Tiểu Thần Y Xuống Núi

chương 183

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

“Đương nhiên, cứ thử ra ngoài nghe ngóng mà xem. Chỉ vài ba món võ mèo mà muốn hù doạ cậu chủ đây… Mở cho to cái mắt chó ra mà xem, tao là cậu chủ nhà họ Lý đấy, thứ sâu bọ như mày lấy gì đấu với tao? ”

Lý Tiếu Lai cười khẩy và nhìn Tần Khải với vẻ vô cùng khinh bỉ.

Khi Triệu Băng Linh nghe thấy lời này, cô không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

Cô biết rất rõ rằng những gì Lý Tiếu Lai nói là sự thật.

Việc Lý Tiếu Lai tác oai tác quái, làm vô số điều ác ở Trung Hải ai mà chẳng biết.

Nhưng vì có gia tộc họ Lý đứng sau nên không ai làm gì được hắn ta.

Thấy Tần Khải không nói gì, Lý Tiếu Lai càng cười đắc ý hơn.

Không phải hắn chưa từng gặp qua những người mạnh mẽ cứng cỏi, nhưng đáng tiếc, cho dù là một người lợi hại đến mức nào thì trước mặt nhà họ Lý, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu nhịn nhục, đây là sự thật!

“Đứng trước mặt tao, rồng phải cuộn, hổ phải nằm. Tao vui vẻ thì mày mới có thể tồn tại, hiểu không?”

Lý Tiếu Lai chỉ vào mũi Tần Khải và ngày càng trở nên kiêu ngạo: “Vợ chưa cưới của mày lọt vào mắt xanh của tao, đó là phúc của mày. Nếu mày có thể đội cái sừng của tao thì mày phải sung sướng đến mức nằm mơ cũng phải mỉm cười mới đúng. Đừng có sướng mà không biết điều”.

Vừa nói, Lý Tiếu Lai vừa đi đến trước mặt Tần Khải một cách vô cùng ngạo mạn!

“Theo lời anh nói, tôi còn phải cảm ơn anh?”

Tần Khải vẫn cười một cách từ tốn, như thể anh rất dễ nói chuyện.

Nhưng nhìn kỹ vào đôi mắt của Tần Khải, rõ ràng đó là ánh mắt đang nhìn một kẻ ngốc, vừa có vẻ hứng thú lại vừa khinh miệt.

“Tất nhiên rồi!”

Lý Tiếu Lai nghiêng đầu, ngẩng mặt lên và cười nói: “Còn không chịu nhìn kỹ xem tao là cậu chủ gia tộc nào! Ha ha… Nể tình mày có chút bản lĩnh, hiện tại quỳ xuống dập đầu với tao, xin lỗi vì đả thương cận vệ của tao thì tao sẽ không thèm chấp mày nữa”.

“Hơn nữa, mày vẫn có thể đi theo tao! Về phần vợ mày, sau khi cậu chủ đây chơi vui vẻ đủ rồi, chỉ cần mày cư xử tốt, sau này tao trả lại cho mày cũng không phải là không thể. Thế nào, đây không phải là một điều kiện tốt sao?”

“Nghe được đấy”.

Tần Khải nhìn Triệu Băng Linh với một nụ cười trên môi, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.

“Tần Khải, anh…”

Triệu Băng Linh nghĩ rằng Tần Khải giờ đã chịu khuất phục. Cô ngay lập tức cắn môi một cách giận dữ.

Cô còn chưa kịp tức giận, Tần Khải lại đột nhiên cười to: “Đùa thôi, vợ à, đừng sợ, anh đùa với anh ta thôi, ha ha ha…”

“Mày……”

Nghe điều này, Lý Tiếu Lai lập tức phản ứng lại ngay..

Hắn quay đầu lại nhìn, trên mặt Tần Khải không có vẻ gì là sợ hãi.

Không những thế anh còn đang híp mắt cười rất tươi.

“Hừ, nếu nhà họ Lý các người lợi hại như vậy, tôi sẽ cho các người một chút mặt mũi”.

Tần Khải chậm rãi gật đầu, như thể đang suy nghĩ nghiêm túc.

Triệu Băng Linh mặc dù tức giận, nhưng cũng không dám nói lời nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio