Chương 286 Đáng tiếc là cô ấy ít khi yên tĩnh như vậy. “Có chuyện gì muốn nói thì nói đi”. Chu Tư Tư nghẹn cả nửa ngày cũng không nói được lời nào, ngược lại, gương mặt nhỏ lại đỏ hồng lên vô cùng đáng yêu. Tần Khải cũng uống không ít, anh sợ nhìn nữa thì sẽ phạm phải sai lầm, ở cạnh bên chậm rì nhắc nhở Chu Tư Tư một câu. Nghe được giọng của Tần Khải, lúc này Chu Tư Tư mới cúi đầu, nói một câu bằng giọng rất nhỏ: “Chuyện kia, Tần Khải, hôm nay cảm ơn anh”. “Cô nói cái gì, nói lớn thêm chút nữa, tôi không nghe rõ”. Tần Khải muốn nhìn phản ứng của Chu Tư Tư, cố ý trêu cợt cô ấy. “Không nghe thấy thì quên đi!” Cô ấy ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười tủm tỉm của Tần Khải, tức giận dậm chân, xoay người rời đi. “ y, đừng mà, trễ thế này rồi, cô nhẫn tâm ném tôi một mình ở ngoài này à!” Tần Khải sửng sốt một chút, anh cũng không ngờ Chu Tư Tư lại nóng nảy như vậy. Mắt thấy Chu Tư Tư đi lên phía trước, Tần Khải nhanh chóng đuổi theo. Lăn lộn lâu như vậy, trời đã tối hoàn toàn, ở khu này, tuy rằng có đầy siêu xe, nhưng muốn gọi xe cũng không dễ dàng gì đâu. Nếu không đuổi theo Chu Tư Tư, Tần Khải phải tự lết bộ về mất “Lên xe!” Chu Tư Tư mở cửa xe, tự mình ngồi xuống. Tần Khải lại không hề tức giận, nhanh chóng lên xe, ngồi ở vị trí phó lái. Xe khởi động, Chu Tư Tư đỏ mặt, cô ấy vẫn luôn không nói chuyện, chẳng biết là do tức giận hay là do xấu hổ. “Tóm lại, vẫn cảm ơn anh”. Xe đi được một hồi lâu đã đến nhà của Triệu Băng Linh, Chu Tư Tư vẫn có chút e thẹn nói Tần Khải nghe vậy, trên mặt cười ha ha, chăm chú nhìn Chu Tư Tư nói: “Thật ra, nếu cô thật sự muốn cảm tạ tôi, cũng không phải là không có cách!” “Có cách gì?” Chu Tư Tư theo bản năng mà tiếp lời. Thế nhưng, lời này vừa mới nói ra, Chu tư Tư lập tức cảm thấy có chút hối hận. Cô ấy biết, với tính tình của Tần Khải, chắc chắn không phải là ý nghĩ gì tốt lành. Quả nhiên, gần như là đồng thời với suy nghĩ nảy ra trong đầu Chu Tư Tư, Tần Khải bên cạnh đã cười xấu xa mở miệng: “Cách hả, rất là đơn giản. Về sau lúc cô tắm rửa không cần đóng cửa, để tôi thưởng thức một chút là được rồi, thế nào, cái này dễ dàng đồng ý mà đúng không?” “Anh đi chết đi! Lại nói bậy thì anh tự đi về đi!” Chu Tư Tư không đợi Tần Khải nói xong, cả gương mặt đã trở nên ửng hồng. Nhớ đến lần gặp mặt lúc trước của hai người, Chu Tư Tư chỉ hận không thể tìm được cái khe đất để chui vào. Mặc dù là biết Tần Khải nói giỡn, trong lòng Chu Tư Tư cũng không khỏi cảm thấy e lệ.