Sau khi Mạnh Vũ rời đi, quỷ trong bình nhỏ bốn con giảm một, mọi người đều có chút không quen.
Nhưng nhân sinh mà, chính là như vậy, có tụ có tán, thương cảm xong, nên làm gì thì làm nấy.
Nguyễn Tiêu mỗi đêm vẫn đi tuần thành phố, tóm lại Đế Đô rất lớn, tuần nhiều ngày thế này cũng còn chưa tuần xong nữa, mà cấp dưới của cậu Đầu Trâu Mặt Ngựa mỗi đêm tách ra hành động, tuần tra mỗi một thôn.
Mấy ngày qua đi, hết thảy gió êm sóng lặng.
Cùng lúc đó, Nguyễn Tiêu đăng lên Cỏ Lau Tiếng Quỷ một câu chuyện mới.
Câu chuyện này…… Đúng là về án kiện mới vừa giải quyết kia.
[ Đậu mé! Ấu dâm không chết tử tế được! Thành Hoàng gia làm tốt lắm! ]
[ Loại chuyện này nhiều lần cấm không ngừng, nhưng cha ruột làm như vậy vẫn là lần đầu thấy đó.
Hổ dữ còn không ăn thịt con, người này thật con mẹ nó cầm thú cũng không bằng! ]
[ Mẹ mấy đứa nhỏ đáng thương quá, thọc tên cặn bã như vậy, còn không biết bị phán như thế nào nữa……]
[ Tôi kính nể bà xã tên cặn bã này, vì con gái có gan chính tay đâm cặn bã! ]
[ Chỉ chém tên cặn bã kia có ích lợi gì? Không có mua bán thì không có thương tổn, phải dữ lên giết luôn tên ấu dâm kia mới chân chính giải trừ được nguy hiểm, cũng có thể cứu càng nhiều trẻ em hơn.
]
[ Lầu trên đứng nói chuyện không đau eo, vợ ông ta vừa thấy chính là hiền thê lương mẫu, giận lên giết người đã rất khó, còn muốn đi làm chết tên ấu dâm kia, cũng quá coi trọng một người phụ nữ bình thường rồi đó! ]
[ Lầu trên làm sao biết sau khi mẹ bọn trẻ chém chết chồng xong không đi chém tên ấu dâm cơ chứ? ]
[ Trời, càng nghĩ kỹ càng thấy kinh khủng! ]
[……]
Một lúc lâu sau ——
[ Óa! Này không phải đang nói một vụ án lớn của bọn tôi đấy chứ? Nếu là thật, tôi thật muốn like cho Thành Hoàng gia một vạn cái.
]
Nhìn thấy một đoạn này, hai mắt Nguyễn Tiêu trợn to, nhanh chóng hoạt động ngón tay.
[ Cái gì cái gì? Lầu trên có chuyện hả, mau nói ra chuyện của bạn đi! ]
[ Thiệt hay giả đó, trùng hợp dữ vậy? ]
[ Lừa mấy người làm gì? Chuyện này ở bên bọn tôi ầm ĩ lớn lắm, tọa độ thôn An Hà khu Bình An Đế Đô, kinh động đến cục Cảnh sát huyện thành đến chỗ bọn tôi điều tra, toàn sự kiện được đưa lên bảng tin vài ngày luôn.
Đại khái là hai ba tháng trước đi, nếu mấy người không tin, có thể tìm một chút tin tức xã hội khoảng thời gian đó, lại lật báo cũ gì đó, chắc chắn có thể tìm được, tự mình nhìn lại.
]
[ Cái gì? Thôn An Hà cách chỗ tui không xa lắm, lát nữa tui đi tìm xem thử.
]
[ Nếu thật là vậy, chủ nhà nói nhanh lên một chút xem, người phụ nữ đáng thương kia sau đó thế nào vậy? ]
Nhìn đến chỗ này, tinh thần Nguyễn Tiêu rung lên, tập trung tinh thần mà tiếp tục kéo bài viết xuống xem tiếp.
Cậu nói câu chuyện này ra, một là vì tiếp tục xoát thanh danh cho Thành Hoàng, hai chính là muốn thử thời vận, xem có người biết kia vợ nam quỷ kia sau này thế nào hay không.
Thân là Thành Hoàng, Nguyễn Tiêu trước mặt đám thuộc hạ cần bảo trì một loại công chính đại thể, cho nên cậu không thể nói với Lý Tam Nương bọn họ cái gì mà "Ta cảm thấy vợ hắn làm tốt lắm, nên giết chết loại cặn bã này" được.
Nhưng ngầm thì cậu cũng muốn biết người phụ nữ kia thế nào…… Bởi vì tâm đồng tình cơ bản, nếu có chỗ cậu có thể ra sức thì cũng có thể giúp đỡ một chút.
Rốt cuộc, so với trước đó đập nổ tên cặn bã kia, Nguyễn Tiêu cảm thấy, người phụ nữ làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ kia mới là con dân mà cậu nguyện ý che chở.
Vốn dĩ nếu qua mấy ngày mà bài viết còn không có gì đăng thêm, cậu định sẽ tìm người tinh thông máy tính tra xem nam quỷ là người ở đâu, lại đi sưu tập một chút tin tức liên quan.
Chỉ là tìm người rất phiền toái, có một số việc cũng không dễ nói cho lắm.
Hiện tại thật là có người nghe qua chuyện cùng loại, vậy đối lập một chút chi tiết, nếu đúng thì có thể trực tiếp tìm nhìn xem.
[ Tên họ cụ thể thì tôi không nói, chỉ nói tình huống hai vợ chồng kia thôi.
Lần đầu tiên viết bài đăng dài vậy, viết văn không tốt xin mọi người bỏ qua nha, chuyện này kích thích quá độ.
Trước nói tên cặn bã kia, tôi tạm kêu hắn là La, vợ hắn gọi là vợ La, con gái thì gọi Gái Gái Gái , tên ấu dâm gọi là Tra .
Thôn An Hà bọn tôi tỉ lệ nam nữ không lệch nhau lắm, trước kia cũng từng có thời trọng nam khinh nữ, nhưng sau đó không phải thời đại tiến bộ rồi sao? Cho nên đại đa số thôn dân đều không so đo vấn đề sinh nam hay sinh nữ nữa, con gái cũng có thể chống nửa bầu trời mà.
Hơn nữa sau khi mở ra chính sách sinh đẻ, mọi người đều chú ý một con nhà sung túc, nhưng gia đình sinh hai ba đứa là nhiều nhất, sinh đến ba đứa trở lên ít ỏi lắm.
Mọi người cũng đều hiểu, tài nguyên có hạn, sinh quá nhiều thì rất khó chăm sóc bồi dưỡng.
Nhưng là mọi người cũng biết, mỗi một địa phương đều có mấy tên ngoan cố không ra gì giống như sinh hoạt ở xã hội cũ vậy, ở chỗ bọn tôi, nhà của La chính là một nhà trong đó.
Nhà La dựa theo cách nói phong kiến là mấy thế hệ đơn truyền, ở nhà bọn họ con trai là bảo con gái là tảo, làm người trong thôn bọn tôi đều không quen nhìn.
Vợ La cũng rất đáng thương, cô xuất thân từ một nhà có "quy tắc" khác, cho nên mới sẽ gả cho La, hơn nữa trước kia cô còn thi đậu đại học trọng điểm, chỉ bởi vì em trai cô thành tích không tốt, cần phải tốn rất nhiều tiền chọn trường nên cô không có cơ hội tiếp tục đi học, chỉ có thể đi làm công giúp đỡ trong nhà, chờ tuổi vừa đến, cô còn bị bắt gả cho La.
(nhà chỉ có con trai và truyền cho con trai đó nối dõi)
Vợ La là một người phụ nữ rất dịu dàng, đáng tiếc "cái bụng không biết cố gắng", liên tục sinh ba cô con gái, thân thể đã rất kém, còn dưới sự yêu cầu của La tiếp tục hoài thai.
Vốn dĩ con người La này giống như là sống ở vài thập niên trước, dùng từ hiện tại mà nói chính là thẳng nam ung thư.
Lúc vợ La mang thai, mặc kệ thân thể chịu được hay không, hắn đều không cho cô đến bệnh viện kiểm tra, thẳng đến ba con gái sinh ra, hắn rốt cuộc nhịn không được nên mang theo vợ La đi kiểm tra.
Nhưng hắn lại đi kiểm tra giới tính đứa trẻ thôi, chỉ cần là con gái thì sẽ phá bỏ.
Vợ La phá rất nhiều lần, thân thể càng ngày càng kém, hắn còn không hài lòng, thường xuyên đánh vợ…… La càng ngày càng táo bạo, người trong thôn đều khuyên không được, nhưng ba mẹ vợ La cũng mặc kệ, người trong thôn cũng không có biện pháp nào.
Sau đó vợ La đã nhiều năm không mang thai nữa, La thật giống như điên rồi vậy, cảm thấy đều là mấy đứa con gái "hàng lỗ vốn" khắc con hắn, không biết như thế nào mà liên hệ kẻ có tiền Tra trong thị trấn, nói là đưa con gái cho Tra nuôi.
Vợ La đương nhiên không chịu, nhưng thái độ La cường ngạnh, một hai phải bán con gái.
La và Tra có thể là thương lượng xong giá sau lưng vợ La, nhưng lúc về nhà uống nhiều rượu quá, bị vợ La hỏi ra nguyên nhân chân chính, cũng biết Tra là tên cặn bã chà đạp trẻ con, lúc ấy đã bị kích thích thật sự lớn.
Có khả năng cũng là nhịn không nổi đi, cô cầm dao phay lên chém La một trận mãnh liệt, La uống nhiều quá phản kháng không lại, cứ như vậy bị chém chết.
Nói như thế nào, đừng chọc điên phụ nữ nhỉ? Sau khi La đã chết, vợ La còn mổ bụng La ra, cảnh tượng đó….
Chậc! Sau khi chuyện này bại lộ, ai cũng không dám tin tưởng, vợ La vậy mà có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy! Có thể thấy được cô thật sự là hận La thấu xương.
Vợ La không hổ là một phụ nữ có thể thi đậu đại học trọng điểm, các bạn đều tưởng tượng không được đâu, cô gả chồng sắp được mười năm, bị tra tấn như vậy nhưng đầu óc thông minh kia vậy mà vẫn còn.
Cô rất nhanh bình tĩnh lại, đem thi thể La nhét vào một vali hành lý lớn, lại lau máu sạch sẽ, giả vờ như chuyện gì cũng chưa phát sinh, khóa kỹ cửa đi đến nhà bà Lưu đầu thôn đón con.
Đã quên nói, bà Lưu và vợ La quan hệ tốt, ngày thường cũng đồng tình cô, mỗi lần La uống nhiều quá lấy vợ con ra trút giận, vợ La đều là đưa con gái qua đó ở một đêm.
Trên đường có người chào hỏi vợ La, vợ La đều nói La đang ngủ, La có tính tình thế nào người trong thôn đều biết, cũng không ai hoài nghi vợ La cả.
Vợ La đón con gái xong thì thu dọn cho các bé một ít quần áo, lấy tất cả tiền tiết kiệm trong nhà, còn viết một phong thư bảo các con cất kĩ, bảo tối các bé đến Cục Cảnh Sát đem phong thư này giao cho chú cảnh sát.
Sau đó vợ La bỏ tiền cho các con chơi thống thống khoái khoái suốt cả một ngày ở công viên giải trí, hẹn đến lúc đó đi đến Cục Cảnh Sát đón các bé.
Ba cô bé tưởng La lại làm chuyện gì, lại chưa từng được đi công viên giải trí chơi bao giờ nên đều rất ngoan rất nghe lời, cả ngày chơi cũng rất vui vẻ.
Sau đó vợ La liền đi tìm Tra , nói là muốn nhìn một chút hoàn cảnh sống tương lai của các con.
Các bạn có thể đoán được mà? Vợ La không chỉ hận La, cũng không chuẩn bị buông tha cho Tra .
Sau khi Tra biết La muốn đem ba cô con gái cho gã, cũng từng nghe La nói về vợ La, cho rằng đây là một người phụ nữ rất yếu đuối, nên đáp ứng rồi.
Nhưng gã không nghĩ tới, vợ La thế mà dám cầm đao chém gã ngay trong phòng gã! Chém đến máu me khắp nơi chỗ nào cũng có!
Nhưng trong nhà Tra còn có những người khác, nghe được động tĩnh thì lại đây ngăn lại vợ La, nhưng vợ La sớm có dự định rồi, ngay từ đầu liền chém về phía ngã ba đường, vẫn là… thiến luôn Tra .
Tra bị đưa đi cấp cứu, vợ La bị đưa đến cục cảnh sát, chuyện này cũng khiến dư luận mãnh liệt.
