Chương
Mày là cái thá gì, chuyện nhà họ Triệu còn chưa đến lượt mày quản lý!”, Lưu Hiểu Vi giận dữ, hai tay chống nạnh, hệt như người đàn bà đanh đá đang chửi đổng lên Sắc mặt Triệu Hoành Quang đỏ ửng, nghiến răng ngụy biện: “Đúng vậy, chuyện của nhà họ Triệu không đến lượt mày khoa tay múa chân”
“Tên ngu đần này từ đâu đến? Các ông quen biết sao?”, Lý Tiếu Lai cau mày, hơi hoang mang không rõ “Gòn có thể là ai nữa? Chồng chưa cưới của Triệu Băng Linh đấy, có lẽ ông cụ già rồi nên hồ đồ, thế mà lại tìm một tên nhà quê đến nhà họ Triệu ở rề, tôi sớm đã chướng mắt cậu ta rồi!”
Nhắc đến Tân Khải, Lưu Hiểu Vi nghiến răng nghiến lợi Trước đó chịu thiệt trong tiệc gia đình, Lưu Hiểu Vi sớm đã muốn trả thù Tân Khải, bắt được cơ hội tốt đẹp như bây giờ, đương nhiên muốn bỏ đá xuống giếng Triệu Hoành Quang cũng vội vàng cười giả lả giải thích: “Cậu Lý, cậu đừng hiểu nhầm, ông cụ là tuổi già si ngốc nên mới có thể đưa ra quyết định này! Cậu chính là cậu chủ nhà họ Lý, có quyền có thế, phẩm chất đạo đức ưu tú, điểm nào cũng mạnh hơn tên nhà quê này?”
“Đúng thế, lời này tôi thích nghe”
Lý Tiếu Lai được hai vợ chồng nhà này ninh hót đến đê mê sung sướng, giương mắt nhìn Tân Khải, chợt nở nụ cười âm u lạnh lẽo.
“Mày vừa nói là muốn xem phải không? Cậu đây đổi ý rồi, nếu mày đã là chồng chưa cưới của Triệu Băng Linh, vậy cậu đây không ngại cho mày trông thấy oai phong hùng dũng của cậu đây!”
“Tuyệt!,Chiêu này của cậu Lý quả là tuyệt diệu!”
Lưu Hiếu Vi nở nụ cười rực rỡ, dựng ngón tay cái lên khen hay: “Để nhãi con này tận mắt nhìn thấy mình bị cảm sừng, xem về sau cậu ta còn hống hách nữa không!”
Triệu Hoành Quang bị Lưu Hiểu Vi đá một phát, cũng gật đầu khen hay: “Đúng, đúng! Để cậu ta hoàn toàn hết hi vọng cũng tốt, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, đúng là mơ mộng hão huyền!”
Đôi vợ chồng này trơ tráo cùng cực, ỷ vào có Lý Tiếu Lai làm chỗ dựa, làm điệu làm bộ chỉ tay năm ngón!
Đặc biệt là Lưu Hiểu Vi, nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, chẳng những không coi Tân Khải ra gì, mà còn đẩy sự vô liêm sỉ của mình lên một tâm cao mới ngay trước mặt Tân Khải “Hay! Ý kiến này hay lắm!”, Tân Khải hơi híp mắt, lại chợt võ tay, biểu cảm trên mặt khiến cho người ta không nhìn thấu được.
Mà Triệu Băng Linh nghe xong lời này, suýt nữa tức phát ngất Ba tên này còn có thể vô liêm sỉ thêm nữa không?
Quả thật là người này còn khốn kiếp hơn người kial Triệu Băng Linh nghiến răng, đang định tỏ rõ quyết tâm, lại chợt nghe thấy Tân Khải lạnh lùng cười hai tiếng “Hay, hay lắm! Không phải tận mắt nhìn thấy, tôi cũng không ngờ được, trên đời này còn có loại người vô liêm sỉ như các người!”
“Triệu Hoành Quang, Triệu Băng Linh là cháu gái ruột của ông đấy, vợ ông đê tiện thì thôi đi, vậy mà người làm bác cả như ông cũng có thể mù quáng như vậy? Ông vẫn còn là con người saol”
“Mày! Tao có phải con người hay không, còn chưa đến lượt mày lắm miệng!”
Triệu Hoành Quang trừng mắt, cắn răng nghiến lợi gầm thét với Tân Khải.
Ông ta sớm đã chướng mắt Tần Khải rồi Trong tiệc gia đình, cũng bởi vì Tân Khải mà Triệu Hoành Quang ông ta mất hết mặt mũi, bị một tiểu bối làm cho khiếp sợ.
Lúc này ỷ vào sau lưng có Lý Tiếu Lai làm chỗ dựa, Triệu Hoành Quang dứt khoát không thèm mặt mũi luôn.
“Mày vẫn nên tự lo cho bản thân mình đi, ngay cả vợ chưa cưới của mình cũng không bảo vệ được, mày có tư cách gì nói với bọn †ao?”, Lưu Hiểu Vi lườm Tần Khải, ngay cả răng cũng sắp căn nát rồi.
Lý Tiếu Lai đứng ở bên cạnh, càng nhìn càng không coi Tân Khải ra gì Những người khác của nhà ho Lý cũng đều tụ vao một bên xem náo nhiệt Trông thấy ngay cả người nhà họ Triệu cũng giúp đỡ Lý Tiếu Lai, người nhà họ Lý thầm cười nhạo, thi nhau giễu cợt “Em họ, dù sao cũng chỉ là một món đồ chơi, hay là cậu biểu diễn một chút? Chậc chậc… chờ cậu chơi chán rồi, tôi cũng muốn vui vẻ một chút”, “Nói cái gì vậy? Thân hình này, dáng vẻ này, chơi một lần làm sao đủ được? Lại nói, Tiếu Lai chơi chán rồi cũng không đến lượt cậu?”