Chương
Cậu của Đinh Quốc Cường vung tay vung chân nói: “Mọi người không thấy sự thuần thục của thần y Tần khi châm cứu đâu, giỏi hơn thứ lang băm kia nhiều”.
“Đúng đó, lần này phải làm phiền thần y Tần rồi, nếu không chắc chồng em cũng không sống nổi mất!”
Mẹ của Đinh Quốc Cường giơ một tay bụm ngực nói, dáng vẻ như thể còn sợ hãi lắm.
Người khác của nhà họ Đinh đều gật đầu, vô cùng cảm kích Tần Khải.
Ngay cả Vương Dao luôn không coi Tần Khải ra gì cũng chớp đôi mắt to, dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Tần Khải.
Nếu không phải do người nhà họ Đinh miêu tả quá rõ ràng, Vương Dao cũng sẽ nghi ngờ là Tần Khải và người nhà họ Đinh cấu kết diễn kịch để lừa gạt cô chiêu nhà họ Vương là cô ta mất.
Mà lúc này, người khổ sở nhất chính là Hồ Tiểu Chiêu.
Người nhà họ Đinh khen ngợi Tần Khải có đôi tay thần kỳ mà cũng chẳng quên xỉa xói, đổ cái danh lang băm lên đầu Hồ Tiểu Chiêu.
Trước mắt Tần Khải, người nhà họ Đinh nhiệt tình vỗ tay, mà với Hồ Tiểu Chiêu thì chỉ có tay đấm chân đá của Đinh Quốc Cường và sự lạnh lẽo của sàn nhà.
Nhìn Tần Khải được người người ngưỡng mộ, đôi mắt Hồ Tiểu Chiêu đỏ như máu, anh ta chật vật lau đi máu mũi, cố sức đứng lên.
Nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Tần Khải đã bị Hồ Tiểu Chiêu giết trăm nghìn lần rồi.
Ghen ghét, phẫn nộ…
Đủ loại cảm xúc chồng chất lên nhau, Hồ Tiểu Chiêu siết chặt nắm tay, trong lòng hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Như cảm giác được ánh mắt của Hồ Tiểu Chiêu, Tần Khải quay đầu, ánh mắt hai bên va chạm.
Hồ Tiểu Chiêu biến sắc, nghiêng đầu đi.
Thấy Hồ Tiểu Chiêu đã sợ hãi, Tần Khải mới cong môi, không định đuổi tận giết tuyệt đối phương.
Anh không hơi sức đâu mà làm thế!
Mà người nhà họ Đinh nhìn theo ánh mắt của Tần Khải, đồng loạt ngó sang Hồ Tiểu Chiêu.
“Bác cả, xử lý thằng lang băm này thế nào đây ạ?”, Đinh Quốc Cường cắn răng hỏi.
Đinh Kim Phúc còn chưa nói gì, người nhà họ Đinh đã bắt đầu mắng mỏ.
“Kiện nó đi! Kiện thấy bà nó luôn, loại người này thì không thể tha được!”
“Đúng đó, cậu nói có lý, không thể để tên lang băm này hại người thêm nữa!”
“Không thì đánh chết đi! Dám lừa người nhà họ Đinh chúng ta, đúng là chán sống”.
Trong tiếng mắng chửi của nhà họ Đinh, sắc mặt Hồ Tiểu Chiêu càng khó nhìn, chỉ muốn tìm một lỗ để chui vào thôi.
Đặc biệt là khi trong đám đông, Tần Khải còn đang đứng cười tủm tỉm nhìn mình, Hồ Tiểu Chiêu nghiến răng nghiến lợi, tròng mắt như sắp nứt ra.
“Chuyện này…”
Đinh Kim Phúc bị họ hàng nhìn chằm chằm, khi mở miệng thì bỗng dưng nghẹn lại.
Nếu người thường thì thôi, quan trọng là thân phận của Hồ Tiểu Chiêu khiến cho ông ấy có chút kiêng kỵ.
Lỡ dồn ép quá mức, làm người nhà họ Đổng ra mặt cũng không phải chuyện tốt!
“Ôi, ông chủ Đinh, mọi người, đã lâu không gặp, ha ha…”