Mọi người đều cảm thấy vợ La rất đáng tiếc, không chém chết được Tra cũng rất đáng tiếc.
Càng đáng tiếc chính là, vợ La đã thật sự giết người, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn.
Cho dù có rất nhiều người cầu tình cho cô cũng đều cho rằng cô đáng giá đồng tình, nhưng vợ La vẫn bị phán xử bảy năm tù có thời hạn, mà tất cả mọi người cảm thấy Tra đáng chết, chỉ là cuối cùng chứng cứ tìm được lại chỉ có thể phán gã mười bốn năm tù có thời hạn.
Còn ba cô con gái kia, các bé lớn nhất cũng mới tám tuổi, nhỏ nhất mới tuổi, vốn là hẳn là từ thân thích thay phiên nhau nuôi nấng.
Nhưng ba cô bé nghe lời vợ La nói, đi cục cảnh sát đem thư giao cho cảnh sát, trong thư không chỉ có tự nhận tội, thuyết minh kỹ càng tỉ mỉ quá trình gây án và nguyên nhân phạm tội, còn nhắc tới không muốn phó thác con gái cho những thân thích kia, tình nguyện đưa đến viện phúc lợi, cuối cùng cũng thật sự đưa đến viện phúc lợi.
Nhưng chúng tôi đều cảm thấy như vậy càng tốt, dù sao nếu mẹ các bé ngồi tù cố gắng cải tạo sẽ có thể sớm một chút ra tù, đến lúc đó lại một nhà đoàn tụ, cũng tốt hơn so với các bé bị thân thích dạy hư.
Đây là toàn bộ những gì tôi biết, tất cả chi tiết cũng có thể đối đã với câu chuyện của chủ nhà nhỉ? Thật sự không phải lừa các bạn.
Nói thực ra, nếu là tên cặn bã La kia thật sự bị đánh đến hồn phi phách tán, tôi cần phải đốt cho Thành Hoàng gia một nén nhang cúi chào cảm tạ ông ấy.
Vợ La từ nhỏ đã rất thiện lương, đối với bọn trẻ con như bọn tôi rất tốt, mỗi lần đều đem kẹo để dành được chia cho chúng tôi ăn.
Sau đó chị ấy tao ngộ thảm như vậy, những người được chị ấy chăm sóc qua như chúng tôi đều hận chết La, nhưng việc nhà như vậy cũng quản không được, nếu chúng tôi nói chuyện thay vợ La, La còn sẽ nói chị ấy không giữ phụ đạo, làm trầm trọng thêm chuyện mà đánh chị ấy.
Hiện tại La bị chém chết, chúng tôi đều cảm thấy vợ La làm tốt lắm, chỉ là quá tiếc hận, chị ấy là một người tốt vậy mà……]
Bên dưới bài đăng gần như muốn điên rồi, ước chừng đáp vài trăm bài đều là đang hỏi tình huống, trong đó cũng hỗn loạn một vài trả lời của chủ bài.
Chủ bài nói tất cả chi tiết đều có thể đối xứng được với chuyện của nam quỷ, thời gian không sai biệt lắm, mà nam quỷ cũng là quanh quẩn ở Đế Đô.
Xem xong bài rồi, Nguyễn Tiêu lại có vài nghi hoặc.
Địa điểm không đúng.
Nếu nam quỷ là La, chính là người thôn trấn xung quanh, ông ta bởi vì thù hận đối với vợ La mà biến thành quỷ, muốn trả thù vợ La, hẳn là phải ở phụ cận vợ La mới đúng, sao có thể chạy thật xa đến đại học Đế Đô bên này? Hiện tại cậu càng cảm thấy sau lưng La có lẽ có một thuật sĩ tà đạo sử dụng ông ta.
Nếu thực sự có một người như vậy, liệu gã thả La ra có mục đích tà ác gì không?
Manh mối vẫn là quá ít, Nguyễn Tiêu nghĩ, dù là có người kia, lúc này ít nhất phá hư tuyến đường chỗ La này, ít nhiều cũng sẽ kéo chân sau tên kia đi? Nhưng cũng không thể mặc kệ thuật sĩ tà đạo, sau này lúc tuần tra, cậu cũng cần phải chú ý nhiều hơn mới được.
Căn cứ vào tin tức chủ bài viết nói, Nguyễn Tiêu đi tìm được một ít trang web lớn, nhìn hết một lượt tất cả tin tức về vụ án của La.
Trong đó có vài bài chỉ là đưa tin đại khái, có vài bài thì đào sâu một chút những chuyện không muốn người biết trong đó, tổng hợp lên cũng không có gì mới mẻ.
Hơn nữa ảnh chụp của La cũng đăng lên, có thể phân biệt được là nam quỷ không sai.
Đêm đó, Nguyễn Tiêu mở miệng: "Đầu Trâu Mặt Ngựa!"
Đàm Tố và Lý Tam Nương dùng thần thân xuất hiện, nửa quỳ trước mặt cậu.
Nguyễn Tiêu mặt không biểu cảm mà nói: "Hai quỷ tốt các ngươi đến khu Bình An gặp một lần Tra kia, mặc kệ dùng biện pháp gì, khảo vấn ngay ra tất cả những người từng bị gã chà đạp, làm chuyện ác… trở về báo cho ta."
Hai nữ quỷ đều đi theo cùng trải qua toàn bộ sự kiện, trịnh trọng tiếp nhận mệnh lệnh: "Dạ rõ, Thành Hoàng gia!"
Sau đó, các cô liền nhanh chóng đi làm việc.
Nguyễn Tiêu vẫn là đi tuần phố.
Khi sắp hừng đông, cậu trở lại ký túc xá, Đầu Trâu Mặt Ngựa hơi muộn một chút cũng đã trở lại.
Nữ lệ quỷ thích trẻ con như Đàm Tố và Lý Tam Nương vậy, biến thành quỷ thần tính cách cũng không đổi, độ nhẫn nại đối với cặn bã bằng không.
Cho nên các cô khảo vấn cũng phá lệ hung ác, mà cái loại cặn bã chỉ có thể khi dễ con nít này nào có sức mạnh ý chí gì? Đương nhiên là rất nhanh đã thành thành thật thật mà khai hết.
Nguyễn Tiêu tức giận đến mặt phát xanh, năm sáu đứa, thế mà tận năm sáu đứa trẻ, nhiều như vậy! Có điều cậu cũng nên nghĩ đến, Tra sống ba mươi mấy năm, sao có thể……
Nhắm mắt, cậu cố nén lửa giận hỏi: "Gã ở trong tù đãi ngộ thế nào?"
Lý Tam Nương trả lời: "Chuyện của gã gây phong ba rất lớn, người ở cục cảnh sát không dám mở cửa sau cho gã, trong nhà lao cũng xem thường nhất là loại cặn bã này, gã ở đó bị đánh mỗi ngày, sống rất kém cỏi."
Nguyễn Tiêu gật gật đầu, tiếp nhận một tia hồn khí của Tra Đàm Tố đưa qua, bỏ vào Ấn Thành Hoàng suy tính.
Tín ngưỡng tiêu hao rất nhanh, sau đó cậu ngẩng đầu, lạnh mặt nói: "Bản quan tuyên án, cướp đi của tội nhân Tiền Tứ Hỉ hai mươi năm dương thọ."
Ấn Thành Hoàng hiện lên một luồng thần quang, trực tiếp xuyên qua song cửa sổ bay ra ngoài.
Lý Tam Nương mới hỏi: "Thành Hoàng gia, tại sao lại là hai mươi năm?"
Tâm tư Đàm Tố càng tế nhị hơn một chút, nói: "Vậy dương thọ tên cặn bã đó…… Còn thừa bao nhiêu năm?"
Hai quỷ sai đã là phụ tá đắc lực của Nguyễn Tiêu, cậu cũng không giấu giếm các cô, nói: "Dương thọ ba mươi năm."
Lý Tam Nương tính tính nói: "Để gã ngồi tù mười năm sau trực tiếp chết trong nhà lao?"
Đàm Tố lắc đầu: "Tù có thời hạn có thể giảm hình phạt, hiện tại là lúc quần chúng tình cảm xúc động, qua một thời gian thì không nhất định nữa.
Hiện tại luật pháp yêu cầu tù có thời hạn nhiều nhất giảm hình phạt một nửa, nếu lợi dụng sơ hở, gã cũng có khả năng ra sớm hơn nhiều năm."
Mắt ngựa của Lý Tam Nương sáng ngời: "Cho nên chẳng sợ cặn bã đó bảy tám năm là ra tù, cũng chỉ có thể sống thêm hai ba năm, nếu giảm hình phạt không đủ, có khả năng mới ra tới là lập tức sẽ chết luôn?"
Đàm Tố xinh đẹp cười, đầu trâu to như vậy thế mà lộ ra một tia vũ mị, nói: "Chính là như vậy."
Nguyễn Tiêu phun ra một hơi quỷ khí.
Sau khi đoạt đi dương thọ cặn bã, cậu được đến điểm công đức, có thể thấy được trên tay cặn bã tuy rằng không có mạng người, nhưng cũng là tội không thể tha.
Còn có gần đây có vài trăm tín ngưỡng linh tinh vụn vặt dũng mãnh vào, đều là đến từ những người cùng đọc bài viết……
Lý Tam Nương và Đàm Tố tựa hồ cũng cảm giác được cái gì đó, liếc nhau.
Tại ấn phụ, trên tượng thần Đầu Trâu vốn dĩ trống trơn, mười điểm sáng màu vàng kim lấp lánh sáng lên, tượng thần Mặt Ngựa điểm sáng càng nhiều, cũng làm nó càng thêm mỹ lệ.
Từ khi thụ phong thần chức tới nay, Lý Tam Nương được đến hai lần công đức, trong đó hiệp trợ bắt giữ lệ quỷ một lần, lúc này khảo vấn một lần; Đàm Tố thì lại là lần đầu nhận được công đức.
Chỉ là chuyện trải qua trong đó luôn làm giảm đi sự vui sướng của các cô……
·
Sau giờ tan học, Nguyễn Tiêu mới vừa đi ra khu dạy học đã bị một hình bóng quen thuộc nhào lại đây ôm lấy, giọng nói người nọ còn đặc biệt kích động.
"Ha ha ha, không thể tưởng được đúng không? Bị tôi tìm được rồi!"
Nguyễn Tiêu tức khắc giật mình một cái, cả người đều chấn kinh rồi, trên mặt một chữ Ngốc viết hoa, cũng quên đẩy người ra —— gia hỏa này cậu đích xác quen á, nó không phải chính là tín đồ trung thực số một mỗi ngày kiên trì không ngừng dâng ra bó lớn tín ngưỡng - Tông Tử Nhạc hay sao?! Nhưng gia hỏa này làm sao tìm tới? Chẳng lẽ cậu lộ ra sơ hở ở đâu làm nó phát hiện thân phận Thành Hoàng? Chính là không đúng nha, trước nay cậu không bại lộ qua diện mạo của mình với nhóc này, cũng không lộ ra một chút tin tức ở hiện thực, chung quy không đến mức theo tín ngưỡng tìm đấy chứ? Nếu nhóc này có bản lĩnh lớn như vậy, còn tin Thành Hoàng làm gì!
Giây tiếp theo, Tông Tử Nhạc liền hạ thấp giọng nói bên tai Nguyễn Tiêu: "Anh em, anh chính là người phát ngôn Thành Hoàng đăng bài trên mạng đúng không? Trăm triệu không nghĩ tới đi, hê! Bị tôi tìm được rồi!"
Nghe rõ Tông Tử Nhạc nói, tiếng lòng căng thẳng của Nguyễn Tiêu ngược lại buông ra.
Hóa ra là chuyện này…… Không phải nhận ra bổn hoàng là bổn Thành Hoàng thì được rồi.
Nguyễn Tiêu tức giận mà đẩy người ra, còn chưa nói cái gì đâu, mấy thằng bạn cùng phòng bên cạnh nhìn thấy cậu bị người ta nhào lại, cũng đi tới.
Có điều tuổi Tông Tử Nhạc không lớn, vẻ ngoài cũng rất ngoan, ba người cũng không coi nó là người xấu.
Thôi Nghĩa Xương gác vai Nguyễn Tiêu, hỏi: "Lão tứ, này ai đây, bạn mày hả?"
Tông Tử Nhạc chờ đợi mà ngó Nguyễn Tiêu.
Nguyễn Tiêu tuy rằng bị tên nhóc này dọa đến, nhưng vẫn rất coi trọng tín đồ này, bèn bất đắc dĩ nói: "Là một người bạn qua mạng của tao, cũng không biết sao đột nhiên lại đây, suýt chút nữa hù chết tao rồi."
Tông Tử Nhạc lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng, nói: "Em đây không phải muốn cho anh niềm vui bất ngờ? Đừng trách móc đừng trách móc nha."
