Cơm tối
Cơm tối là Bố Tranh đến giải quyết, vì buổi trưa hai người đều ăn nhiều nên không có ý định ra ngoài ăn, Bố Tranh chạy xuống dưới lầu mua một ít mì vắt về, ngâm nấm mèo, trong tủ lạnh không có thịt, cũng không kịp mua nên làm hai tô mì sốt.
Đừng thấy Bố Tranh có thể là một cậu trai tùy tiện, nhưng một người sống bên ngoài, lễ tết mới có thể về nhà, nấu ăn vẫn sẽ biết một chút. Mặc dù đến nay còn chưa có làm bàn tiệc gì, nấu mì, chiên trứng, xào cà chua, rau cỏ vân vân không thành vấn đề. Mới đầu đích xác làm rất khó ăn, khó có thể nuốt trôi, nhưng tự mình nấu cơm thì rẻ hơn, sau đó tốt lên chút.
Triệu Tư Đằng tắt game, đứng lên gập gập cổ, bước đến cửa phòng bếp nhìn Bố Tranh nấu ăn. Phòng bếp thật sự rất nhỏ, có lẽ hai người vào sẽ dán dính không xoay nổi, dứt khoát không vào quấy rầy. Anh chưa bao giờ xuống bếp, cả ngày ngoài trừ gõ chữ thì là chơi game. Viết sách nhiều năm như vậy, nhuận bút rất dư dả không cần lo lắng chuyện tiền bạc, ăn uống đều gọi tiệm cơm hoặc nhà hàng đưa tới. Trong nhà nơi sạch sẽ nhất ngăn nắp nhất chính là phòng bếp, đồ làm bếp hoàn toàn mới, chưa một lần chạm qua, cả lò vi ba cũng rất ít khi dùng.
“Giúp em thêm tinh bột vào nước sốt đi, hình như hơi loãng. Thêm chút là được.” Bố Tranh đang trụng mì, phần nước sốt bận chưa thử được, quay đầu lại vừa lúc thấy Triệu Tư Đằng kéo qua giúp đỡ.
Triệu Tư Đằng nhìn chén nhỏ trên bàn, bên trong là nước tinh bột ngà ngà, gật gật đầu, mang đổ hết vào nồi bên cạnh.
“A! Từ từ… ” Bố Tranh vừa quay đầu thì thấy Triệu Tư Đằng nơi đó khuấy ba vòng trái ba vòng phải trong nồi nước sốt, thiếu chút nữa rớt cằm xuống đất, vội vàng cướp thìa về, “Không thể khuấy ngược, sẽ càng loãng.”
“Ồ.”
Bố Tranh nhìn anh ta rất nghiêm túc, rất phục tùng đáp lại một tiếng, “Anh chưa từng nấu ăn sao… ”
“Chưa.”
Triệu Tư Đằng giúp càng hư, Bố Tranh lại lần nữa làm một chén nước tinh bột bỏ vào, anh liền lui tới tựa ở khung cửa bưng chén thì tốt hơn.
Bố Tranh bận rộn trái xoay phải chuyển, phía trên mặc áo dài tay không cổ, vì trong nhà bật điều hòa nên không lạnh, phía dưới mặc quần jeans, vừa nhìn là biết học sinh. Triệu Tư Đằng đứng sau lưng em ấy, bóng lưng người nọ nhìn qua rất gầy, hơi khom người cúi đầu cầm thìa nếm nước sốt, quần áo rộng thùng thình càng lộ rõ đường nét phía sau.
“Anh muốn mặn hay nhạt?” Bố Tranh quay đầu nhìn nhìn anh, sau đó giơ thìa, “Nếu thử xem sao, có thể tắt bếp chưa.”
Triệu Tư Đằng đi lên phía trước một bước, cúi đầu chậm rãi nếm thử thìa em ấy đưa tới, khoảng cách hai người vô cùng gần, anh nhịn không được kéo khóe miệng, “Được rồi, tắt đi.”
Bố Tranh “Ừm” liền xoay người qua tắt bếp, lấy mì ra đổ nước sốt lên. Triệu Tư Đằng nhìn em ấy ở nhà bếp qua lại, nhớ đến Lâm Kỳ có hỏi anh Bố Tranh thế nào? Ở chung rất vừa ý anh, tính tình rất dễ chịu, bộ dáng cũng không tệ, còn biết nấu cơm khiến anh có chút chút bất ngờ. Nếu mà đeo tạp dề có lẽ hoàn mỹ hơn…
Bố Tranh mang mì sốt đưa cho anh, Triệu Tư Đằng rất muốn thuận thế giữ chặt tay em ấy, sau đó cúi đầu hôn lên trán một cái, có lẽ như vậy xem như chút ngọt ngào ấm áp, nhưng chỉ nói một câu “Cám ơn” liền đi ra ngoài. Loại chuyện này không phải mình bản thân mình thấy vừa ý là được, cảm nhận của Bố Tranh không giống anh.
Ăn xong Bố Tranh rửa chén, nhìn dáng Triệu Tư Đằng khuấy nước sốt, cậu hoàn toàn thủ tiêu ý nghĩ nhờ anh ta giúp.
Bố Tranh rửa bát xong thì trực tiếp đi tắm, nấu ăn trên người khó tránh khỏi có mùi dầu mỡ, cậu không thích mùi này. Nói Triệu Tư Đằng một tiếng, chỉnh điều hòa lên mấy độ, vào phòng tắm.
Triệu Tư Đằng nhìn đồng hồ, giờ hơn, lại log game, mới lên liền bị ‘Hoa Hoa’ ném bom.
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: Ông chủ! Giờ trời mới tối
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: Trời mới tối !! Hạ thủ lưu tình
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: Bố Bố đáng thương, sẽ không bị ăn chứ!
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: Ông chủ cậu thật sự là cầm thú
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: Ai, Bố Bố đáng thương…
[Mật] bạn nói với [Hoa Hoa]: Em ấy đang tắm
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: Cái gì! Tắm! Tiến triển quá nhanh!
[Mật] bạn nói với [Hoa Hoa]: Vừa rồi ăn mì sốt em ấy làm
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: = =
[Mật] bạn nói với [Hoa Hoa]: Hương vị cực ngon
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: Đã hiểu, cậu đang khoe khoang
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: Còn hương vị cực ngon, tớ thấy thế nào cũng thấy đáng khinh
[Mật] bạn nói với [Hoa Hoa]:…
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: Tớ quyết định, hôm nay kéo Bố Bố làm nhiệm vụ cả đêm! Tuyệt đối không cho cậu động tay
[Mật] bạn nói với [Hoa Hoa]: Nhìn tớ muốn đến thế sao
[Mật] bạn nói với [Hoa Hoa]: Hơn nữa em ấy không hiểu
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: Không hiểu cái gì
[Mật] bạn nói với [Hoa Hoa]: Như hiện tại…
Triệu Tư Đằng nghe được tiếng cửa phòng tắm mở, theo bản năng ngẩng đầu. Trong phòng rất ấm, Bố Tranh mặc một cái quần bảy phân rộng thùng thình đi ra, áo cũng không mặc, ngực để trần, trên tóc nhỏ mấy giọt nước, trên người cũng có chút bọt nước chưa lau sạch.
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: Ẻn ẻn ẻn? Bố Bố sao?
[Mật] bạn nói với [Hoa hoa]: Tớ đi tắm, out
[Mật] [Hoa Hoa] nói với bạn: Này = =
Bố Tranh trái lại không cảm thấy có gì không ổn, cậu ở một mình đã quen, mỗi lần tắm đều như vậy đi ra, “Em lấy anh một cái khăn mới.” Cậu nói xong ngồi chồm hổm ở tủ quần áo tìm tìm, sau đó đi qua đưa cho Triệu Tư Đằng.
Triệu Tư Đằng rất ‘bình tĩnh’ nhận, trên người người bên cạnh dường như còn nổi lên hơi nóng, mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt, rất dễ chịu.
“Quần áo em chắc anh mặc không vừa… ” Bố Tranh lại đến tủ quần áo lục lục, quay đầu lại nhìn nhìn, rất buồn bực phát hiện đối phương cao hơn cậu nửa cái đầu, người cũng to hơn cậu…
“Không sao, một ngày không thay không việc gì.” Triệu Tư Đằng nhìn em ấy ngồi chồm hổm lục quần áo, da thịt sau lưng trắng mịn, cần cổ, bả vai, xương bướm, thắt lưng, cộng sau khi ngồi xổm xuống, hình dáng mông càng thêm rõ ràng…
Xương bướm là xương dưới bả vai sai lưng.
Triệu Tư Đằng nâng trán, nói xong nhanh chóng đứng lên vào phòng tắm. Bố Tranh cái dạng một chút phòng bị cũng không có này, quả nhiên là không hiểu, bảo anh làm sao xuống tay. Đổi lại người khác như thế, anh ngược lại có thể cho rằng là đang mời gọi.