(ở đây mình sẽ sửa nội lực = huyễn lực , cho đúng theo cách nói của tác giả….. tại mình sợ từ nội lực sẽ không bao quát hết võ công của nhân vật.)
“Lương tiểu tử, ta đã tẩy tuỷ cho ngươi, hôm nay ngươi phải nghe theo phương pháp luyện công ta đưa cho, tu luyện Huyễn Lực, Tuyết nha đầu, Thuỷ Tiểu tử, các ngươi bình thường cũng phải tập luyện như bình thường là được.”
Hoa Liên Phong đứng trên tảng đá lớn, nhìn ba tiểu hài tử đứng trên tuyết, mặt cười hiền lành, gió thổi qua, làm cho râu và áo trắng của hắn bay phất phới, nhìn rất có bóng dáng của một vị thần tiên.
“Dạ,Hoa gia gia.” Mộ Lương nhẹ giọng đáp, khẽ mỉm cười.
Hoa Khấp Tuyết lạnh nhạt liếc hắn một cái, cũng không nói gì, tuỳ tiện ngồi xuống tuyết, chậm rãi nhắm mắt lại, những bông tuyết trắng bay về phía nàng, tất cả như bị chắn lại, như có một bức tường ngăn cách, tuyết không thể rơi vào khu vực bên trong nàng chỉ có thể rơi xung quanh.
Mộ Lương mỉm cười khi thấy nàng chuyên tâm tu luyện, khẽ cười, chậm rãi ngồi xuống đất, vận chuyển khí trong cơ thể, chuyên tâm tu luyện, rất nhanh quên mất cảnh vật hỗn loạn xung quanh.
“Xú tiểu tử, ngươi xem đi Mộ Lương tiểu tử cùng Tuyết nha đầu, rất chuyên tâm, tại sao ngươi cứ ngủ gà ngủ gật vậy?” Hoa Liên Phong bộ dáng thần tiên chỉ duy trì được trong chốc lác, liền biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy giận dữ.
“Gấp gì chứ, ta đâu có mong cầu cao, chỉ cần võ công đủ tự bảo vệ mình….” Hoa Trảm Lãng ách xì một cái, nhìn vẻ mặt lão già đang giận dữ, ho nhẹ một tiếng, cũng bắt đầu tu luyện, hắn cũng không muốn để lão ta đuổi đánh.
Hoa Liên Phong vừa muốn mắng lại, đã thấy hắn ngoan ngoãn nhắm mắt tu luyện, cũng không muốn đi quấy rầy hắn, lập tức bị nghẹn ở cổ, kiềm nén đến mức khuôn mặt đỏ bừng, ở giữ tuyết trắng đành phải đi ra chỗ khác, trong lòng thầm mắng vô số lần, nghiệt đồ, nghiệt đồ a….
Tu tập một thời gian, khi đạt được thành quả cao nhất, thì lúc đó sẽ tiến mình vào cảnh giới, quên mất cảnh vật hỗn tạp bên cạnh, tại thế giới bên trong mình, thời gian trôi qua rất nhanh, mà trên Mang sơn đỉnh linh khí vốn dày đặc, có thể hổ trợ cho việc tu luyện của bọn hắn.
Mà tu tập huyễn lực phải hiểu rõ tu luyện phải có chừng mực, mỗi ngày đạt tới giới hạn cao nhất của mình, phải tự giác thu hồi lực, không thể tham hơn,nhằm tránh bị tẩu hoả nhập ma.
Tư chất của Hoa Trảm Lãng trong ba người là kém nhất, cho nên mở mắt sớm nhất, lúc này còn chưa đến giữa trưa, nhìn thấy Lão Già đang cầm quả dại nhàn nhã ăn, liền cười gian , chạy đến trước mặt hắn, cướp trái cây bên người hắn .
“Cút!” Hoa Liên Phong vốn đang phơi nắng, rất nhàn nhã, đột nhiên bên cạnh lại xuất hiện một tên chướng mắt, liền tức giận, trong lòng thầm mắng tư chất đứa nhỏ này kém quá, sớm như vậy đã luyện xong.
Hoa Trảm Lãng không thèm nhìn hắn, liền nắm song song hắn mà phơi nắng, phơi nắng đến khi mặt trời lên cao.
Nhắc tới Hoa Trảm Lãng, kỳ thật tư chất của hắn cũng là cực phẩm, nhưng so với hai người đang ngồi trên tuyết kia, vẫn kém xa, hoặc nói là… Căn bản không thể sánh bằng.
Đã giữa trưa, nhưng do trên núi toàn là tuyết nên nhiệt độ không nóng lên, vẫn không nóng không lạnh như cũ.
“Lão Già, Tuyết Tuyết như thế nào mà chư tỉnh?” Hoa Trảm Lãng vừa mới đi xuống bờ sông câu được hai con cá Tuyết rất to, vui mừng cầm trở lại, lại nhìn thấy Hoa Khấp Tuyết còn đang tu luyện, lập tức cúi đầu, hắn đói bụng a….
Hoa Liên Phong vốn định cười nhạo hắn một phen, nhưng bụng hắn bây giờ cũng không chịu thua kém kêu lên, xẩu hổ khụ khụ, “ Ta cũng muốn nàng mau tu luyện xong a….” Mỗi lần như thế này, hắn cũng thấy oán hận, tại sao nha đầu này tư chất lại tốt đến như vậy?
“Hai thầy trò chúng ta cũng có khi cùng có chung suy nghĩ a….” Hoa Trảm Lãng buồn bã ngồi xuống cạnh Hoa Liên Phong, hai mắt nhìn chằm chằm vào con cá Tuyết đang nhảy loạn đến mất hồn.
Đợi đến khi con cá mất đi mười phần sức sống không còn hơi sức để nhảy, Hoa Khấp Tuyết rốt cuộc tỉnh, ngồi trên đá một già một trẻ liền vui mừng.
“Tuyết Tuyết… ngươi cuối cùng cũng tu luyện xong.” Hoa Trảm Lãng trong giọng nói đầy than thở, rất ai oán.
“Đi vào bếp!” Hoa Liên Phong trợn mắt nhìn Hoa Trảm Lãng, thẳng mắng hắn thật ẻo lả.
“Sư Phụ, các ngươi đi làm cá đi.” Hoa Khấp Tuyết duỗi lưng một cái, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như mọi khi, nhưng lại có hương vị lười biếng, hôm nay huyễn lực của nàng tiến lên một bước trong tầng thứ bảy võ công, hiện tại trong người nàng cảm giác rất là thoải mái.
“Được được!” Hai người già trẻ đang đói đến choáng váng cùng kêu lên, già xách nhỏ, nhỏ xách hai con cá, nhanh chống chạy xuống nhà bếp.
Hoa Khấp Tuyết nhìn theo bóng dáng hai người, hiện nụ cười ít khi thấy được, khuôn mặt nàng nhu hoà nhạt đi một phần lạnh lùng, hiện lên sự linh hoạt , cũng chỉ khi có bước tiến lên các tầng của Huyễn Lực, cả người rất thoải mái, nàng mới nở nụ cười như vậy.
“A Noãn.” Mộ Lương không biết đứng dậy từ lúc nào, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, chăm chú nhìn nụ cười của nàng, dịu dàng gọi.
“Hả?” Hoa Khấp Tuyết thu hồi nụ cười, nhíu mày nhìn hắn.
“Nàng nên cười nhiều lên, nhìn rất đẹp.” Mộ Lương nhìn nụ cười trên mặt nàng biến mất, có chút tiếc nuối, trẻ con bĩu môi.
“Trở về nhà.” Hoa Khấp Tuyết chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái.
Nhưng Mộ Lương là ai, chớ nhìn hắn mỗi ngày đề cười nhạt, nhưng tận trong xương tuỷ tràn đầy tính bá đạo cùng cố chấp, dùng hết thủ đoạn để đạt được đều muốn làm.
“A Noãn….” Mộ Lương thấy nàng xoay người muốn đi, liền nhanh tay giữ nàng lại, lôi tay nàng nhẹ nhàng lắc lắc, mắt phượng khẽ nheo, giọng mền mại liền trở nên vô lại, “Không được đi, trừ khi nàng cười một cái.”
Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hành động của hắn, khẽ nheo mắt, tay dùng hết sức lực, muốn nhanh chống rút ra.
“A Noãn….” Mộ Lương bĩu môi, đáng thương nhìn nàng, “Chỉ cười một cái….” Ngũ Hoàng Tử ngày thường vốn đẹp, lại giả bộ đáng thương, bộ dáng kia người thấy dĩ nhiên vừa thấy đã thương.
Hoa Khấp Tuyết ngay từ lúc gặp ở trong Hàn Trì đã biết tên tiểu tử này rất vô lại, nhẹ nhàng mấp máy môi, lạnh lùng nhìn hắn, “Mộ Lương, đừng ép ta phải ra tay.”
“A Noãn sẽ không nỡ đánh ta…..” Mộ Lương thấy mặt nàng lạnh xuống, trong lòng biết không thể đem nàng chọc nữa, khôi phục lại giọng nói trong trẻo, chậm rãi mỉm cười, vẻ mặt tràng đầy tự tin.
Hoa Khấp Tuyết kỳ lạ nhìn hắn, không biết hắn lấy đâu ra tự tin như vậy, tuy nói mình không phải là Tiểu Ma Đầu giết người không chớp mắt, nhung tối thiểu cũng không phải là dạng người lương thiện.
“A Noãn, ta chỉ thích nhìn nàng cười.” Mộ Lương nhất định không tha,khoé miệng khẽ cong lên, trên mặt trẻ con ẩn hiện sự gian xảo.
Không thể không nói Mộ Lương rất hiểu bản thân mình, biết vận dụng biểu cảm thoả đáng.
Hoa Khấp Tuyết có chút phản ứng không kịp, trên mặt có chút ngơ ngẩn, nàng là người thông minh, tính tình lạnh nhạt, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi, làm sao đấu nổi tiểu hồ ly chuyên môn lừa gạt người khác mà lớn lên?
Mộ Lương nhìn thấy nàng như vậy liền cười, trong sự gian xảo mang theo dịu dàng chăm sóc, bá đạo nhưng mang theo điểm cưng chiều.
Nhưng Hoa Khấp Tuyết dù sao cũng rất thông minh hiểu biết, chỉ hơi ngẩn người liền kịp thời hiểu được mình bị tiểu nam nhân này tính kế, mà mình chút nữa đã bị hắn tính kế thành công, trong lòng có chút tức giận, mất đi sự lạnh nhạt hàng ngày, nguy hiểm híp mắt, trong tay vận Huyễn Lực, tiện tay đánh tới, liền đẩy hắn vào trong tuyết, hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người đi.
Mộ Lương ngơ ngác nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, không cảm giác được mình đang ngồi trên tuyết, rốt cuộc cũng biết được cảm giác thất bại, cho đến khi tuyết tan vào trong quần áo, mới nhanh nhẹ đứng lên.
Vẫn cho tiểu băng sơn chỉ là thỉnh thoảng nói ra lời nói ác độc, hắn lại không nghĩ mình chỉ mới biết được một chút ít tính cách của nàng, tốt, tốt lắm, hắn rất vừa lòng đều mình mới phát hiện ra, trực giác nói cho hắn biết, cô gái nhỏ này sẽ còn cho hắn thấy rất nhiều đều bất ngờ.
Vận khí hong khô quần áo trên người, Mộ Lương lại trở lại khuôn mặt mỉm cười thản nhiên, nhìn về phía nhà gỗ trong mắt hiện lên những tình thế bị ngược, đầu tiên là Hàn Trì, sau là dưới tuyết, A Noãn, nàng làm vậy sao ta có thể buông tay ra được đây?