Nguyễn Tiêu rất cạn lời—— niềm vui bất ngờ con quỷ á, chính là cố ý lại đây bắt người chứ gì.
Mấy cậu bạn cùng phòng cũng phát giác đây xác thật là quen biết nhau, cũng liền không hỏi nhiều, sau khi chào hỏi Nguyễn Tiêu thì để chỗ lại cho hai người bạn qua mạng mới gặp mặt này.
Nguyễn Tiêu thấy người đi rồi, mới nhìn về phía Tông Tử Nhạc, nói: "Cậu cố ý tìm ra tôi, là muốn làm gì?"
Tông Tử Nhạc biết mình rất lỗ mãng, nhếch miệng cười: "Đừng nghiêm túc vậy mà, em mời anh uống cà phê nghen?"
Khóe miệng Nguyễn Tiêu giần giật: "…… Được rồi."
·
Tiệm cà phê góc đường, trong phòng riêng.
Nguyễn Tiêu và Tông Tử Nhạc mặt đối mặt mà ngồi, trên mặt bàn bày hai ly cà phê, hơi nóng bốc lên đã sắp hết sạch.
Vào thời khắc yên tĩnh này, Tông Tử Nhạc còn chưa nói lời nào, Nguyễn Tiêu lại bỗng nhiên nhớ tới quán cà phê của Đàm Tố đã từng làm công trước kia.
Bởi vì Đàm Tố mất, quán đã bị chuyển cho người khác, tiền chuyển nhượng cũng dựa theo di chúc Đàm Tố đã viết từ sớm quyên tặng cho cô nhi viện.
Một cái quán nhỏ được Đàm Tố trang trí tỉ mỉ lịch sự tao nhã như vậy, hiện tại tuy rằng vẫn còn buôn bán, nhưng không biết sao, lúc cậu bớt thời giờ đi xem, lại cứ cảm thấy kém một chút hương vị so với trước kia, có phần buồn bã.
Ngược lại là Đàm Tố, sau khi biết di chúc của cô được thực hiện thì đã hoàn toàn buông xuống, toàn tâm toàn ý làm Đầu Trâu, thật sự là cầm lên được thì cũng bỏ xuống được.
"Học trưởng, anh thật đúng là có thể nhây, em nhây không lại anh."
Một giọng nói đánh thức Nguyễn Tiêu đang trong cơn ngây người.
Nguyễn Tiêu ngẩng đầu, biểu cảm rất bình tĩnh.
Tông Tử Nhạc thấy cậu như vậy, có điểm ủ rũ mà nói: "Thôi được rồi…… Thật xin lỗi ạ, em không nên không nói tiếng mà liền tới đây tìm anh.
Kỳ thật là em thường trú trên diễn đàn Cỏ Lau Tiếng Quỷ, gần đây gặp Thành Hoàng gia thật sự, bởi vì được lão nhân gia che chở nên đã thành tử trung của lão nhân gia rồi.
Sau lại đột nhiên thấy bài viết kể về ông ấy trên diễn đàn, em liền click mở nhìn, cảm thấy mấy thứ bài đăng viết rất thật……"
Mấy câu chuyện đầu còn là chuyện xưa dân gian bình thường, càng về sau lại càng thật, đặc biệt là bài nhắc tới báo mộng.
Tông Tử Nhạc tưởng tượng, này không phải giống nó gặp được ư? Nên tin trước được bảy tám phần.
Sau đó nó bèn muốn kết giao một chút với người phát ngôn này, rốt cuộc Thành Hoàng gia chỉ có một, tín đồ lại có rất nhiều, nếu nó cậy sủng mà kiêu, lão nhân gia block nó luôn thì làm sao bây giờ? Tìm được người rồi nó cẩn thận tưởng tượng, hình như hơi không được lễ phép rồi, hiện tại chỉ hy vọng vị này đừng block nó trước mới đúng.
Tông Tử Nhạc lấy lòng mà cười: "Học trưởng, anh rộng lượng như vậy, tha thứ em một lần đi mà? Anh xem, sang năm em chắc chắn thi vào đại học Đế Đô, đến lúc đó chính là học đệ cùng trường với anh rồi, hai ta đều tín ngưỡng Thành Hoàng gia, kết làm bạn bè không phải khá tốt ạ?"
Nguyễn Tiêu xua xua tay nói: "Được rồi được rồi.
Làm sao cậu tìm được tôi?"
Tông Tử Nhạc gãi gãi mặt: "Em biết một chút máy tính, cái….
địa chỉ IP anh đăng bài, có gắn camera vào máy…… Anh hiểu mà ha."
"Này không phải là biết một chút đi?"
"Làm người gian nan như vậy, tội gì một hai phải vạch trần."
Nguyễn Tiêu yên lặng nhìn nó.
Tông Tử Nhạc nói giọng nho nhỏ: "Học trưởng ơi, em có một yêu cầu quá đáng."
"…… Cậu nói đi."
"Em cũng muốn làm người phát ngôn của Thành Hoàng gia.
Thế nào, tài xế già kéo em theo với?"
Nguyễn Tiêu: Làm gì có người phát ngôn nào, cái này tôi nói bừa ý.
Nhưng lời nói cũng nói ra rồi, vậy cũng chỉ có thể chịu, dứt khoát cứ hai tầng thân phận như vậy đi, sau này làm việc cũng tiện hơn.
Còn thằng nhóc này, nếu là tử trung, lại có một tay biết kỹ thuật máy tính, hẳn là rất hữu dụng, có nên làm thỏa mãn tâm nguyện của nó không ta……
Nguyễn Tiêu cố ý do dự một hồi lâu, mới hỏi: "Nói nhiều như vậy, cậu rốt cuộc là ai?"
Tông Tử Nhạc mới phản ứng lại đây, chính mình chỉ lo năn nỉ ỉ ôi, thật ra còn chưa tự giới thiệu nữa! Vì thế nó hắng hắng giọng, vươn tay làm bộ nói: "Em tên là Tông Tử Nhạc, là tín đồ tử trung của Thành Hoàng gia, học trưởng người phát ngôn, lần đầu gặp mặt xin chỉ giáo nhiều ạ."
Nguyễn Tiêu bắt tay nó, biểu cảm lại rõ ràng mà hòa hoãn xuống, nói: "Hình như tôi có nghe Thành Hoàng gia nói qa tên cậu, xem ra cậu không nói dối, thật đúng là tín đồ."
Mắt Tông Tử Nhạc sáng ngời, bắt lấy tay cậu truy vấn: "Thành Hoàng gia có nhắc em với anh sao? Đúng không đúng không, chúng ta đều là người một nhà đúng không? Học trưởng anh mau đáp ứng em đi!"
Nguyễn Tiêu vội vàng phủi tay, quăng vài cái mới quăng ra được.
"Quân tử động khẩu không động thủ, cậu bình tĩnh một chút!"
Tông Tử Nhạc tức khắc an tĩnh như gà.
Nguyễn Tiêu mới tiếp tục nói: "Người phát ngôn của Thành Hoàng gia lại không phải là cải trắng, đâu ra nhiều như vậy? Nhưng nể mặt cậu tử trung, tôi có thể ngẫu nhiên mang cậu, nếu cậu còn tạm thì liền làm trợ thủ cho tôi, cũng coi như là gián tiếp phục vụ lão nhân gia rồi.
Thế nào, việc này cậu có làm hay không?"
Tông Tử Nhạc đầu tiên là có phần thất vọng, nhưng nghĩ lại tưởng tượng, cảm thấy đây mới là sự ngầu lòi của thần nha, người phát ngôn sao tùy tiện có thể làm được? Gián tiếp phục vụ cũng không tồi, cũng có thể xoát mặt trước mặt lão nhân gia mà.
"Em làm em làm! Dù sao em cũng chính là muốn dính nhiều một chút thần quang của lão nhân gia thôi à."
Vì thế mọi người xem như nửa người một nhà, bầu không khí tiếp đó tốt hơn rất nhiều.
Tông Tử Nhạc dùng sức hút một ngụm cà phê, hai mắt tỏa sáng mà hỏi thăm: "Đúng rồi học trưởng, anh có thể dùng pháp thuật không vậy?"
Hô hấp Nguyễn Tiêu cứng lại —— thật là tinh chuẩn mà chọc trúng nỗi đau trong lòng cậu.
Cậu, Tiểu Thành Hoàng đương nhiệm, trước mắt tượng thần còn chưa ngưng tụ ra được, thần lực không thể tự động chuyển hóa, tín ngưỡng vĩnh viễn là thiếu, trừ trừ trước sau không đủ, thấy ánh sáng toàn dựa vào xác chết vùng dậy…… Căn bản không thể nghĩ sâu thêm, càng nghĩ càng là bi ai.
Có điều, mặt mũi không thể mất được.
Nguyễn Tiêu sâu xa khó hiểu mà mở miệng: "Tôi được Thành Hoàng gia chiếu cố thời gian còn chưa dài, đang cố gắng cùng Thành Hoàng gia giao cảm tương tác, chờ tương tác được rồi thì có thể tùy tiện sử dụng thần lực.
Hiện giờ tôi miễn cưỡng có thể vẽ một ít bùa chú linh phù, trước khi vẽ bùa chỉ cần thành kính mà niệm tụng tôn hào Thành Hoàng gia, liền có thể thuận lợi sử dụng."
Tông Tử Nhạc vừa nghe liền có hứng thú, tò mò hỏi: "Bùa sao? Cái loại thật sự hiển linh hả anh?"
Nguyễn Tiêu liếc nhìn nó một cái nói: "Thành Hoàng gia cậu cũng đã tin, không tin có bùa sao?"
Tông Tử Nhạc lẩm bẩm nói: "Vậy sao có thể giống nhau? Thành Hoàng là em tận mắt nhìn thấy……" Nó nói đến đây, bỗng nhiên chụp nắm đấm lại, "Ây da em ngu ghê, em chính là thấy bùa Ấn có đóng dấu của Thành Hoàng mới tin Thành Hoàng gia, vậy bùa Áp kia khẳng định là Thành Hoàng gia dùng thần lực vẽ rồi.
Học trưởng anh là người phát ngôn, học vẽ bùa cùng Thành Hoàng gia cũng bình thường mà.
Ý học trưởng, Thành Hoàng gia dạy anh thế nào vậy? Báo mộng? Hay là cái gì mà thể hồ quán đỉnh trong truyền thuyết, làm anh lập tức hiểu ngay?"
(đột nhiên thông suốt, trong mấy truyện tu tiên hay kiếm hiệp sẽ truyền thụ võ công hay tuyệt học theo kiểu này, chưởng cái vô đầu vèo vèo y như bấm Ctrl+C trên máy tính luôn, người được truyền khỏi học mà tự có trong đầu)
Mí mắt Nguyễn Tiêu giựt giựt.
Tên nhóc này quả thực là thích lảm nhảm ghê, hoá ra trước kia dâng hương lầm bầm làu bàu với cậu không phải bởi vì oán niệm quá lớn, chính là thái độ bình thường của nó rồi.
Đến đến đến, cứ đoán mò vậy đi.
Cái miệng Tông Tử Nhạc nói huyên thuyên dài dòng một hồi, nửa giờ đã trôi qua.
Nguyễn Tiêu từ mặt mang mỉm cười đến tươi cười cứng đờ, dần dần mà còn có hơi ngứa tay.
Trực giác động vật nhỏ của Tông Tử Nhạc phát hiện giờ phút này tình hình không ổn, tựa như vô số lần từng cảm giác được đại ma vương mang đến uy hiếp vậy, làm nó nháy mắt câm miệng lại—— mẹ ôi, học trưởng cũng có chút đáng sợ.
Tông Tử Nhạc cười gượng: "Học trưởng, có phải em nói quá nhiều không ạ?"
Nguyễn Tiêu: "Không, tôi hiểu, cậu là đang rèn luyện sự kiên nhẫn của tôi mà."
"Học trưởng anh…… Tính cách tốt ghê ha?"
"Phải không?"
"Dạ phải! Trăm phần trăm vàng ròng phải luôn!"
Nguyễn Tiêu trợn trắng mắt trong lòng, miễn cưỡng bảo trì hình tượng học trưởng, nói: "Cậu tò mò như vậy, quay đầu lại tôi vẽ xong cho cậu mấy lá bùa tự cậu nhìn."
Tông Tử Nhạc thuận thế leo lên, lập tức móc di động ra nói: "Vậy trao đổi số điện thoại trước đi anh."
Nguyễn Tiêu lấy ra cái điện thoại nát của mình, trao đổi với nó.
Tông Tử Nhạc thấy, trong lòng âm thầm hiểu rõ, quyết định quay đầu lại tìm một cơ hội để ôm một cái đùi cho tử tế.
