Tiểu Thần Y Xuống Núi

chương 192

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Thật không may, thang máy đã đi xuống.

Triệu Băng Linh giậm chân, bất đắc dĩ siết chặt bàn tay, trong lòng cảm thấy như có tảng đá đè nặng.

“Được, hiện tại không ai quấy rầy nữa, chúng ta bàn chuyện làm ăn đi”.

Sau khi tiễn Triệu Băng Linh đi, Tần Khải kéo một chiếc ghế và ngồi xuống một cách chậm rãi.

Triệu Hoành Quang sợ đến nỗi đứng không vững.

Sắc mặt Lưu Hiểu Vi thì tối sầm lại.

“Tôi cảnh cáo cậu, chớ có làm bậy, chúng tôi đều là trưởng bối!” Lưu Hiểu Vi cắn răng, ngoan cố nói.

Cho đến bây giờ, cô ta chỉ có thể sử dụng địa vị của mình để trấn áp Tần Khải.

“Đúng vậy, người trẻ tuổi không nên cả giận mất khôn, phải nói lý lẽ chứ!”

Triệu Hoành Quang đứng bên cạnh hùa vào.

“Nói lý lẽ, ông chắc chứ? Vừa rồi ai nói kẻ nào có nắm đấm mạnh là có lý?”

Tần Khải siết chặt nắm đấm, hỏi lại với gương mặt tươi cười.

“Cái này……”

Triệu Hoành Quang sắc mặt khó coi, lời ra đến miệng rồi lại nuốt vào trong.

Lưu Hiểu Vi sợ bị đánh nên thay đổi sắc mặt ngay lập tức: “Được rồi, hôm nay chúng tôi thực sự sai, chúng tôi nhận lỗi với cậu, được chứ? Tôi đảm bảo sau này tôi sẽ không tái phạm nữa!”

“Đúng đúng đúng! Chúng ta đều là người nhà cả! Cậu tha cho chúng tôi một lần đi nhé?” Triệu Hoành Quang cũng đành nhượng bộ.

“Đảm bảo? Ha ha, lời hứa của các người đáng giá bao nhiêu? Nghĩ tôi là đứa nhóc ba tuổi sao?”

Tần Khải khẽ cười một tiếng, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Nghe này, tôi không có thời gian chơi đùa với các người. Các người cũng đã từng này tuổi rồi, nếu vẫn không biết cách cư xử thì nhất định phải trả giá đắt. Giờ các người chỉ có một lựa chọn, các người tự quay sang tát nhau ba cái, chỉ cần tôi hài lòng, các người có thể đi”.

“Việc này, việc này không hay lắm thì phải?” Triệu Hoành Quang khổ sở nói, nét mặt cực kỳ khó coi.

Ông ta đã ngoài năm mươi tuổi, giờ lại bị hậu bối ép tự vả miệng thì mặt mũi biết giấu đi đâu?

Lưu Hiểu Vi cũng điên tiết: “Cậu … đừng có đi quá xa! Dù sao chúng ta cũng là một gia đình!”

“Tôi nhổ vào! Một gia đình? Bà xứng sao? Tôi nói lại lần nữa, đừng lãng phí thời gian, tôi đang bận! Bảo bà tự vả miệng mấy cái, bà nghĩ như vậy chưa đủ bao dung sao? Thành thật mà nói, nếu không phải tôi nể mặt Băng Linh thì đã ném hai người ra khỏi đây rồi!”, khi Tần Khải nói, đôi mắt anh hướng về phía ô cửa sổ.

Triệu Hoành Quang nhìn khung cửa sổ vỡ nát và tấm rèm tung bay trong gió thì lập tức run lên vì sợ hãi.

Lưu Hiểu Vi chân đã mềm nhũn, ngã vật ra đất.

“Tần Khải à, chúng, chúng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi! Nếu không nói giúp nhà họ Lý, ngay cả chúng tôi cũng sẽ gặp xui xẻo. Chúng tôi không còn cách nào khác!”, Triệu Hoành Quang ngừng lại, chật vật cất lời.

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.

Đối diện Tần Khải, Triệu Hoành Quang có cảm giác một luồng sức ép cực lớn đang bao trùm đỉnh đầu, ép đến mức khiến ông ta không cử động được.

“Nên ông đem bán cháu gái ruột của mình?”, Tần Khải nheo mắt chất vấn, lắc đầu một cách thất vọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio