“…… Thì ra đã tới nơi rồi. Thầy à, chưa nói đến chiếc xe này, nhìn căn biệt thự kia thôi cũng thấy quả nhiên thầy giống như trong lời đồn, gia thế không tệ. Thầy đừng nghĩ rằng có thể lừa được hoa khôi của lớp chúng ta nha!”
Đột nhiên lại nhớ tới bức thư tình không biết hiện giờ ra sao kia, Diệp Tử Ngôn bao dung nhìn Ngô Khiết Tào nói: “Ừ, tôi không lừa em. Nhưng những thứ này cũng không cản trở việc tôi làm thầy giáo, có phải không?”
“Vậy thì đúng như trong lời đồn rồi, thầy vì muốn cống hiến cho xã hội mới trở thành giáo viên?”
Lần này, Diệp Tử Ngôn không lên tiếng trả lời, anh chỉ nghiêm túc nhìn Ngô Khiết Tào – sự dạy dỗ cẩn thận nói cho anh biết, những lúc không muốn trả lời thì mỉm cười chính là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Thấy rõ ánh mắt không muốn trả lời của Diệp Tử Ngôn, Ngô Khiết Tào bĩu môi, nghiêng đầu sang một bên: “Hừ, hoa khôi của lớp khinh thường biết mấy thứ này.”
Sau đó không nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Tử Ngôn, vì muốn che giấu sự xấu hổ của bản thân cô tự nhiên vươn tay lấy chai nước anh đã uống được một nửa đặt ở trên xe, mở nắp rồi thoải mái đưa lên miệng.
Động tác ưu nhã lưu loát, nhưng tốc độ thực hiện lại quá nhanh, vài giọt nước còn chưa kịp chảy vào miệng, uốn lượn theo đường cong cần cổ, chui vào cổ áo rồi biến mất.
Diệp Tử Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa định xuống xe.
Ngô Khiết Tào vẫn ngồi vững vàng ở trong xe, mặt không đổi sắc đóng lại nắp chai nước, giống như cô đang hoàn thành một nhiệm vụ trọng đại vậy.
Vặn nắp chai xong, cô mới có thời gian nhìn thầy giáo của mình, nháy mắt một cái rồi liếc về phía cửa xe: “Mẹ em nói để làm một thục nữ thì hẳn là nên đem nhiệm vụ mở cửa xe giao cho người đàn ông có phong độ.”
Diệp Tử Ngôn bật cười, ngũ quan vốn hoàn mỹ càng trở nên nhu hòa, giữ vững nụ cười tươi, anh bước sang cửa xe phía bên kia, không thuần thục lắm mở cửa ra.
Diệp Tử Ngôn vươn tay, động tác tao nhã tựa như một quý tộc Anh quốc bước ra từ bức tranh thời Trung cổ, anh nói: “Nào thục nữ, xin mời xuống xe.”
“Khụ khụ……” Ngô Khiết Tào đặt tay mình lên bàn tay đã chuẩn bị sẵn, dùng tư thế “cao ngạo”, nói như đang ban ân: “Hoa khôi của lớp cho thầy một cơ hội đấy.”
Chỉ tiếc là thời gian tiếp xúc giữa tay và tay quá ngắn.
Trên thực tế, ngay khi Ngô Khiết Tào đứng vững sau khi xuống xe, Diệp Tử Ngôn lập tức buông tay.
Nhìn Diệp Tử Ngôn đi ở phía trước dẫn đường, Ngô Khiết Tào đứng tại chỗ, giơ lên bàn tay vừa mới tiếp xúc thân mật với “người mình thích” lên, vui vẻ cười cười.
“Bạn học Ngô Khiết Tào, có thể đi được chưa?”
“Vâng vâng.”
Ngô Khiết Tào nhanh chóng thu lại cảm xúc, giọng nói mang theo sự không kiên nhẫn trả lời.