"Lại nói tiếp, em muốn nhờ học trưởng giúp một chút." Thấy Nguyễn Tiêu giống như không còn lời nói nào để hàn huyên, Tông Tử Nhạc nhanh chóng nói ra mục đích lớn thứ hai của mình, "Là về một thân thích của nhà em."
Nguyễn Tiêu vốn dĩ định cúi chào về trước, nắm chặt thời gian lại đi làm thêm một đợt.
Nghe nó nói vậy, bèn lại ngồi yên.
"Chuyện gì?"
Tông Tử Nhạc thở ngắn than dài mà nói: "Còn không phải anh cả họ của em sao?
Trước kia em cũng đề cập đến với Thành Hoàng gia lão nhân gia rồi đó.
Cả nhà bọn em đều gặp ma, chỉ một mình anh cả họ là kỳ quái của một thế hệ…… Cố tình tính cách anh ấy nghiêm túc, cả nhà em đều e ngại, thuyết phục không được á, cho nên em nghĩ……"
Trong lòng Nguyễn Tiêu bỗng nhiên sinh ra một chút dự cảm không ổn —— thằng nhóc này rào trước đón sau nhiều như vậy, không phải là muốn gây chuyện gì chứ
Sự thật chứng minh, Tông Tử Nhạc thật đúng là muốn gây chuyện.
Vẻ mặt nó trách trời thương dân: "Nhân sinh không gặp ma quỷ là nhân sinh là không hoàn chỉnh, cho nên em quyết định hoàn chỉnh giùm anh cả họ.
Học trưởng, anh có biện pháp nào có thể làm anh cả họ thấy quỷ không? Nếu anh ấy cũng thấy thì sẽ không hoài nghi cả nhà em đều bị rối loạn tâm thần nữa." Nó lại lòng đầy căm phẫn, "Tức nhất chính là, luôn là em đội nồi á!"
Nguyễn Tiêu: Cái này……
Đôi mắt Tông Tử Nhạc sáng long lanh.
"Em sẽ không để học trưởng làm không công đâu, chuyện này em biết không tiện cầu xin Thành Hoàng gia, dù sao lão nhân gia cũng trăm công ngàn việc, cũng không thể lãng phí thần lực tại đây đúng không? Em chỉ là cảm thấy, học trưởng có thể câu thông quỷ thần, chắc chắn có thể làm thành chuyện này! Đương nhiên, học trưởng yên tâm, cho dù có sai lầm gì thì em cũng cấp một số phí ra tay mà."
Nó dựng thẳng lên một ngón trỏ.
Nguyễn · trăm công ngàn việc · Thành Hoàng gia · Tiêu bị viên đạn bọc đường đập vào mặt.
Nhưng mà…… Này có tính là nhận hối lộ không ta?
Tông Tử Nhạc nhìn ra Nguyễn Tiêu động tâm, còn nhìn ra cậu do dự, nên nhỏ giọng hỏi: "Có gì không tiện sao?"
Nguyễn Tiêu nhíu mày nói: "Mượn thần lực của Thành Hoàng gia làm loại chuyện này, không tốt cho lắm."
Giọng Tông Tử Nhạc càng thấp, nói: "Vậy là anh có biện pháp hả?"
Nguyễn Tiêu: "Có thể thử xem."
Tông Tử Nhạc lập tức cười: "Hắc hắc, học trưởng anh cũng quá thành thật rồi, đây là em chủ động tìm anh hỗ trợ, lại không phải anh cố ý nương theo Thành Hoàng gia gom tiền, có cái gì không tốt? Thành Hoàng gia lòng dạ rộng lớn, chắc chắn sẽ không để ý.
Lại nói bản thân chuyện này cũng liên quan đến cả nhà em, cũng không phải chuyện xấu gì……"
Nó phảng phất đối với Thành Hoàng gia tràn ngập tin tưởng u mê.
Thành Hoàng gia cũng không biết mình có nên để ý hay không: "……"
Tông Tử Nhạc tiếp tục nhỏ giọng lải nhải.
Nguyễn Tiêu thở dài: "Để tôi nhìn anh cậu trước rồi lại nói."
Tông Tử Nhạc cười: "Hôm nào em mang anh về nhà?"
Nguyễn Tiêu vội vàng cho bảo nó ngừng: "Không cần, nói cho tôi anh cậu tên gì, ở đâu là được."
Tông Tử Nhạc hạ giọng nói: "Anh của em tên Tông Tuế Trọng, anh ấy ở……" tiếng nói càng ngày càng nhỏ.
Nguyễn Tiêu nghe xong, trầm mặc gật gật đầu.
·
Trong đầu một mảnh hồ nhão, Nguyễn Tiêu chào Tông Tử Nhạc xong bèn dứt khoát không đi làm thêm, về ký túc xá nằm trên giường làm bộ ngủ trưa.
Trong lòng cậu rất rối rắm, có nên dùng thần lực kiếm tiền không đây? Nếu dùng thần lực kiếm tiền có phải chính là Thành Hoàng gia cậu thất trách hay không? Làm quan đều cần thanh liêm……
Nghĩ nghĩ, nghĩ nghĩ, Nguyễn Tiêu đột nhiên vỗ đầu một cái.
Từ từ! Suýt chút nữa tự tẩy não mình rồi.
Lại không phải cậu lì lợm la liếm phải làm Thành Hoàng, là bị Ấn Thành Hoàng ăn vạ mà, còn bị đập chết rồi! Đây là Ấn Thành Hoàng thiếu cậu một cái mạng! Kết quả cậu bị không trâu bắt chó đi cày không nói, còn nghèo muốn chết, phải ngày đêm không thôi mà tích cóp tín ngưỡng tích cóp công đức từng chút từng chút mới có cơ hội sống lại.
Với cậu mà nói, thần chức Thành Hoàng này còn không phải là bàn tay vàng tràn ngập đau khổ hay sao, cậu có cái gì mà bó tay bó chân? Quả thực có bệnh rồi.
Nói nữa, những đạo sĩ kia làm việc cho người ta cũng là thỉnh thần chỉ ra tay, bản thân còn thu thù lao nữa, cậu là Thành Hoàng gia tự mình ra sức, có cái gì mà rối rắm!
Nguyễn Tiêu thả lỏng mà nằm trên xác.
Kỳ thật cậu đột nhiên như vậy thâm trầm ắt là có quan hệ với thẩm phán liên tiếp trước đó đi, thẩm án trên công đường tình cảnh kịch liệt, uy thế hiển hách, khó tránh khỏi coi mình trở thành Bao Thanh Thiên.
