Chương
Ngô Quảng gầm lên giận dữ, hắn ta tập trung xem xét, trông thấy khóe miệng Tần Khải ngồi ở chủ vị không xa tràn ra một vệt rượu vang.
Mọi người đều bị Ngô Quảng làm cho giật mình, chỉ có Tần Khải đang nén cười, còn kìm nén vô cùng vất vả.
Vương Tuyết trông thấy khóe miệng Tần Khải tràn ra rượu vang, chu đáo muốn rút giấy.
Nhưng cô ấy vừa vươn tay ra, ánh mắt ác độc của Ngô Quảng đã quét tới.
Vương Tuyết chỉ có thể ngượng ngùng rút tay về, gượng cười làm lành.
Tần Khải tự rút khăn giấy lau miệng, ngay sau đó không nhịn được cười ha ha.
“Anh đang cười cái gì, có cái gì đáng cười!”, Ngô Quảng vốn đang kìm nén lửa giận, thấy vậy lập tức vỗ bàn đứng dậy, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Tần Khải.
Đám con cháu nhà họ Vương cũng sôi nổi mắng người:
“Ngu xuẩn, mẹ nó e rằng Tiêu Chiến là ai, anh cũng không biết, anh có tư cách gì cười ở chỗ này!”
“Hôm nay nếu không phải nể mặt bà nội, tôi đã đánh bay anh ra ngoài rồi”.
“Loại người này, mong rằng về sau không đến nhà họ Vương chúng ta nữa, bị truyền ra ngoài thì xấu hổ lắm”.
Lời khó nghe không dứt bên tai, ngay cả Kỳ Mai Hoa cũng thầm lắc đầu.
Ngô Quảng vốn chiếm ưu thế, lúc này Tần Khải đột nhiên bật cười, ngay cả trưởng bối như bà ấy cũng không tiện giúp đỡ Tần Khải.
Vô số ánh mắt tức giận tập trung trên người Tần Khải.
Tựa như, nếu Tần Khải không nói ra được nguyên nhân, bọn họ sẽ hò nhau xông lên.
Vương Tuyết ngồi ở bên cạnh Tần Khải, trên mặt mang theo lo lắng rõ ràng.
Vương Dao lại sợ thiên hạ không loạn, đôi mắt to đẹp dò xét Tần Khải và Ngô Quảng, dường như đang tính toán xem người nào lợi hại hơn?
Lúc này Tần Khải trở thành mục tiêu bị công kích lại tỏ vẻ thoải mái.
Ung dung từ tốn đưa miếng thịt kho tàu kẹp trong đũa vào miệng, sau đó mới ngẩng đầu nhìn Ngô Quảng, nén cười nói: “Không có gì, tôi chỉ nhớ tới một chuyện vui vẻ thôi”.
Phụt…
Lại là một tiếng phụt cười.
Ngô Quảng quay đầu nhìn, lúc này lại là Vương Dao ngồi bên cạnh Tần Khải.
Trông thấy sắc mặt Ngô Quảng không tốt, cô chủ Vương vội vàng cúi đầu: “Anh rể, không có việc gì, em cũng chỉ đột nhiên nhớ tới chuyện vui vẻ”.
“Anh khinh người quá đáng, mẹ nó tôi nhịn anh lâu lắm rồi! Rõ ràng anh đang cười tôi!”, Ngô Quảng vỗ bàn gầm thét.
“Khụ khụ… chúng tôi là thầy thuốc, từ nhỏ được dạy bảo nghiêm khắc. Cho dù buồn cười cỡ nào, bình thường tôi đều không cười, trừ phi không nhịn được”. Tần Khải nuốt thịt kho tàu trong miệng xuống, trên mặt vẫn là vẻ nén cười.
Vương Dao bên cạnh thoáng nhìn Tần Khải, nụ cười vốn nín nhịn đột nhiên bộc phát, cô ta cười đến chảy cả nước mắt.
Nét mặt Ngô Quảng trở nên vô cùng đặc sắc.