tình nhưng cậu không chấp nhận, một lòng một dạ muốn trở nên nổi bật trước đã. Minh Mỹ muốn chọc cậu ấy ghen nên mới nhờ con giả vờ, nói là muốn chọc giận Tần Phong để cho cậu ta thấy rõ lòng mình.”
Mẹ Phương không nói gì. Bà biết Tần Phong, thời trung học ba người bọn họ là bạn thân nhất, nhưng gia đình Tần Phong lại quá nghèo, nói chuyện hay làm việc đều cẩn thận từng li từng tí, thiên kim phú gia Vu Minh Mỹ tỏ tình với cậu, có lẽ cậu không thể chấp nhận điều đó.
“Biệt thự nhà họ Tần đã được chuẩn bị tốt, bệnh của bố Tần Phong cũng đã tốt hơn, cậu ta mới dám đáp lại tình cảm của Minh Mỹ. Chính ngày đó, ngày mà cô ấy nhận được tin nhắn trả lời của cậu ấy, cô lại gặp phải tai nạn xe hơi. Con không có cách nào nói cho mọi người biết sự thật, trong mắt mọi người bọn con mới là một đôi, vốn muốn từ từ làm việc đó, trước tiên con ra nước ngoài, sau đó nói chia tay, rồi hai người bọn họ đến với nhau. Đáng tiếc là mọi chuyện đều thay đổi.”
Chưa nói rõ ra là vì thanh danh của cô. Anh cùng Tần Phong đều không muốn cô ra đi không được yên ổn.
Mẹ Phương choáng váng, tự lẩm bẩm: “Sao lại như vậy. Tại sao chứ.” Chả trách nhiều năm như vậy rồi mà Tần Phong vẫn một mực không đi tìm bạn gái.
Bà suýt chút nữa thì coi Tần Phong với con trai nhà mình là một đôi.
Bà đã già rồi, không thể nào lý giải được tư duy của người trẻ tuổi —— Có hiểu lầm cứ việc nói thẳng, không thích liền không ở cùng một chỗ, lấy đâu ra nhiều thật thật giả giả như vậy, làm cho người ta phải thao thức.
“Vậy làm sao con lại thích Tuyết Lị?”
Phương Tú Nhất cười lên, vẻ hối hận bị mừng rỡ thay thế: “Là do Minh Mỹ. Cô ấy lúc nào cũng nhắc đến Tuyết Lị trước mặt con, nhưng lại một mực không cho xem ảnh, một phần muốn đem em gái giấu đi nhưng một phần lại không nhịn được mà khoe khoang. Có lần con vô tình nhìn thấy một bức ảnh, cảm thấy cô bé này rất kiên cường. Thật ra lúc còn sống Minh Mỹ có nói, nếu con có thể hòa đồng hơn một chút, sẽ giao em gái cho con. Có lẽ cô ấy chỉ là nói đùa thôi, nhưng con vẫn để ý.”
“Mẹ không hiểu nổi mấy người trẻ các con. Mẹ già rồi, không quản con nữa.” Mẹ Phương cảm thấy mệt mỏi, không muốn tham dự vào chuyện của những người trẻ nữa. Bà sợ quản nhiều, lại thêm phiền, lại xuất hiện thêm một bi kịch như của Minh Mỹ.
“Mẹ, Tuyết Lị là một cô gái tốt, mẹ sẽ thích cô ấy.” Bởi vì đó là người mà con sẽ sống chung suốt phần còn lại của cuộc đời.
Có thể trong một thời gian dài, có lẽ từ ngày mai.
_______
() Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.