Có điều trên trán Bao Thanh Thiên người ta là ánh trăng, cậu chỉ có cái lỗ thủng, cũng đừng suy nghĩ nhiều quá.
Nên lạc quan rộng rãi hoạt bát.
Như vậy……
Đêm nay liền bắt đầu từ anh cả họ của Tông Tử Nhạc trước?
·
Bay bay, bay qua mấy con phố.
Nguyễn Tiêu đi tìm dựa theo địa chỉ Tông Tử Nhạc nói, liền tìm đến khu Phi Ưng Đế Uyển, tên còn rất khí phách.
Dọc theo đường đi tìm tìm, cậu chung quy cảm thấy có điểm quen mắt, chờ đến lú đứng ở cổng lớn, cậu rốt cuộc nghĩ tới, thật đúng là cậu đã tới đây.
Đó còn là lần đầu cậu đi tuần phố, ở ngay chỗ này nhìn một tiết mục cẩu huyết "hoa khôi váy trắng đêm khuya đau khổ theo đuổi cao phú soái mà bị làm lơ" —— anh cả họ của Tông Tử Nhạc cũng ở đây? Cũng không biết anh ta có biết soái ca cấm dục kia không nữa.
Nhưng không quan tâm anh của Tông Tử Nhạc có quen hay không, đừng để cậu lại gặp phải là được.
Đều nói chuyện bất quá tam, nhưng cậu cũng đã bị soái ca khều xác hai lần rồi……
·
Khu nhà giàu Phi Ưng Đế Uyển này có hoàn cảnh đều không tồi, kiến trúc khác nhau có sự tao nhã thanh lịch khác nhau, cảnh sắc tràn ngập ý nhị.
Nguyễn Tiêu vừa đi vừa tìm, bên này cậu cũng tuần tra qua rồi, dựa theo cách nói của Tông Tử Nhạc là ở gần một cái hồ nhân tạo khu vực trung tâm.
Tông Tử Nhạc còn nói, hồ nhân tạo có thủy quỷ, lúc bò lên tới thì ướt dầm dề, mẹ nó đáng sợ, chỉ tiếc anh cả họ của nó nhìn không thấy, bằng không chắc chắn có thể đổi mới thế giới quan của anh ta…… Nhưng cậu đi ngang qua hồ nhân tạo thì không phát hiện thủy quỷ gì, đại khái là không dùng được cách này rồi.
Phía trước, một căn biệt thự đứng sừng sững.
Cậu ngẩng đầu nhìn thử, chính là nhà này không sai.
Nguyễn Tiêu theo thói quen mà vọng khí, lúc tuần phố cậu đều là vọng khí theo một tảng lớn, nếu không có tội nghiệt gì đều là đảo qua rồi thôi, nơi này cậu không nhớ rõ nghĩa là rất bình thường, nhưng nếu được người ta nhờ vả rồi thì chắc chắn phải cẩn thận nhìn xem.
Nhưng mà sau khi "Vọng" rõ ràng rồi, cậu ngây ngẩn cả người.
…… Gì cũng không thấy?
Gì cũng không thấy ý là, không công đức, không tội nghiệt, không khí đỏ, không khí đen, không có bất luận khí gì.
Không khí gì hết nghĩa là sao?
Nguyễn Tiêu sờ sờ cái mũi, chẳng lẽ là bởi vì anh cả họ kia có thể chất đặc biệt gì ư? Còn làm người ta rất tò mò.
Nghĩ vậy, cậu trực tiếp xuyên tường, tiến vào biệt thự.
·
Biệt thự trống rỗng, trang trí nội thất tràn ngập một loại phong cách lãnh đạm.
Nguyễn Tiêu không quá hiểu biết về thiết kế, không biết nên hình dung như thế nào, nhưng cậu cảm thấy đi, dù là một người đàn ông cực kỳ phấn khởi uống rượu xong ông gái đẹp đi vào căn biệt thự này, cũng sẽ ngay trong khoảnh khắc vào cửa mà dục vọng tiêu sạch hết—— cho dù không tiêu cũng không muốn làm cái gì, chỉ muốn nhanh đi tắm nước nóng.
Khắp nơi thật yên tĩnh, lầu một không có ai, lầu hai mơ hồ còn sáng đèn.
Nguyễn Tiêu nghĩ, Tông Tử Nhạc nói anh trai nó đã tiếp nhận một bộ phận công ty trong nhà, xử lý đến gọn gàng ngăn nắp…… Hiện tại đã qua giờ, người tên Tông Tuế Trọng kia không phải là còn đang bận làm việc đấy chứ? Ặc, tính lãnh đạm cuồng công việc?
Nhanh chóng lên lầu hai, Nguyễn Tiêu xuyên qua cửa phòng làm việc sáng đèn, quả nhiên thấy có một thanh niên đang ngồi sau bàn làm việc.
Thanh niên thẳng sống lưng, cho dù ngồi cũng có vẻ thật đĩnh bạt, dưới ánh đèn dịu dàng, khuôn mặt trong anh tuấn lộ ra lạnh lùng tựa hồ hơi nhu hòa hơn một chút, áo sơmi của anh chỉnh chỉnh tề tề mà gài đến nút cao nhất, cả người đều lộ ra một loại khí chất trầm ổn mà cấm dục.
Mặt Nguyễn Tiêu ngố ra.
Thật mẹ nó không nên nhắc mãi mà…… Sao lại là anh ta?
Không sai, Tông Tuế Trọng chính là soái ca bắt được cậu hai lần kia.
Vô lực mà phun ra một ngụm quỷ khí, Nguyễn Tiêu lại trừ tín ngưỡng, nhìn nhìn khí của bản thân Tông Tuế Trọng.
Lần này vừa nhìn……
"Khụ khụ khụ khụ khụ!" Cậu suýt chút nữa sặc chết.
—— Cái quỷ gì! Trên người của người bình thường đều là các loại khí, vị này ngược lại, trên người treo cái lỗ đen!
Nguyễn Tiêu đã bị đánh sâu vào mãnh liệt, chạy trối chết.
·
Sau khi chạy rất xa, Nguyễn Tiêu dần dần bình tĩnh lại.
Hiện tại nghĩ lại, lỗ đen kia chỉ là nhìn giống lỗ đen, nhưng cũng không có giống lỗ đen chân chính hút hết tất cả mọi thứ vào, nhưng nếu cẩn thận quan sát lại sẽ phát hiện giống như có chút ánh vàng nhỏ vụn chậm rãi thổi qua, trực tiếp bị cuốn vào lỗ đen.
Những ánh vàng đó…… Là công đức?.