Chương 284 “Anh, anh thật sự đổi rượu sao?” Thấy có gì đó không ổn với hai người kia, Chu Tư Tư nghi ngờ nhìn Tần Khải. Tần Khải ung dung gật đầu: “Tất nhiên, cô thực sự nghĩ rằng tôi không uống được rượu trắng sao? Không đâu, không đâu!” “Tôi! Hừ!” Bị hỏi vặn lại, Chu Tư Tư quay mặt đi, dáng vẻ như thể không thèm tính toán với Tần Khải. Thấy cô ấy như vậy, Tần Khải cười đắc thắng. “Họ Tần kia, dám mưu hại ông đây. Khốn kiếp, hôm nay không ai cứu được mày!” “Mẹ kiếp, thằng ngu này! Dám chơi bọn tao! Mày đợi đấy!” Nhìn thấy dáng vẻ của Tần Khải, Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai điên tiết và bắt đầu chửi bới. Thấy dáng vẻ hung hãn của hai kẻ kia, Chu Tư Tư đầy vẻ kiêng dè vỗ vỗ ngực, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Nếu hôm nay không phải do Tần Khải nhanh trí thì cô ấy chắc chắn đã gặp rắc rối lớn. “Hai vị, tôi khuyên các vị nên yên lặng nghĩ biện pháp. Nếu tôi là các người, sẽ không có tâm trạng nói nhảm, tranh thủ tìm đường lui không tốt hơn sao?” Tần Khải lại uống một ly rượu rồi mới từ từ đứng dậy. Ngô Quảng bị Tần Khải nhắc nhở mới vội vàng chộp lấy chiếc điện thoại di động trên bàn. Bất luận là tìm một bác sĩ hay một cô gái thì tác dụng của loại thuốc này đều không thể trì hoãn lâu hơn nữa. Tuy nhiên, trước khi bàn tay của Ngô Quảng kịp đặt lên bàn, Tần Khải đã nhanh tay chộp lấy hai chiếc điện thoại trên bàn. Sau đó, anh ném hai chiếc điện thoại di động ra ngoài cửa sổ. Sau đó, anh nhìn Ngô Quảng và Lý Tiếu Lai rồi toét miệng cười. “Cứ coi như tôi chưa nói gì đi, phải có nhiều hơn một lối thoát chứ! Hai người hãy suy nghĩ thật kỹ, phải tin vào chỉ số IQ của mình”, Tần Khải phủi phủi tay và ung dung nói. “** má mày!” “Thằng khốn, mày chết chắc rồi! Tao sẽ giết mày, đồ khốn!” Tận mắt nhìn thấy chiếc điện thoại của mình bị Tần Khải ném ra ngoài, hai kẻ kia lại tiếp tục chửi rủa. Họ gào thét như muốn nổ tung lá phổi, hận một nỗi không thể giết Tần Khải ngay tại đó. Chu Tư Tư đứng nhìn, một tay che miệng, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. Mặc dù hai kẻ này rõ ràng không tốt lành gì. Nhưng chiêu này của Tần Khải cũng quá đáng sợ… Chu Tư Tư mím môi oán hận nhìn đám người kia một hồi, vẫn không nói gì. Tần Khải ung dung uống ly rượu cuối cùng, rồi đứng dậy với một nụ cười trên môi. “Hai vị, tôi còn có việc phải làm, không ở lại lâu hơn được nữa. Yên tâm đi, tôi sẽ khóa cửa lại, nhất định sẽ không để hai vị mất mặt trước người ngoài. Được rồi, bảo trọng, tạm biệt!” Tần Khải vẫy vẫy tay rồi kéo Chu Tư Tư rời đi. Chu Tư Tư vẫn đơ như cây cơ, cứ thế bị Tần Khải lôi đi.