Lê Khải An đưa chăn đệm cho Sở Dục nằm dưới đất.
Bây giờ là cuối mùa hè đầu mùa thu, bên này vẫn tính là phía nam, ngủ đất cũng không lạnh, Sở Dục vui sướng gào gừ một tiếng nhào tới chăn đệm nằm dưới đất, lăn hai cái, tựa hồ rất vui vẻ vì mình có thể cùng Lê Khải An chung một phòng ngủ.
Thời gian đã không còn sớm, ngày mai còn phải quay phim cả ngày, Lê Khải An dọn dẹp một chút liền chuẩn bị ngủ.
Phòng rửa tay truyền đến ào ào tiếng nước, là Sở Dục đang tắm.
Lê Khải An không nhịn được bắt đầu tưởng tượng vừa nãy Sở Dục nói có tới năm con ma ở đây, càng nghĩ trong lòng càng ngày càng sợ, chỉ lo chớp mắt một cái đột nhiên nhìn thấy cái gì không nên nhìn, thế nhưng Sở Dục lại cố tình tắm rất chậm.
"... Sở Dục!" Lê Khải An cách cửa phòng vệ sinh kêu to.
Sở Dục chậm rãi đáp lời: "Ai —— "
Lê Khải An phát điên: "Anh có thể đi ra nhanh một chút hay không?"
Sở Dục vô tội nói: "Anh đang chà lưng, xoa không tới, em chờ một chút a."
Lê Khải An gấp đến độ thiếu một chút liền vọt vào đi giúp hắn chà lưng, bất quá thời khắc sống còn vẫn là lý trí chiếm thượng phong.
Chờ nhìn thấy ma lại vọt vào, Lê Khải An trầm ổn mà nghĩ.
Lúc này, âm thanh Sở Dục âm hòa lẫn tiếng nước ào ào bay ra: "Em sợ ma phải không, em đừng sợ, trong phòng tắm hiện tại có hai con đây, bên ngoài chỉ có ba con mà thôi."
Lê Khải An trầm mặc mấy giây, giận dữ hét: "Chỉ có ba con "Mà thôi"! Anh lập tức đi ra cho tôi!"
Là anh cố ý đúng không! Anh muốn buộc tôi phá cửa mà vào nhìn anh lõa thể đúng không!
Đừng hòng!
Nhưng xem Lê Khải An thật cuống lên, bên trong tiếng nước ngay lập tức ngừng, nửa phút sau, Sở Dục mở cửa đi ra.
Bởi vì không có mang áo ngủ cho nên phải mặc áo tắm khách sạn cung cấp, cổ áo tự nhiên mở rộng, lộ ra hai khối cơ ngực xinh đẹp, thắt lưng lỏng lỏng lẻo lẻo, tóc dài ướt nhẹp mà chảy nước xuống.
"Em sợ?" Sở Dục hỏi.
Lê Khải An cũng không muốn thẳn thắn thừa nhận, vì vậy liền dùng đôi mắt nghiêng liếc Sở Dục, không lên tiếng.
Sở Dục quay đầu lại nhìn máy sấy tóc trong phòng tắm, cẩn thận nói: "Vậy anh có thể vào sấy tóc không?"
"Anh sấy đi." Lê Khải An lên giường nằm xuống, dữ dằn nói, "Không cho đóng cửa."
Sở Dục mỉm cười: "Được."
Lê Khải An cuộn mình tại trong ổ chăn, dùng di động tìm kiếm khách sạn phụ cận.
Mặc dù mình không nhìn thấy ma trong phòng, hơn nữa thậm chí không có cách nào kiểm chứng đến tột cùng có ma hay không, thế nhưng bị Sở Dục vừa nói như thế, Lê Khải An như có bóng ma trong lòng, lại để cho hắn ở chỗ khác vậy khẳng định ngủ không được.
Dù sao hắn cũng không phải là người theo chủ nghĩa duy vật...
Lê Khải An tìm tòi một vòng khách sạn phụ cận, sau đó thống khổ mà đem di động nhét vào phía dưới gối đầu.
Nếu như mình nói đoàn phim cung cấp nơi ở không tốt muốn đổi khách sạn, vậy tiền thuê hẳn là phải tự móc tiền túi, mà hiện tại mùa du lịch đang thịnh vượng, khách sạn đều đắt đỏ, huống hồ coi như tiện nghi, liên tục trụ hơn hai tháng cũng không chịu nổi, dù sao cũng chỉ là một tiểu minh tinh hạng ba, tiền mua nhà còn không tích góp đủ thì sao có thể xa xỉ như vậy...
Đều do nguyệt lão kia làm ta sợ! Lê Khải An trong ổ chăn tức giận đến trực ma nha.
Làm khô tóc, Sở Dục đi đến miếng đệm bên giường Lê Khải An trải ngồi xuống, tóc mới vừa thổi khô thẳng tắp buông xuống, làm cả người hắn thoạt nhìn thật hiền lành, hắn dùng cặp mắt đen ôn nhu nhìn chăm chú vào Lê Khải An, nghiêm túc nói: "Ngủ ngon."
Phút chốc Lê Khải An cơ hồ có một loại ảo giác kích động muốn sờ loạn đầu của Sở Dục.
Nhưng mà loại kích động này bị hắn thật nhanh trấn áp xuống...
Lê Khải An ngươi tỉnh lại đi a ngươi đang suy nghĩ gì! Đừng quên tên khốn kiếp này đã thông qua thủ đoạn gì để ngủ lại!
Vì vậy Lê Khải An hừ lạnh một tiếng trở mình đưa lưng về phía Sở Dục, từ trong chăn đưa tay tắt đèn giường, gian phòng thoáng chốc rơi vào một mảnh tăm tối. Dần dần, bên ngoài đèn xe xuyên thấu vào, đem vật thể phác hoạ ra đường viền hôi nhạt mà mơ hồ.
Trong phòng rất yên tĩnh, Sở Dục vươn mình thở dài nhẹ một cái, âm thanh có thể rõ ràng mà truyền vào trong tai Lê Khải An.
Không biết tại sao, Lê Khải An nhắm mắt một hồi lâu vẫn là ngủ không được, vì vậy hắn trở mình một cái ngồi xuống, tầm mắt hướng về Sở Dục.
Sở Dục cũng không ngủ, hắn đưa lưng về phía Lê Khải An ngồi xếp bằng dưới đất, cũng không biết là đang làm gì, vai rộng thoạt nhìn rất chân thật, sống lưng thẳng tắp, trầm mặc không nói... Các loại như vậy, ở trong bóng tối lộ ra một luồng mùi vị ưu thương.
Ngày hôm nay có phải là từ chối quá độc ác rồi không...
Thế nhưng lời không nói rõ, làm cho hắn ôm hi vọng càng không tốt.
Lê Khải An tâm lý dâng lên một luồng áy náy cùng tâm tình bất đắc dĩ, nhìn chằm chằm tấm lưng kia một hồi, sau đó biệt nữu mà ho khan một tiếng, hỏi: "Sở Dục, làm gì đó?"
Sở Dục nhanh chóng chuyển qua nửa người, hai cái tay như con ruồi xoa chân không ngừng mà xoa đến xoa đi, mơ hồ lộ ra gương mặt đẹp trai nửa điểm ưu thương cũng không có, cười ha hả nói: "Anh đang xoa hồng tuyến đây, gần đây se duyên nhiều lắm, tơ hồng tồn kho đều sắp dùng hết, phải tăng giờ làm việc nhiều thêm một chút."
Lê Khải An mặt không hề cảm xúc: "Ồ." Anh gần đây se duyên cho nhiều người như vậy nha.
Lời an ủi trong nháy mắt toàn bộ nuốt xuống bụng!
"Cái kia..." Sở Dục trên tay không chỗ xoa xoa hồng tuyến, một đôi mắt ở trong bóng tối hiện ra đặc biệt đen nhìn trên giường Lê Khải An nhìn trái nhìn phải, muốn nói lại thôi.
Lê Khải An vô cùng đề phòng: "Anh muốn nói cái gì?"
Sở Dục hoảng loạn vội vàng lắc đầu: "Không có gì."
Một lát sau lại bổ sung một câu: "Thật sự không có gì."
Lê Khải An hung hãn gào thét: "Nói cho tôi!"
Sở Dục gãi đầu một cái, lắp bắp nói: "Toàn bộ... Toàn bộ chạy lên giường rồi."
"Cái gì?" Lê Khải An nhất thời không phản ứng lại.
Sở Dục an ủi: "Không có gì, ma không có chiếm diện tích, bọn họ chồng chất lên nhau mà ngủ rồi."
Lê Khải An: "..."
Sở Dục đột nhiên kinh khủng chỉ về phía sau Lê Khải An, hét lớn: "Ai, cho dù ngươi không chiếm diện tích nhưng cũng không thể bò lên người hắn a, ngươi cũng qúa quắt không xem thần tiên để ở trong mắt?"
Lê Khải An ngao rít lên một tiếng nhảy xuống giường,điên cuồng đánh thân thể của mình: "Có ma bò lên người tôi sao? Rơi xuống chưa? Vẫn còn chứ?"
Sở Dục vội nói: "Rơi rồi rơi rồi, không còn nữa."
Lê Khải An một mặt hỏng mất, cái trán lóe ra gân xanh: "Chất tiệt, thế này làm sao ngủ được, ngày mai không có tinh thần đóng phim."
Vừa nãy trên một cái giường cư nhiên chen chúc năm con ma, Lê Khải An vào giờ phút này cực kỳ vui mừng chính mình không có thiên nhãn.
"Vậy để anh ôm em." Sở Dục không biết từ lúc nào đã dời đi trận địa bò lên giường, nhìn Lê Khải An sắc mặt trắng bệch hùng hồn mà dang hai tay ra, "Bọn họ không dám dựa vào anh, trên người anh tiên khí sẽ tổn thương bọn họ."
