–—
Nhưng lời tối nghĩa lờ mờ của Lữ Trường Thanh khiến cho Tần Bảo hoang mang nghi hoặc.
Chỉ vì chàng nhận rõ điều này rất thành thật với chàng chẳng chút giả dối. Những lời nàng tiết lộ với chàng như những lời tâm huyết sau cùng trước lúc biệt ly khiến Tần Bảo nghe nao nao trong lòng, nhìn Lữ Trường Thanh bằng ánh mắt chan chứa tình niệm.
Chàng nghĩ thầm:
- Những lời Lữ Trường Thanh nói có lý, chắc chắn có điều trắc ẩn bên trong chứ chẳng không?
Tần Bảo lại tự hỏi:
- Nhưng Thái Quân giáo chủ Đoạn Hồn giáo là ai, tại sao Lữ Trường Thanh lại giấu giếm tên thật của mẫu thân nàng? Lại bảo ta dù có đánh thắng cũng không phải, biết hành động như thế nào cho ổn. Có nghĩa là ta không giết nổi kẻ thù. Vậy là sao?
Tần Bảo nghĩ mãi vẫn không tìm được giải đáp nào cho đúng nghĩa.
Chàng đứng im bất động như hóa đá.
Nhìn ánh nắng đã tắt từ lâu, Lữ Trường Thanh giật mình trở về thực tế:
Nàng nói mau:
- Bây giờ ta phải trở về bản giáo phục mệnh mẫu thân, kẻo mẫu thân nghi ngờ ta có liên hệ với ngươi do lão chấp pháp Cực Hình đường tâu rõ, sẽ gây trở ngại cho ta trong chuyện ra đi ở sau này.
Nàng nhìn chàng:
- Còn chàng hãy rời khỏ hang động này tức khắc, nơi đây rất gần bản doanh của Đoạn Hồn giáo, bọn giáo đồ của ta kéo tới bất ngờ sẽ gây một trận đại ác chiến tại đây, ta khó lòng xử sự.
Lữ Trường Thanh nhìn Tần Bảo thật dài, ánh mắt long lanh những ngấn lệ như không nỡ chia tay.
Sau đó nàng buông hơi thở nhẹ phóng mình đi nhanh như làn khói tỏa.
Tần Bảo nhìn theo chiếc bóng yêu kiều diễm lệ của Lữ Trường Thanh cho tới khi hút dạng, bất giác chàng buông tiếng thở dài buồn bã.
Chàng lẩm bẩm một mình;
- Nàng yêu ta một cách chân thành, tha thiết bất chấp sự sinh tử vì ta, đúng ra ta phải đáp lại ân tình của nàng, nhưng hiện nay ta đã có vị hôn thê Mộ Anh rồi biết phải làm sao đây. Ôi oan nghiệp!
Tần Bảo than thở một hồi, buồn rầu leo lên lưng ngựa rời khỏi hang động ra đi, mãi nghĩ đến Lữ Trường Thanh trong lòng bâng khuâng xót xa không tả…