Chương 267 “Tiểu Tần, à đúng rồi, Tiểu Tần! Tôi, tôi vẫn chưa say. Hôm nay không uống nữa, đại ca, hôm khác chúng ta uống tiếp!”, sau đó phó hiệu trưởng Quách ngã gục xuống sofa. Bị một người hơn năm mươi tuổi gọi một tiếng “đại ca”, hai tiếng “đại ca”, Tần Khải chỉ đành bất lực xua tay. Ngưu Quân ngồi ở một bên, không dám lên tiếng. Mặc dù Tần Khải may mắn nhưng anh cũng đã uống không ít. Gã chỉ coi Tần Khải như mấy thanh niên xốc nổi, nhưng cuối cùng mới nhận ra Tần Khải không chỉ có vận may mà tửu lượng còn hơn người. Từ lúc bắt đầu, gã đã thất bại hoàn toàn với chiến thuật thi uống rượu với Tần Khải. Thấy Chu Tư Tư tựa vào bên cạnh Tần Khải, cô gái này ngoan ngoãn như một chú cừu, Ngưu Quân vừa tức giận vừa hối hận. Biết trước kết quả như vậy, có đánh chết gã cũng sẽ không kéo Tần Khải uống rượu. Bây giờ thì hay rồi, không được lợi ích gì mà còn khiến đồng nghiệp của mình uống không ít, tự dưng nợ ân tình không nói, còn để cho Tần Khải mở mày mở mặt một trận. Một lát sau, có vài giáo viên tỏ ra khâm phục đáp lời với Tần Khải. “Người anh em, tôi thật sự rất khâm phục tửu lượng của anh”. “Phó hiệu trưởng Quách đã bị chuốc cho gục luôn rồi, không phục không được”. “Trước đó tôi từng thấy người có tửu lượng cao nhưng chưa từng nhìn thấy người có tửu lượng cao như anh, chúng ta đúng thật là múa rìu qua mắt thợ”. … “Thường thôi, thường thôi”. Nghe mọi người nịnh hót một hồi, Tần Khải lại chỉ bình thản cười. Chu Tư Tư ở một bên nhìn, chỉ cảm thấy mở mày mở mặt. Chút oán giận lúc đầu cũng tan biến. Thậm chí cô giáo Chu còn cảm thấy hôm nay cứu Tần Khải đến cứu cánh quả thật là sự lựa chọn sáng suốt trong số ít những lựa chọn của mình. Nhất là khi nhìn thấy Ngưu Quân bị Tần Khải áp đảo, Chu Tư Tư cảm thấy tinh thần sảng khoái. Tâm trạng tốt nên Chu Tư Tư nhìn Tần Khải cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều. Ngưu Quân nhìn chằm chằm ánh mắt tình chàng ý thiếp của hai người, gã lại cảm thấy chua chát. Cơn giận bốc lên tận cổ họng, có muốn đ è xuống cũng không được. Gã cũng thấy nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, mình sẽ không có cơ hội tiếp cận được Chu Tư Tư nữa. Ngưu Quân nghiến răng, trực tiếp đứng lên. Tục ngữ nói mượn rượu thêm gan, mắt thấy không có đường lui, Ngưu Quân dứt khoát liều một phen. Gã bước đi đến trước mặt Chu Tư Tư, cũng không thèm nhìn Tần Khải, liền mở miệng nói: “Tư Tư, tâm ý của tôi đối với cô, mấy năm nay cô có lẽ cũng biết, gả cho tôi đi, tôi bảo đảm sẽ đối tốt với cô”. “Tôi nói rồi, gọi tôi là cô Chu, hoặc là Tiểu Chu, còn nữa, tôi không có ý tứ gì với thầy cả! Thầy Ngưu, xin hãy tự trọng!” Không đợi Ngưu Quân nói hết câu, Chư Tư Tư đã không chút do dự mở miệng từ chối chắc như đinh đóng cột. Làm ơn, Ngưu Quân này đã bao nhiêu tuổi rồi, Chu Tư Tư không phải là mấy cô gái trẻ kia!