"..." Lê Khải An nhất thời có chút không rõ được Sở Dục đến tột cùng là ngu thật hay là giả ngu.
Lê Khải An chậm rãi cọ trở lại trên giường, cùng Sở Dục cách nửa cánh tay, híp mắt đánh giá cái người mặt ngoài dịu ngoan kì thực có thể là phúc hắc: "Tôi nghi ngờ anh đang có ý đồ xấu xa đúng không? Anh chính là cố ý làm tôi sợ có đúng không?"
Sở Dục xấu hổ mà cúi thấp đầu, thừa nhận: "Anh sai rồi, những thứ này đều là hồng nương dạy anh... Hồng nương nói, đàn ông nửa người dưới đều là động vật, không quản được hai lạng thịt ở dưới khố, nàng bảo anh trước tiên nghĩ biện pháp cùng em tứ chi tiếp xúc, chờ vén lên phát hỏa liền trực tiếp đem em làm, đem em hầu hạ sảng liễu rồi ở chung với nhau, nàng nói tiểu thuyết đam mỹ viết như vậy rất nhiều."
Sở Dục dùng giọng điệu nãi cẩu ngoan ngoãn ngây thơ nói ra "Hai lạng thịt", "Đem em làm" cùng với "Hầu hạ sảng liễu" cảm giác lúc nói mang lại hiểu quả thính giác quả thực khôi hài, Lê Khải An khóe miệng co giật, khí đều khí không đứng lên.
Lê Khải An làm hít sâu, hỏi: "Vị hồng nương này vẫn cùng anh nói cái gì?"
Sở Dục mở đèn giường, sau đó dùng hai cánh tay chống đỡ trước người mình, để hai khối cơ ngực tụ lại cùng chỗ, ở chính giữa tạo thành một cái khe nhợt nhạt, lập tức xấu hổ hắng giọng một cái nói: "Hồng nương còn nói, đàn ông đều có thị giác động vật, thích xem ngực lớn, còn thích xem khe ngực."
Lê Khải An nhìn chằm chằm Sở Dục cưỡng ép chen ra tới "khe", một mặt giật giật nói: "Anh đừng tin, nàng nói căn bản không phải ý này."
Chết tiệt mình có thể hướng thiên đình trách cứ sao? Nguyệt lão mấy người là cái đồ quấy nhiễu tình dục a!
"... Một chiêu này cũng vô dụng thôi." Sở Dục tịch mịch bắt tay thu về, khe ngực biến mất.
Lê Khải An quả thực muốn đánh hắn, nhưng nhìn cặp mắt đen kia liền không xuống tay được, hắn dữ dằn mà chất vấn: "Trong phòng có ma cũng là anh bịa ra làm tôi sợ?"
Sở Dục cuồng lắc đầu: "Cái này thật sự không phải bịa, em nếu không tin anh có thể mở thiên nhãn cho em, chỉ là sợ em sợ."
Lê Khải An vẫn cứ một mặt hoài nghi.
Sở Dục duỗi ra ba ngón tay chỉ thiên phát thệ: "Nếu như cái này là lừa gạt em, ông trời đánh sấm sét."
Lê Khải An thở phì phò nằm xuống, bất quá không để cho Sở Dục ôm, hai người khoảng cách một đoạn ngắn, nửa người cũng chưa tới.
"Ngủ đi." Sở Dục tham lam hô hấp khí tức trên người Lê Khải An, "Bọn họ đều bị anh hù chạy, không dám đến đâu."
Này cả ngày Lê Khải An dằn vặt mệt mỏi, tinh thần vừa buông lỏng liền nhanh chóng rơi vào mộng đẹp, ngủ đến đất trời tối tăm, cái gì cũng không biết.
Ngày thứ hai, dự báo thời tiết là mưa rào có sấm chớp chuyển nhiều mây.
Buổi sáng bảy giờ, chân trời sấm nổ cái này tiếp theo cái kia, mưa rơi bàng bạc.
"Ngày hôm nay sét đánh đến thật hù người a." Chuyên gia trang điểm tả oán nói, vừa đánh phấn cho Lê Khải An.
"Đúng a, " Lê Khải An giọng điệu lạnh sưu sưu, "Nói không chừng là ngày hôm qua có người che giấu lương tâm phát thề độc."
Nói trời đánh ngũ lôi, thật cấp sức lực.
Chuyên gia trang điểm ngẩng đầu Lan Hoa Chỉ cười ha ha: "Lê ca cậu thật dí dỏm!" +
Lê Khải An phẫn hận nhớ lại sáng sớm hôm nay Sở Dục đem mình toàn bộ vòng vào trong ngực ôm chặt chẽ, mình phí đi sức của chín trâu hai hổ mới tránh thoát...
Tên lưu manh thần tiên lại cứng rồi!