Liễu Yên Nhiên bị đưa đến một khu rừng rậm xa khỏi thành Macca, trong tình trạng đã gần như tắt thở, Mã Sa lệnh hai đứa con gái của mình vứt Liễu Yên Nhiên tại một gốc cây cổ thụ gần đó.
Hiện nay Macca thành đang trong thời kì khôi phục lại không thể có tin đồn nào liên quan đến rừng rậm Ô Lan Thát, điều đó sẽ khiến các cư dân hoang mang, lo sợ vì nghĩ đến một cuộc tấn công khác.
"A Ma, chúng ta thật phải làm vậy, con thấy nó không sống được nữa đâu" Đề Na không đành lòng nói.
Mã Sa trừng mắt nhìn Đề Na, bà nghiêm giọng nói: "Đề Na, con đã quên sự hung tàn của những tên đến từ rừng rậm Ô Lan Thát hay con đã quên, a cha con là hi sinh như thế nào"
Sa Mỗ kéo tay em gái lại, ý bảo đừng nói nữa, tình cảm của a ma dành cho a cha bọn họ cũng hiểu, Mã Sa căm hận bọn người của rừng rậm Ô Lan Thát nên đối với gian tế do bọn họ phái đến cũng điêu căm ghét tột cùng.
Đề Na nhìn thân hình nhỏ bé kia, tuy cô cũng lờ mờ nghi hoặc về chuyện gian tế này nhưng một thân móng vuốt kia làm sao giải thích. Đề Na không đề xuất ý kiến nữa khiến cho Mã Sa vừa lòng, bà ta rút từ thắt lưng ra một thanh chùy thủy sắt bén, không hề do dự đâm thẳng vào tim của Liễu Yên Nhiên, ghim chặt cả thân hình nhỏ bé đó trên mặt đất.
Liễu Yên Nhiên hơi giãy dụa một chút rồi đình chỉ mỗi cử động, cả thân thể mất đi hết sinh lực. Mã Sa xác định người phía dưới đã không còn cử động mới rút chùy thủ đứng lên.
"Được rồi, đi thôi" Mã Sa quay người mang Đề Na cùng Sa Mỗ về xe, cấp tốc lái đi, á thú vốn yếu ớt, ra ngoài không mang theo thú nhân bảo vệ nếu gặp phải hung thú đi ngang qua thì quả thật là khó sống.
Bầu trời chuyển mây đen vần vũ, một trận mưa trút xuống ồ ạt, bên cạnh một cây cổ thụ già cỗi, Liễu Yên Nhiên bị những hạt mưa to nặng đánh vào người khiến cho nàng bừng tỉnh, kéo lê thân thể rách nát của mình tựa vào thân cây, tang thi nếu không bị đánh trúng bộ phận quan trọng trong đầu thì cho dù bị xé nát cũng có thể sống sót, đây là điều mà bọn người Mã Sa không biết, dù gì tang thi là vật đã xuất hiện thời kì mà bọn họ gọi là tiền sử, trong sách lịch sử cũng không miêu tả rõ ràng chỉ có vài hình ảnh phục chế qua loa, nên không ai có thể tưởng tượng đến một sinh vật như thế lại xuất hiện tại địa cầu sau hơn cả nghàn năm.
Một vết dao của Mã Sa không trực tiếp gây ra vết thương trí mạng nhưng nó cũng tiêu hao không ích năng lượng của Liễu Yên Nhiên.
Mệt mõi tựa vào thân cây phía sau, Liễu Yên Nhiên ngửa mặt lên để mặc những giọt nước mưa rửa trôi đi bẩn ô dính trên mặt. Liễu Yên Nhiên cứ ngồi tại nơi đó đến khi cơn mưa tạnh và màn đêm buông xuống, xung quanh tĩnh lặng chỉ thỉnh thoảng vang lên một vài tiếng kiêu rống của động vật săn mồi về đêm.
"Đói quá....." Liễu Yên Nhiên nhẹ giọng thì thầm, từ lúc bị bọn họ đưa vào căn hầm tối đó, đã hơn hai ngày nàng không có một miếng thịt vào miệng, bọn họ chỉ đút một ích chất lỏng khó uống cho nàng, thể lực cùng lực lượng bị tiêu hao khiến Liễu Yên Nhiên lâm vào tình trạng ý thức không rõ, trong đầu chỉ còn lại cơn đói chiếm lĩnh.
