Chương
Lời vừa dứt, Tần Khải chỉ muốn khóc oà lên: “Đừng mà! Trong điện thoại, cô đâu có nói như thế…”
“Trong điện thoại là trong điện thoại, bây giờ là bây giờ. Chúng ta phải linh hoạt theo tình thế chứ không thể rập khuôn máy móc”.
Triệu Băng Linh học được vài cụm thành ngữ, nói đến đây thì tức giận siết chặt nắm tay lại, ánh mắt lại loé lên vẻ gian xảo!
“Bây giờ anh đã chọc giận nhà họ Lý, họ chắc chắn sẽ gây rắc rối cho tôi. Thế mà anh còn muốn huỷ hôn? Tôi không tính sổ với anh đã là tốt lắm rồi!”
Tần Khải càng muốn huỷ hôn, cô càng không để anh toại nguyện, để xem ai chơi thắng ai.
Nhìn vẻ mặt xảo quyệt ấy của cô, ánh mắt Tần Khải ngập tràn sự ấm ức.
Làm sao anh có thể không nhìn ra cô Triệu này đang tức giận muốn bám lấy anh cơ chứ!
Tần Khải tính toán đủ đường nhưng lại không tính đến chuyện cô Triệu lại vô lý đến vậy, bất cẩn chút thôi đã rơi vào bẫy của cô.
Quả nhiên chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy!
Mà người phụ nữ như Triệu Băng Linh chính là đối tượng khó dạy nhất!
“Thế này đi, anh đến công ty làm việc trước. Trong vòng một tháng, nếu anh có thể giải quyết phiền phức do anh gây ra, chúng ta sẽ bàn đến chuyện huỷ hôn. Quyết định vậy nhé”, Tần Khải chưa kịp suy nghĩ, Triệu Băng Linh đã dứt khoát đưa ra quyết định.
Không hề quan tâm đ ến vẻ khoa trương trên khuôn mặt Tần Khải, Triệu Băng Linh ngồi xuống phía trước bàn làm việc, tỏ rõ khí khái mạnh mẽ của mình.
Ở bên cạnh, Tần Khải sửng sốt nhìn cô. Người phụ nữ này lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
May mà giải quyết rắc rối trong một tháng cũng không phải là thách thức quá lớn đối với anh.
Dù sao cũng đang rảnh rỗi, chuyện từ hôn không cần vội vàng.
Anh nhịn!
Suy tính xong, Tần Khải mỉm cười gật đầu: “Được. Xem như cô giỏi. Tôi hỏi này, cô Triệu, việc cô thuê tôi vào công ty cô có đem lại ích lợi gì cho tôi không?”
“Giải quyết vấn đề công việc cho anh, đấy chẳng phải là lợi ích thiết thực sao? Một người đàn ông không thể chơi bời lêu lổng, vô công rỗi nghề mãi được”, Triệu Băng Linh trả lời bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Tần Khải nghe mà sững sờ.
Thế này nghĩa là bị bán mà còn phải giúp cô Triệu đếm tiền đấy.
“Không làm việc ở chỗ cô, tôi cũng có thể đến bệnh viện mà, với y thuật của tôi…”
Tần Khải định vặn lại.
Nhưng anh còn chưa nói xong, Triệu Băng Linh đã lắc đầu cắt ngang: “Y thuật? Anh có biết hiện nay vấn đề tranh chấp giữa bệnh viện và bệnh nhân nghiêm trọng đến mức nào không? Tôi đã suy nghĩ vô cùng cặn kẽ và cũng chỉ vì sự an toàn của anh nên mới không để anh đến bệnh viện. Thế này đi, thực tập sinh của công ty thường nhận một nghìn năm trăm tệ mỗi tháng, xét đến năng lực xuất sắc của anh, tôi sẽ trả gấp đôi”.
“Gấp đôi… Ba nghìn?”
Tần Khải đưa ngón tay ra, trợn mắt nhìn Triệu Băng Linh.
Ba nghìn, số tiền mà Triệu Băng Linh mua mỹ phẩm trong một tháng còn vượt xa con số này.