Tiểu Sủng Hậu Dưỡng Thành Ký

chương 15: hại người hại mình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đợi đến lúc Diệp Thiên ngủ đủ tỉnh dậy, liền trông thấy Dự Vương đã thức từ lúc nào, đang mỉm cười nhìn nàng.

"Điện hạ?" Diệp Thiên ngủ đến đầu óc có chút mơ hồ, qua một lúc mới suy nghĩ rõ ràng mình đang ở đâu.

Tóc nàng rối loạn, tóc mái trên trán nghịch ngợm vểnh đứng lên, Tiêu Ngôn Phong cười xoa xoa đầu nàng, "Thiên Thiên, lại đây, ta giúp muội chải tóc."

Diệp Thiên bò dậy, Tiêu Ngôn Phong giúp nàng đem giày mang tốt, lôi kéo nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, đem hai cái dây buộc tóc đều tháo ra, dùng lược ngọc nhẹ nhàng vuốt thẳng tóc. Tóc nàng mềm mại tinh tế, hắn cầm trong tay cũng không dám dùng sức quá lớn, nhè nhẹ tay giúp nàng một lần nữa chải hai cái búi tóc, lại đem hoa cài thắt tốt bên trên.

Diệp Thiên nhìn nhìn chính mình trong gương, rất là vừa lòng.

"Y phục của Thiên Thiên bị nhăn rồi, ta giúp Thiên Thiên đổi một bộ khác, được không?"

Diệp Thiên vội vàng lắc đầu, nàng dù còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết không thể để cho hắn giúp mình thay y phục được, "Để cho Lục Phỉ tới."

Lục Phỉ đã lo lắng đề phòng cả buổi, cô nương cùng Dự Vương vào phòng ngủ liền không động tĩnh gì, cũng không biết có xảy ra chuyện gì hay không. Nàng lớn hơn cô nương mấy tuổi, hiểu chuyện cũng nhiều hơn chút, rất sợ Dự Vương sẽ làm ra chuyện gì không màng tới hậu quả, muốn vào xem, lại bị Khang công công ngăn lại.

Đột nhiên nghe thấy Dự Vương gọi tên mình, liền vội vàng chạy vào, trước tiên liền nhìn đến cô nương nhà mình, trông thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cùng với ngày thường khi vừa mới ngủ dậy giống nhau như đúc, lúc này mới an tâm.

Dự Vương biết tiểu nha đầu để ý, đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Thiên phân phó: "Giúp ta đem y phục thay đổi, đều nhăn nhúm cả rồi."

Lục Phỉ đang có chút kỳ quái, nơi này nào có xiêm y cho cô nương mặc, lại theo Diệp Thiên ánh mắt nhìn qua, lúc này mới phát hiện một cái tủ lớn chứa đầy xiêm y cho tiểu cô nương, thầm mắng chính mình thật ngu ngốc, Dự Vương điện hạ liền tòa viện lớn như vậy đều chuẩn bị, như thế nào sẽ không chuẩn bị sẵn y phục cho cô nương chứ?

Lục Phỉ kéo cửa tủ quần áo, không khỏi hít hà một hơi. Bên trong là xiêm y đủ loại kiểu dáng, từ trong ra ngoài đều đủ cả, mấu chốt là toàn bộ số xiêm áo này đó, từ chất liệu cho đến họa tiết đều tinh tế, mềm mại hoa mỹ, nàng đều chưa từng gặp qua bao giờ.

"Làm sao vậy?" Diệp Thiên thấy Lục Phỉ nửa ngày không có động tĩnh, liền mở miệng hỏi.

Lục Phỉ khôi phục tinh thần, cẩn thận mà chọn ra một bộ áo váy hồng nhạt, màu sắc kiểu dáng cùng Diệp Thiên vô cùng phù hợp, đem lại giúp nàng thay.

"Điện hạ." Diệp Thiên thay y phục xong liền đến gian ngoài, nhún gối thi lễ, "Ta cần phải trở về."

Tiêu Ngôn Phong gật gật đầu, "Ta tiễn Thiên Thiên ra ngoài." Tiểu nha đầu lần đầu tiên tới, hắn không thể đem nàng lưu lại quá lâu, miễn cho mẫu thân cùng ca ca của nàng không yên tâm, nàng một mình ở đây cũng không an tâm.

Khang công công từ bên cạnh dâng lên một giỏ mây nhỏ, bên trong giỏ lót một lớp khăn tuyết trắng, bên trên xếp đầy những quả anh đào tươi mới đỏ mọng.

Diệp Thiên nhìn thấy Khang công công đem giỏ đưa cho Lục Phỉ, biết đây là quà tặng cho mình, cảm kích mà nhìn Dự Vương chớp chớp mắt: "Cảm ơn điện hạ." Hắn luôn chu đáo tinh tế lại chiếu cố chính mình như vậy, ngay cả trái cây nàng thích cũng muốn chuẩn bị tốt.

Tiêu Ngôn Phong cười sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nắm tay nhỏ, đưa đến tận cổng lớn, đem nàng bế lên xe ngựa.

Trở lại Tế Bình Hầu phủ, Diệp Thiên xuyên qua hoa viên, nghĩ trước nên đi Tư Viễn đường cùng mẫu thân nói một tiếng, vừa mới đi đến bên cạnh hồ nhỏ, liền trông đến Diệp Dung nghênh ngang tiến lại.

Tóc nàng ta đã được chải chuốt cẩn thận cho tốt lại, để đem đoạn tóc bị cắt ngắn giấu vào bên trong, nàng lúc này chải một búi tóc đơn giản, cài thêm vài đóa cung hoa, mới miễn cưỡng che khuất được.

Sau khi từ Dự Vương phủ trở về, nàng vừa tức giận vừa sợ hãi, chạy đến chỗ mẫu than đang cùng các quản sự bà tử nghị sự, bất chấp đang có nhiều người ở đó, nhào vào trong lòng mẫu than lớn tiếng khóc rống lên.

Nhị thái thái Tề thị trông thấy nàng tóc tai tán loạn, rõ ràng mà chặt đứt một đoạn, liền hoảng sợ, lại thấy Diệp Phù theo sát phía sau đuổi lại đây, trong lòng có dự cảm bất ổn.

Tề thị phất tay cho các quản sự các bà tử lui xuống, Diệp Phù mặt trắng bệch, đem chuyện ở Dự Vương phủ kể lại một lần.

Tề thị vừa đau lòng vừa tức giận. Nữ nhi gia đầu tóc cỡ nào quan trọng, liền như vậy bị Dự Vương một roi huỷ hoại, lọn tóc này bị cắt đứt chỉ còn lại khoảng một tấc, muốn nuôi dài ra nhu cũ phải mất thời gian bao lâu a. Nàng cũng thực tức giận nữ nhi không nghe lời, "Lão thái thái rõ ràng đã nói để cho Phù tỷ nhi đi, ngươi như thế nào lại vụng trộm đi theo? Đi liền đi, ngươi như thế nào lại đắc tội với Dự Vương?!"

Diệp Dung thấy mẫu thân không những không an ủi mình, nghĩ cách giúp mình xả giận, ngược lại còn oán giận lên, tiếng khóc tức khắc liền lớn hơn mấy phần.

"Hảo hảo, đừng khóc, xem xem đều khóc đến hai mắt sưng lên." Dù sao cũng là nữ nhi thân sinh, nàng vừa khóc Tề thị liền mềm lòng, liên thanh dỗ nói: "Đem tóc chải lại cẩn thận, sẽ không nhìn ra nữa. Nương nơi đó còn có một hộp hoa cài mới, đều cho ngươi."

Diệp Dung khóc lóc vặn vẹo thân mình, hoa cài cái gì, nàng mới không hiếm lạ đâu.

Tề thị thở dài, "Lần trước ngươi không phải nói bài trí trong phòng nhìn phiền chán, muốn lại thay đổi một lần sao, được rồi, nương mở nhà kho, cho ngươi một lần nữa chọn một bộ khác, được không?"

Diệp Dung vừa nức nở vừa điểm mấy thứ bình phong, giường mới đồ vật ngày thường mình thèm muốn gì đó, Tề thị đều đáp ứng.

Dùng qua ngọ thiện, gia cụ Diệp Dung muốn đổi liền được chuyển từ nhà kho lại đây, các bà tử bận rộn một hồi, cuối cùng cũng đổi tốt cho nàng. Diệp Dung ngó trái ngó phải, rất là vừa lòng, chạy đi đem Diệp Phù kéo tới, muốn khoe khoang với nàng một phen.

Diệp Phù trong lòng rất không cao hứng. Dự Vương chính là thân vương, nàng còn trông cậy vào mượn dung quan hệ của Dự Vương kết bạn với nhóm tôn thất huân quý đâu, kết quả, bị Diệp Dung một câu liền làm hỏng, làm hại nàng đương trường bị đuổi ra ngõ nhỏ, mặt mũi đều bị đem đi quét rác. Diệp Dung còn một bộ vô tâm vô phế, mẫu thân cũng ứng nàng, không những không có phạt nàng, ngược lại còn đem phòng ở của nàng một lần nữa bố trí lại.

"Đại tỷ tỷ, ngươi xem thế nào? Bình phong này xinh đẹp đi?" Diệp Dung đắc ý dào dạt hỏi.

"Xinh đẹp." Diệp Phù cười nói: "Lại nói tiếp, có chuyện còn đáng buồn cười đâu, Tứ muội muội ở trên Đa Bảo Các trưng bày một hộp gỗ đẹp đẽ, ta còn tưởng rằng bên trong là thứ gì tốt đâu, kết quả, bất quá chỉ là một con châu chấu làm bằng mây, ta mới nhìn thoáng qua, Tứ muội muội liền khẩn trương mà đoạt lại, xem nàng bộ dáng như canh giữ bảo bối, cũng không biết là người nào đưa cho nàng." Nói xong, nàng liếc nhìn Diệp Dung, trông thấy nàng sắc mặt quả nhiên thay đổi.

Người nào đưa cho nàng? Khẳng định là Dự Vương! Diệp Dung lửa giận lập tức dâng lên, nàng lại nghĩ tới một roi kia của Dự Vương, hắn rõ ràng là muốn tuyển chọn mình làm vương phi, lại bị Diệp Thiên nhặt cái tiện nghi, còn không biết nàng ở bên tai Dự Vương nói xấu mình nhiều ít, ly gián cảm tình của Dự Vương và mình nữa.

Diệp Phù vừa đi, Diệp Dung liền nổi giận đùng đùng mà đến viện của Diệp Thiên, Bạch Trân rốt cuộc chỉ là tỳ nữ, ngăn không được nàng, mắt thấy nàng cầm đi hộp gỗ trên Đa Bảo Các, kết quả, vừa đến tiểu hoa viên, Diệp Dung liền cùng Diệp Thiên đụng phải.

Diệp Dung vừa thấy Diệp Thiên thảnh thảnh thơi thơi bộ dáng liền nổi trận lôi đình, lại thấy Lục Phỉ ở đằng sau nàng, trong tay dẫn theo một giỏ mây tinh xảo, bên trong là anh đào tươi mới đỏ mọng bắt mắt, hiển nhiên là từ chỗ Dự Vương được đến, tức khắc tức giận đến hai mắt đều đỏ ngầu, hảo a, ngươi đoạt vị trí Vương phi của ra, còn châm ngòi khiến Dự Vương phiền chán ta, chính mình lại chiếm hết tiện nghi!

Diệp Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra hộp gỗ trong tay Diệp Dung, đó là của nàng, là nàng dung để cất châu chấu ca ca tự tay bện cho nàng! Bởi vì dù sao cũng là hàng mây tre lá, thời gian dài thực dễ dàng hư hao, nàng chuyên môn tìm cái hộp kia thả vào.

"Diệp Thiên, ngươi thật không biết xấu hổ!"

"Trả lại cho ta!" Diệp Thiên tiến lên đoạt lại hộp gỗ trong tay Diệp Dung, Lục Phỉ hoảng sợ, vừa định đi lên hỗ trợ, đã bị hai nha hoàn đi theo sau Diệp Dung ngăn cản lại.

Diệp Dung rốt cuộc lớn hơn Diệp Thiên một tuổi, vóc dáng cũng cao hơn chút, nàng cố ý giơ hộp gỗ lên cao Diệp Thiên đuổi theo nửa ngày cũng không với tới tay, nhưng lại đem chính mình mệt mỏi đến thở hổn hển.

Diệp Dung liếc liếc mắt nhìn hồ nước bên cạnh, đột nhiên sinh ra một cái ý tưởng lớn mật, nàng chạy đến một khối đá lớn trơn bóng bên cạnh hồ nước, giơ hộp gỗ, làm bộ muốn ném vào trong ao nước.

"Không được ném!" Diệp Thiên vội chạy tới, muốn cướp về.

Lục Phỉ trên mặt bị hai nha hoàn bắt ra mấy đường máu, giỏ nhỏ cũng đã sớm đánh rớt, anh đào lăn ra khắp nơi, phần lớn bị giẫm nát, nàng vội vã muốn đi giúp cô nương nhà mình, chính là lại thoát thân được, mắt thấy Diệp Thiên hướng phía ao nhỏ đi tới, lo sợ tới mức tim đều muốn ngừng đập, tê tâm liệt phế mà hô: "Cô nương, đừng qua đi!"

Diệp Dung một lòng muốn đem Diệp Thiên đẩy vào hồ nước, liền tính không dìm chết được nàng, loại thời tiết này cũng đủ khiến nàng bệnh một hồi, đôi mắt nàng ta gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thiên, chờ nàng tới trước mặt rồi đẩy một phen, lại không chú ý tới chính mình đã dẫm lên mặt đá thập phần bóng loáng, mặt trên còn mọc một chút rêu xanh, nàng chân càng hoạt càng trơn trượt, Diệp Thiên còn chưa tới trước mặt, nàng liền mất cân bằng, đôi tay lung tung ở không trung bắt vài cái "Thình thịch" một tiếng, rơi vào trong hồ nước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio