Tiểu Thần Y Xuống Núi

chương 41: 41: thần y cấp quốc gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng lúc này, Tần Khải lại thấy hơi tò mò, không biết ai đã cho người nhà họ Đinh dũng khí để chạy đến bệnh viện gây rối.

Nhóm Từ Vọng Đức không biết, nhưng Tần Khải thì lạ gì.

Chắc chắn có người đứng sau đâm bị thóc chọc bị gạo, khả năng cao là nhằm vào Trương Khải.

“Tránh ra nào, ai không phận sự thì tránh sang một bên.

Thần y đến rồi, đừng làm lỡ dở việc cứu người, các người không chịu tội nổi đâu”.

Một giọng nói toang toác vang lên, các điều dưỡng cùng bệnh nhân đứng xem cũng phải dạt hết sang hai bên.

Tần Khải nghe thấy thế thì ngoái lại, sau đó anh nhìn thấy một người mặc vest đen đang xô đẩy những người khác một cách thô lỗ.

Đi sau người đó là một người thanh niên mặc áo blue, gương mặt đẩy vẻ kiêu căng, mắt thì như mọc trên đỉnh đầu.

Đây chẳng phải ai khác mà chính là Hồ Tiêu Chiêu mà Tần Khải từng gặp một lần ở nhà họ Vương.

Thần y mà người nhà họ Đinh khoe mẽ nãy giờ chắc là đây rồi.

“Thần y, cuối cùng anh cũng đến rồi! Chúng tôi trông anh mãi”.

“Đúng vậy, thần y mau ra tay cho lũ lang băm này sáng mắt ra đi”.

Nhóm con cháu nhà họ Đinh đều xúm tới nịnh bợ.

Đinh Quốc Cường nheo nhéo nãy giờ cũng đã quay ngoắt thái độ, sau đó tươi cười nói với Hồ Tiểu Chiêu: “Bác sĩ Hồ, anh đến rồi đấy à, bệnh của bố tôi trông cậy cả vào anh”.

“Lũ lang băm này không biết chữa bệnh, chỉ lừa đảo là giỏi.

Anh xem, họ đã gọi một tên nhà quê đến để lừa chúng tôi đây này”.

Trong lúc lấy lòng Hồ Tiểu Chiêu, Đinh Quốc Cường không quên đá xéo Tần Khải một câu.

“Này… cậu ăn nói cho cẩn thận, cậu gọi ai là thằng nhà quê hả?”, Trương Khải tức đến đỏ mặt.

Từ Vọng Đức cũng thấy bất bình.

Rõ ràng Tần Khải có y thuật cao siêu, nhưng người nhà họ Đinh lại tỏ vẻ coi thường.

“Ặc… Tôi còn tưởng là ai, ra là anh à?”, Hồ Tiểu Chiêu nhìn Tần Khải với vẻ khinh bỉ, sau đó không nhịn được mà châm chọc: “Lần trước là anh ăn may thôi, hôm nay tôi sẽ cho anh thấy thế nào là thần y cấp quốc gia!”

“Đúng đúng, phì… anh nói đúng”, Tần Khải phì cười gật đầu, nhưng mới nói được nửa câu đã không nhịn được nữa mà cười phụt ra.

Tuy anh có vẻ cúi đầu, nhưng ánh mắt thì chẳng khác nào đang nhìn trẻ lên ba.

Thần y cấp quốc gia ư?

Đến ông cụ nhà anh giỏi thế còn chưa dám nhận cái danh này nữa là.

Hồ Tiểu Chiêu tự dát vàng lên mặt, lời mất mặt nào cũng có thể nói ra được.

Tiếc là Tần Khải chẳng hề nể nang, thậm chí còn không phối hợp diễn xuất với anh ta.

Nợ cũ và mới gộp lại, Hồ Tiểu Chiêu trừng mắt, tức đến đỏ mặt.

“Anh… Loại lang băm như anh thì biết cái quái gì hả?”, anh ta chỉ tay vào mặt Tần Khải rồi mắng nhiếc.

Người nhà họ Đinh coi thường Tần Khải cũng tranh thủ xỉa xói anh.

Song, dù nghe vô vàn những câu nói khó nghe, Tần Khải vẫn tươi roi sói như không hề có chuyện gì.

Hồ Tiểu Chiêu tức đến mức bùng nổ: “Hôm nay có anh ta thì không có tôi, muốn tôi cứu bố anh thì hãy đuổi tên này đi, không thì tôi mặc kệ đấy”.

“Cút, mày mà không đi là tao gọi người đánh gãy chân chó của mày đấy.

Thằng nhà quê kia, có nghe thấy thần y nói gì không hả?”, Đinh Quốc Cường không chờ Hồ Tiểu Chiêu nói hết câu thì đã nhảy dựng lên.

Người nhà họ Đinh đã ngứa mắt với Tần Khải lắm rồi nên thi nhau giậu đổ bìm leo.

Trương Khải và Từ Vọng Đức đứng một bên cũng đã sắp phát điên.

Song, Tần Khải chỉ mỉm cười bình thản nhìn Hồ Tiểu Chiêu.

Anh thở dài một hơi rồi chậm rãi liếc Hồ Tiểu Chiêu một cái, sau đó lẩm bẩm: “Chậc chậc… tình hình của bệnh nhân không ổn, nếu tôi là anh thì sẽ không cậy mạnh vậy đâu.

Trước khi ra tay cũng không biết tự lượng sức mình, mà gia đình nhà này cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Hồ Tiểu Chiêu chưa kịp phản bác thì người nhà họ Đinh đã mắng Tần Khải té tát.

Thấy tình thế có lợi với mình, Hồ Tiểu Chiêu vô cùng đắc ý, đuôi anh ta vểnh lên tận trời.

“Tiếc quá, người ta lại tin tôi chứ không phải anh.

Còn y thuật của tôi ra sao thì anh chưa đủ tư cách phán xét đâu”, Hồ Tiểu Chiêu vừa cười mỉa vừa nói với giọng kiêu ngạo.

“Đúng, anh là nhất, nhất anh rồi.

Nhưng chỉ e có người dù giờ đang đắc ý nhưng lát lại bò đến xin tôi.

Thôi, người ta không chào đón mình thì mình nên tìm chỗ nào mát mẻ chờ thôi”, Tần Khải phủi tay, sau đó nhìn Hồ Tiểu Chiêu cùng người nhà họ Đinh bằng ánh mắt sâu xa.

Sau đó, anh quay người bỏ đi mà không hề tức giận chút nào.

Trương Khải và Từ Vọng Đức ngẩn ra, mãi sau mới đi theo Tần Khải.

“Tiểu sư thúc, sao người lại làm thế?”

“Thần y Tần, cậu là người có tài thật sự, sao lại để họ chửi bới coi thường mình thế?”

Vào thang máy rồi, Từ Vọng Đức và Trương Khải mới ấm ức chất vấn Tần Khải.

Nghe thấy thế, Tần Khải chỉ cười rồi nói: “Yên tâm, tôi biết trình của Hồ Tiểu Chiêu đến đâu mà.

Hai người cứ chờ mà xem, cùng lắm là nửa tiếng nữa, người nhà họ Đinh sẽ chạy đến xin tôi”.

“Bác sĩ Hồ tuy còn trẻ nhưng đã có tiếng trong ngành.

Để cậu chưa cho anh rể tôi, chúng tôi thấy rất yên tâm”.

“Đúng thế, lần này phiền bác sĩ Hồ ra tay.

Nếu cậu chưa khỏi cho chồng tôi thì chúng tôi sẽ hậu tạ”.

Người nhà họ Đinh lại bắt đầu lấy lòng Hồ Tiểu Chiêu.

Thấy mẹ và cậu mình coi trọng Hồ Tiểu Chiêu như vậy, Đinh Quốc Cường vui như mở cờ trong bụng.

Đinh Quốc Cường đã vận dụng nhiều mối quan hệ để mời Hồ Tiểu Chiêu đến chữa bệnh cho bố mình.

Chỉ cần Hồ Tiểu Chiêu làm được việc thì địa vị của Đinh Quốc Cường sẽ lên như diều gặp gió.

Được mọi người tung hô, mặt Hồ Tiểu Chiêu hơn hớn như gió xuân.

Đinh Quốc Cường thấy thế thì tiến lên, tranh thủ chém gió: “Mẹ, cậu, mọi người cứ yên tâm.

Đừng thấy bác sĩ Hồ trẻ tuổi mà coi thường, y thuật của anh ấy giỏi có tiếng đấy ạ.

Với bác sĩ Hồ mà nói thì bố con chỉ gặp vấn đề nhỏ thôi, còn chẳng được coi là bệnh ấy chứ”.

“Đương nhiên, cứ giao bệnh nhân cho tôi, chắc chắn đó sẽ là quyết định đúng đắn của mọi người”, Hồ Tiểu Chiêu tươi cười bước vào phòng bệnh trong tiếng khen ngợi của mọi người.

Thấy cửa phòng bệnh đóng lại, người nhà họ Đinh đều sốt sắng chờ bên ngoài.

Trong nhà họ thì chỉ có Đinh Kim Phúc và Đinh Kim Lộc là hai người con trai.

Nhà họ không chỉ trông cậy vào mỗi Đinh Kim Phúc, mà còn cả Đinh Kim Lộc nữa.

Bệnh của Đinh Kim Lộc bỗng dưng chuyển biến xấu, nên giờ ai cũng mong ông ấy mau khoẻ lại.

“Quốc Cường, bố cháu sao rồi?”

Trong lúc mọi người đang chờ thì chợt có một giọng nói lo lắng vang lên từ phía xa….

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio