Chương
Vương Dao tức giận giẫm chân ga, hành động này là để trả thù Tần Khải.
Người họ Tần nào đó đang ngồi ghế sau bỗng tái phát bệnh cũ, vừa la hét thê thảm vừa ghim kim cho bản thân.
Tiếng động cơ vang dội, Vương Dao cười tươi vô cùng.
Coi như cô ta đã nắm được thóp Tần Khải rồi, cộng thêm việc phát hiện được trong tiệm của Phạm Tư Triết, hai nhược điểm này đúng là pháp bảo để đối phó Tần Khải.
Mạng người là quan trọng nhất nên phía trước có người mở đường cho họ.
Đinh Quốc Cường lo lắng cho an nguy của bố nên giẫm ga hết cỡ.
Vương Dao cũng không chịu thua, hai người chạy như đua xe, chỉ khổ cho Tần Khải.
Vất vả lắm hai bên mới tới bãi đỗ xe của bệnh viện, Tần Khải vội vàng bước xuống khỏi chiếc Maserati.
Nếu không phải anh nhanh nhẹn ghim mình một cái thì chắc đã ọe hết khi vừa thò đầu ra khỏi xe rồi.
Thấy bộ dạng thảm thương của Tần Khải, Vương Dao đắc ý cười, giơ nắm đấm, dáng vẻ hung dữ như đang nói: Đáng đời, dám đối đầu với cô đây à!
Tôi…
Tôi nhịn!
Tần Khải nghiến răng, lo sợ cho chuyến đi tới nhà họ Vương tí nữa mình sẽ phải ngồi xe của “nữ tướng cướp” kia.
Anh quyết định làm người rộng lượng không so đo với kẻ tiểu nhân, không chấp nhặt với con hổ cái.
“Thần y Tần, mời anh!”
Đinh Quốc Cường cung kính mời Tần Khải, trong lòng lại rất lo âu.
Khi anh ta rời bệnh viện, Từ Vọng Đức đã dặn đi dặn lại là phải mau chóng tìm cho ra Tần Khải.
Tình hình của bố anh ta không thể chờ thêm nữa.
Tần Khải cũng biết mạng người quan trọng.
Tình hình của Đinh Kim Lộc vốn không mấy khả quan, còn bị Hồ Tiểu Chiêu dày xéo như thế, cứu được hay không cũng khó nói lắm.
Bị bệnh không đáng sợ nhưng cái gì họ cũng thử khi tuyệt vọng, đặc biệt là còn biến thành vật thí nghiệm cho lang băm nữa, đây mới là điểm chí mạng.
Hiện tại Đinh Kim Lộc có toàn mạng được không thì % dựa vào y thuật của Tần Khải, nửa còn lại thì phụ thuộc vào Hồ Tiểu Chiêu đã làm gì bậy bạ trước đó.
Đinh Quốc Cường đi trước dẫn đường, đoàn người vội vã vào thang máy, Vương Dao biết Tần Khải muốn đi cứu người nên cũng trở nên biết điều đến lạ, không léo nhéo với Tần Khải nữa.
Sau khi lên lầu, thang máy vừa mở, Tần Khải đã thấy Đinh Kim Phúc và người nhà họ Đinh.
Ai cũng đang lo sốt vó, nhưng lại chẳng thể giúp được gì.
Từ Vọng Đức và Trương Khải đều đang dùng ánh mắt mong đợi nhìn Tần Khải.
“Thần y Tần, cậu đến rồi, tôi van cậu, tôi xin cậu cứu em trai tôi!”
Đinh Kim Phúc vừa thấy Tần Khải thì nhanh chóng tiến lên, trong giọng nói tràn đầy sự van nài.
“Tiểu sư thúc, phá lệ một lần đi, ông Đinh cũng không sung sướng gì”, Trương Khải thở dài, cũng khuyên một câu.
“Tôi mà không muốn chữa thì còn ở đây làm gì?”