Cách trang hoàng bên trong ngôi nhà này giống như con người của Diệp Tử Ngôn vậy, khiến cho người ta cảm nhận được sự giàu có, phong độ của một phần tử trí thức. Kiểu dáng cổ điển lắng đọng lại dấu vết lịch sử, đại sảnh sáng rực rộng rãi. Khác với phòng khách của đa số những ngôi nhà hiện đại bây giờ, nhà anh có đầy đủ một bộ vật dụng trong nhà bằng gỗ lim. Thỉnh thoảng còn có thể thấy những giá sách nhỏ đặt ở mấy góc tường.
Nếu không có Liễu Lâm tồn tại thì Ngô Khiết Tào thực sự thích sống ở chỗ này.
Vấn đề nằm ở chỗ Liễu Lâm.
Lúc đó Liễu Lâm đang mặc một chiếc tạp dề, giả bộ oán giận: “Sao bây giờ anh mới về vậy.” Cô chủ động tiến đến nhận lấy áo khoác của Diệp Tử Ngôn cởi ra.
Có lẽ bởi vì Diệp Tử Ngôn là một thầy giáo tốt, thường xuyên dẫn học sinh về nhà, cho nên khi nhìn thấy Ngô Khiết Tào đang thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên, Liễu Lâm thoáng kinh ngạc rồi rất nhanh trở lại bình thường, thậm chí còn thân thiện cúi người xuống cho bằng với Ngô Khiết Tào.
Liễu Lâm nở một nụ cười tươi, vươn tay: “Chào em.” Cô nói.
Ngô Khiết Tào thì ngược lại, không những không thèm bắt tay, mà còn tỏ ý xem thường, không muốn quan tâm đến vị tình địch này. Lộ ra địch ý rất rõ ràng.
Diệp Tử Ngôn thấy Ngô Khiết Tào không để tâm đến sự thân thiện của vợ mình thì khẽ gật đầu với Liễu Lâm, anh nhẹ nhàng đặt tay trên đầu Ngô Khiết Tào – âm thầm nhắc nhở.
Ngô Khiết Tào không tình nguyện một chút nào, liếc mắt qua, miễn cưỡng vươn tay, bắt tượng trưng một chút rồi thả ra ngay.
“…… Xin chào.” Cô nói.
Liễu Lâm quả thực là một người phụ nữ dịu dàng, tuy rằng không hiểu vì sao bạn học nhỏ này lại có địch ý với mình, nhưng cô cũng chỉ cười cười; sau đó muốn học theo Diệp Tử Ngôn, định đặt tay lên đầu Ngô Khiết Tào.
Ngô Khiết Tào linh hoạt tránh thoát “công kích.”
Tay của Liễu Lâm cứng ngắc ở giữa không trung.
Không khí đột nhiên trở nên gượng gạo.
Diệp Tử Ngôn vẫn nhìn từ đầu đến cuối tất nhiên là phát hiện ra tình huống hiện tại có chút không ổn, anh nhìn vợ mình nói lảng sang chuyện khác: “Hôm nay Khải Nhạc tới đây, để anh vào phòng bếp phụ giúp em.”
Liễu Lâm giống như được giải thoát, khoa trương chỉ tay vào phòng bếp nói: “Em còn đang lo một người không giúp được hết ấy.”
May là dưới tình huống như vậy, Liễu Lâm vẫn duy trì nụ cười, cô quay sang hỏi Ngô Khiết Tào: “Em có biết Diệp Khải Nhạc không? Thằng bé bằng tuổi với em, lại còn học chung trường nữa, nếu không ngại thì hai đứa có thể cùng nhau tán gẫu được đấy.”
Ngô Khiết Tào lập tức cảm thấy hứng thú: “Diệp Khải Nhạc?”
“Ồ…… Hai em quen nhau thật sao?” Liễu Lâm cười càng thêm vui vẻ: “Vậy thì tốt rồi. Để tôi đi lấy cho hai em một ít hoa quả nhé.”
Nói còn chưa xong, người đã “Á” một tiếng ngã trên mặt đất.
Liễu Lâm duy trì tư thế ngã chổng vó, cô ngượng ngùng thè lưỡi, được Diệp Tử Ngôn kéo dậy đã thành thói quen.
Không có ai chú ý tới tiếng thở dài nhẹ nhàng để lộ ra phiền chán của Diệp Tử Ngôn, thậm chí ngay cả Diệp Tử Ngôn cũng không ý thức được điều này – ngoại trừ Ngô Khiết Tào.
Nghe được tiếng động mạnh phía sau, Ngô Khiết Tào vẫn đi thẳng về phía ghế sô pha không hề ngừng lại, tiếp tục trưng ra vẻ mặt “cao ngạo” quen thuộc.
Nhưng Diệp Khải Nhạc đang ngồi xem TV thì lại để ý tới động tĩnh bên này. Cậu vừa quay đầu nhìn sang đã lập tức bị Ngô Khiết Tào đang bước lại gần thu hút sự chú ý.
“Ngô Khiết Tào? Sao cậu lại ở đây?”
Tự tìm cho mình một vị trí trên ghế sô pha rồi ngồi xuống, Ngô Khiết Tào nhíu mi: “Nhìn thấy hoa khôi của lớp nên kích động thế à? Tôi còn chưa hỏi cậu tại sao cậu lại ở chỗ này đấy.”
“Diệp…… thầy Diệp, là chú nhỏ của tôi. Nhưng hoa khôi của lớp này, cậu đừng có tự kỷ như vậy được hay không?”
“Tự kỷ? Hoa khôi của lớp nói sự thật thôi!”
Đã quen với thái độ của Ngô Khiết Tào, Diệp Khải Nhạc cầm một quả lê đặt tới trước mặt cô, nói: “Được được được, cứ coi như là sự thật đi!”
“Cái giọng đó của cậu là sao hả?”
“Là giọng sùng bái như ngày thường thôi, nữ vương đại nhân. Còn cần tôi viết thư tình giúp cậu nữa hay không? Nói mau, cái tên tiểu Diệp tử kia rốt cuộc là ai?”
Ngô Khiết Tào nhanh chóng hất cao cằm, mở miệng: “Ai cần cậu quản?!”
Tuy rằng cô không thừa nhận, nhưng Diệp Khải Nhạc thấy rõ trên mặt cô toát lên vẻ ngượng ngùng.
Từ trước tới nay, Diệp Khải Nhạc chưa bao giờ được nhìn thấy vẻ mặt này của “Nữ vương” Ngô Khiết Tào.
Cậu nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Nên ưỡn ngực nghiêm mặt nói chúc mừng, hay nên vô sỉ cười to trêu chọc đây?
Cậu cũng không biết nữa.
Diệp Khải Nhạc không lên tiếng trả lời, cao ngạo như “hoa khôi của lớp” cũng sẽ không tiếp tục loại đề tài này.
Kế tiếp hai người lại chẳng còn gì để nói chuyện.
Mãi cho đến khi Liễu Lâm hô lên một tiếng “Ăn cơm thôi” phá vỡ trầm mặc.
Đi tới trước bàn ăn, đồ ăn đã sớm được dọn xong xuôi.
Năm món mặn, một món canh, bốn người ăn thì vừa vặn.
Diệp Khải Nhạc thờ ơ đứng ở một bên, còn Ngô Khiết Tào vẫn luôn tay hỗ trợ sắp xếp thức ăn cho Diệp Tử Ngôn.
Chờ anh làm xong hết ngồi vào chỗ của mình, Ngô Khiết Tào cũng nhanh chóng ngồi vào vị trí bên cạnh anh.
Hành động tự nhiên cứ như vốn dĩ phải thế.
Diệp Tử Ngôn chỉ nhìn cô một cái, sau đó theo thói quen bắt đầu gắp thức ăn cho Liễu Lâm.
Ngô Khiết Tào thấy vậy, cũng đẩy bát cơm về phía trước.
Diệp Tử Ngôn khẽ cười, lắc nhẹ đầu, đặt một miếng măng vào trong bát của cô, vừa gắp vừa nói với Diệp Khải Nhạc: “Khải Nhạc, có muốn chú gắp thức ăn luôn cho không?”
Diệp Khải Nhạc lập tức lắc đầu. Nhìn không khí quỷ dị giữa hai người, nói không nên lời.
Một bữa cơm hết gắp thức ăn lại gắp thức ăn, thỉnh thoảng chèn thêm câu “Ăn mau đi” cứ thế trôi qua.
Nếu bỏ qua ánh mắt trao đổi giữa Ngô Khiết Tào và Diệp Khải Nhạc cùng tầm mắt không ngừng liếc về phía Diệp Tử Ngôn của cô, thì có thể nói đây là một bữa cơm tối hết sức bình thường.
Ăn cũng được tương đối, Ngô Khiết Tào đặt đôi đũa xuống: “Em no rồi.”
“No rồi?” Liễu Lâm vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, hỏi: “Sao không ăn thêm chút nữa?”
“Thật ngại quá, hoa khôi của lớp chỉ ăn cơm từng đó thôi.”
“Phốc…… hoa khôi của lớp hả?”
Khinh thường nhìn đối phương, Ngô Khiết Tào trả lời: “Cô cũng có thể gọi em là hoa hậu giảng đường, dù sao diện mạo của em hoàn toàn có thể đảm đương được danh hiệu này.”
“Ha ha…… Em thật đáng yêu.”
Không hề để ý tới Liễu Lâm, Ngô Khiết Tào phớt lờ ánh mắt giống như đang nhìn người ngoài hành tinh của Diệp Khải Nhạc, nói với Diệp Tử Ngôn: “Diệp…… thầy Diệp, phiền thầy đưa em về nhà.”
Mọi việc diễn ra thật tự nhiên.
Sau một hồi thu xếp, Ngô Khiết Tào yên tâm thoải mái nhìn Diệp Tử Ngôn khởi động xe.
“Nhà em ở chỗ nào?”
“Thầy đang nhắc đến ngôi nhà tạm thời kia hả? À, ở khu biệt thự Tân Bắc.” Sau khi thắt dây an toàn cho chính mình, Ngô Khiết Tào đột nhiên hỏi: “Thầy thực sự chịu đựng được kiểu phụ nữ này ư?”
Động tác di chuyển tay lái của Diệp Tử Ngôn khá lưu loát, giọng điệu của anh thật nghiêm túc: “Cô ấy là sư mẫu của em.”
Chỉ tiếc rằng Ngô Khiết Tào chưa bao giờ để ý đến việc cảm nhận giọng điệu của người khác, cho nên cũng không lưu tâm đến việc Diệp Tử Ngôn đang “ngầm cảnh cáo”, cô vẫn tiếp tục làm theo ý mình: “Sư mẫu thì sao chứ? Một ngày nào đó sẽ có người khác gọi em là sư mẫu thôi. Mẹ em từng nói, em đủ……”
“Vâng,” Diệp Tử Ngôn đánh gãy lời của cô, lên tiếng trêu chọc: “Em đủ xinh đẹp, nhưng em vẫn còn là một cô nhóc con.”
“Thầy vẫn nghĩ rằng em chỉ nhất thời mê luyến thầy sao? Hoa khôi của lớp ở ngay tại chỗ này thông báo cho thầy biết, em thật sự thích thầy!”
Trời đã tối. Hai làn đường xe cộ tấp nập, đèn xe sáng choang nối tiếp nhau thật rực rỡ.
Diệp Tử Ngôn không trả lời ngay, anh chỉ nhìn thẳng về phía trước, mãi cho đến khi Ngô Khiết Tào mất hết kiên nhẫn mới mở miệng nói: “Bộ dạng của tôi rất giống cha của em.”
Cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra, giọng nói của anh kiên định khiến cho người ta kinh ngạc.
Đối với một người, khi bị người khác tiếp cận một cách bất thường, mà người đó lại hoàn toàn không có ấn tượng gì đặc biệt với người kia, thì gần như không thể nào tìm được một lý giải hợp lý cho hành động của đối phương được.
Diệp Tử Ngôn chính là mang loại tâm tình này vào lúc đó.
Vì thế Ngô Khiết Tào đành hùa theo lời của anh, cam chịu một chút: “Vâng.”
“Chẳng qua là em yêu cha thôi.”
“Từ yêu cha chuyển qua yêu thầy. Hoa khôi của lớp thích thầy là vinh hạnh lớn của thầy đó!”
“Em còn……”
“Đừng nói em còn nhỏ!” Nhất thời kích động qua đi, Ngô Khiết Tào nhanh chóng cảm thấy mất mát.
Cô quay đầu, chuyên chú nhìn dòng xe chạy không ngừng ở bên ngoài cửa kính.
Diệp Tử Ngôn bất chợt nhớ ra, cha của bạn học này đã qua đời. Miệng vết thương đã kết vảy lại bị anh tàn nhẫn bóc ra.
Anh liên tục chớp mắt, không biết phải làm thế nào, cố gắng đè xuống cảm giác áy náy đang tràn đầy trong lòng.
Đúng lúc này, Ngô Khiết Tào bỗng đưa ra yêu cầu: “Lúc trước hoa khôi của lớp hỏi thầy mục đích thầy làm giáo viên thầy không nói, hiện tại em cho thầy một cơ hội nữa. Thầy nói đi, nguyên nhân thầy làm giáo viên là gì?”
Với cảm giác áy náy đang dâng tràn, Diệp Tử Ngôn không cự tuyệt nữa, hai tay anh nắm chặt lấy tay lái.
Cất tiếng nói: “Ước mơ thuở ban đầu của tôi là làm một thương nhân.”
“Thương nhân? Với tính cách của thầy mà có thể làm thương nhân?” Ngô Khiết Tào cười nghiêng ngả.
“Muốn làm thương nhân có liên quan đến tính cách sao?” Diệp Tử Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ: “Sư mẫu của em xuất thân từ thư hương thế gia, cha mẹ cô ấy không đồng ý gả cô ấy cho tôi, sau đó tôi mới đi làm giáo viên.”
“Đó là lý do???”
“Đó là lý do.”
Lơ đãng trả lời, bên trong lời nói không biết đã chất chứa bao nhiêu khó khăn cùng thống khổ.
Có lẽ tình yêu năm đó của Diệp Tử Ngôn và Liễu Lâm cũng giống như tình yêu trong một bộ tiểu thuyết tình cảm điển hình, vì yêu có thể hy sinh tất cả.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ là năm đó.
Nhiều năm qua đi, đâu ai biết hai con người đã từng có tình yêu oanh oanh liệt liệt này có hối hận về sự lựa chọn của chính mình hay không?
Diệp Tử Ngôn tự tay vạch trần vết sẹo của bản thân, sau đó máu chảy đầm đìa mà kể ra giấc mơ chưa thực hiện được. Đây là có thể coi là hình phạt tàn khốc nhất.
Ngô Khiết Tào nhẹ nở nụ cười, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đùi của Diệp Tử Ngôn, muốn an ủi anh.
Diệp Tử Ngôn khẽ nhíu mày, nhưng không có cự tuyệt.
Chỉ một lần này thôi. Anh tự nhủ với chính mình.
Trích lời của Ngô Khiết Tào: Cho dù là một người hiền lành cũng sẽ có cảm xúc phiền chán.
Nhất là khi đối mặt với một người cũng hiền lành giống như mình.
Hai người hiền lành cùng ở chung một chỗ, quả thực sẽ khó xảy ra cãi vã, nhưng cũng chính vì vậy mà cuộc sống của bọn họ thiếu mất cái gọi là “kích, tình”. Đây là nguồn gốc của sự tịch mịch.
Đàn ông ấy à, không cần biết ngoài miệng mạnh mẽ nói mình có thể chịu được tịch mịch ra sao, thì trong lòng vẫn luôn khát vọng có kích, tình. Sau đó cần phải có một cô gái trẻ tuổi có tính cách đặc biệt mới mẻ đảm đương nhiệm vụ mạnh mẽ tiến vào cuộc sống của anh ta.
Bởi vì một chút thói hư tật xấu này của đàn ông, thì thường chỉ cần dùng một chiêu đó thôi cũng đủ để khống chế rồi.
Tôi luôn luôn chuyên nghiệp.