Một con thú giống như thỏ xuất hiện trước mặt Liễu Yên Nhiên, hình dạng con thỏ này không dễ thương như giống thỏ trên địa cầu, hình thể của chúng lớn gấp lần hơn nữa hàm răng lởm chởm chứng tỏ đây là loài ăn thịt.
Nó bất động quan sát sinh vật kì lạ trước mặt, cái mũi hơi nhích nhích để xác định mùi vị của sinh vật kia, Tổ Oa thú nghi hoặc lắc lắc hai cái tai thỏ của mình, mùi của sinh vật này giống y như mùi xác thối lâu ngày mà bọn Diệp Dực Điểu hay đem về tổ làm lương thực dự trữ, nó đã từng trộm niếm thử, thật sự quá khó ăn, nếu là bình thường Tổ Oa thú tuyệt nhiên không động tâm tư để ăn xác thối nhưng con Tổ Oa thú này đã gần ba ngày không ăn rồi, hiện tại cơn đói làm nó không quan tâm xem thứ sinh vật trước mặt khó ăn cở nào mà chỉ muốn nhét đầy bụng mà thôi.
Tổ Oa thú bày sẵn thế công kích, sau đó lấy tốc độ ưu việt của nó lao thẳng vào người Liễu Yên Nhiên nhắm ngay động mạch cổ của nàng muốn cắn xuống, đột nhiên Tổ Oa thú nhận ra được khác thường từ sinh vật bị nó bắt lấy cổ, chuẩn bị xoay người tránh né nhưng tốc độ của Liễu Yên Nhiên còn nhanh, năm móng vuốt sắc nhọn bóp chặt đầu Tổ Oa thú, nhắc nó đến trước mặt mình, Liễu Yên Nhiên dùng mũi ngửi ngửi một chút xác định có thể ăn thì không quản con Tổ Oa thú đang kịch liệt giãy dụa trong tay nàng, cứ thế mà cầm nó đưa thẳng vào miệng mà nhai luôn cả xương.
Phía dưới gốc cây thụ già, một á thú nhân bàn tay nhuộm đầy máu, mái tóc đen huyền rũ xuống bờ vai trắng nõn, ánh mắt đen nhánh tựa như Hắc Diệu Thạch xinh đẹp, nhìn sơ qua có thể thấy được đây là một á thú xinh đẹp, nhưng á thú xinh đẹp ấy hiện giờ đang cắm cúi cắn nhai một con Tổ Oa thú, ngay cả nội tạng bên trong cũng không bỏ qua, tất cả điều dồn vào trong cái miệng nhỏ bé, đầy máu kia, âm thanh nhắm nuốt kinh dị khiến người sởn cả da gà luôn vang lên trong không gian tĩnh lặng càng phát ra rõ ràng.
Sau khi lấy được năng lượng từ máu thịt của con Tổ Oa thú thì Liễu Yên Nhiên cũng dần khôi phục hình thái ban đầu, ý thức từ lúc tra tấn đã bắt đầu mơ hồ cũng đã thanh tỉnh nhiều, tuy biết bản thân đang làm gì nhưng mùi vị máu tươi quá mức mê hoặc khiến nàng không thể dừng lại, nàng cứ ngơ ngác lập đi lập lại hành vi nhai nuốt cho đến khi đã xử lý xong con Tổ Oa thú thì Liễu Yên Nhiên cũng trở nên chết lặng.
Từng giọt nước mặn chát rơi xuống phần thịt nát còn xót lại của con Tổ Oa thú, đôi mắt đen nhánh kia phũ đầy một tầng bóng ma, Liễu Yên Nhiên theo thói quen cắn chặt răng để không phát ra tiếng nhưng dường như lần này hoảng sợ, bất lực đã đến cực điểm khiến nàng không thể đè nén được nữa.
Liễu Yên Nhiên dùng đôi tay dính đầy bùn và máu ôm lấy gương mặt nhỏ bé đang trở nên tái xanh, độc của tang thi khi không có nước suối áp chế khiến cho Liễu Yên Nhiên mất đi quyền kiểm soát bản thân, nước mắt rơi xuống nhiều đến nỗi theo khe hở giữa các ngón tay mà rơi xuống bùn đất phía dưới, từng tiếng gào thét thê lương vang vọng một góc khu rừng.
"Không....ta, không, phải.......ta không phải..a a a a" Từng tiếng từng tiếng rên rỉ lập lại không ngớt giữa màn đêm u tịch.