Chương 272 Mấy thầy giáo la hét phải dạy cho Tần Khải một bài học ban nãy đều nhích chân, tránh xa Ngưu Quân một chút, rõ ràng muốn phân rõ giới hạn với gã. “Sao, kinh ngạc không, bất ngờ không?’ Ngưu Quân còn chưa kịp phản ứng mới vừa xảy ra chuyện gì, Tần Khải đã quay đầu nhìn gã và nở một nụ cười xán lạn lộ ra hàm răng trắng bóc, cả người tràn ngập vẻ vô tội. Kinh ngạc, bất ngờ không nào? Ngưu Quân suýt nữa kinh ngạc muốn chết, nghe thấy giọng nói của Tần Khải thì trong lòng thầm chửi má nó, trên mặt lại chỉ có thể cười làm lành. “Cậu Tần, không, anh Tần, đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi, anh nghe tôi giải thích!” “Được, vậy tôi cho anh giải thích đó”. Tần Khải xoay người ngồi xuống sô pha, vắt chân, hài hước nhìn Ngưu Quân. Gương mặt của Ngưu Quân khó coi y như đít nồi. “Chú em Tần này, cậu cứ giải quyết chuyện riêng trước đi, chúng tôi chờ cậu trong phòng nhé, nhưng cậu phải nhanh lên đó”, Ngô Quảng thấy Tần Khải gặp rắc rối thì vui còn không kịp, cớ gì ra mặt cho anh chứ. Hắn ta tùy tiện tìm một cái cớ rồi chuồn đi. Lý Tiếu Lai sợ Ngưu Quân hiểu lầm gì đó bèn vội vàng giải thích: “Chú em Tần này, nếu là chuyện riêng thì chúng tôi sẽ không nhúng tay vào, chính cậu giải quyết đi, ha ha, đừng để chúng tôi đợi lâu là được”. Lý Tiếu Lai vừa nói xong đã giơ tay kéo cửa ra, động tác nhanh như chớp giật. Hai người cũng không nói gì thêm, đứng sau cửa hóng hớt. Đùa gì vậy, họ ngóng Tần Khải chết còn không kịp, ăn no rửng mỡ mới ra mặt cho Tần Khải. Ngô Quảng một tay cầm then cửa, cẩn thận lắng nghe tình hình bên trong. Lý Tiếu Lai tức đến nỗi trực tiếp chửi ầm lên: “Bà mẹ nó, định dùng chúng ta làm tấm chắn à, cho rằng chúng ta là quả hồng mồm chắc!” “Tốt nhất là đánh chết hắn ta đi, chúng ta đỡ phải nhọc lòng!” Ngô Quảng cũng cười lạnh một tiếng. Hai người tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Để lại một đám giáo viên trợn mắt há hốc mồm ngơ ngác nhìn nhau trong phòng. Ngưu Quân phản ứng nhanh nhất, chỉ suy nghĩ một lát trên mặt đã lộ ra một nụ cười khẩy đầy lạnh lẽo. Gã cũng đoán được đôi chút từ phản ứng của hai người Ngô Quảng. E rằng Tần Khải và Ngô Quảng chỉ gặp nhau vài lần, còn quan hệ giữa họ chắc cũng chỉ biết nhau thôi. Ngưu Quân không có nghĩ sâu xa, nhiều đó đã đủ với gã rồi. Chỉ cần Ngô Quảng không ra mặt thì giải quyết Tần Khải chỉ là chuyện cỏn con. “Doạ tao, ha ha, mày cho rằng tao là người dễ bị doạ vậy sao?” Đợi sau khi phản ứng lại, Ngưu Quân tức đến mức cười lạnh liên tục. Dưới áp lực, vừa rồi gã suýt cúi đầu xin lỗi Tần Khải. Cũng may hết thảy chuyện này chỉ là một sự hiểu lầm. Bằng không, mặt mũi của gã đã mất hết rồi.