Giải thích xíu cho mấy bạn chưa biết, đêm hồi hồn hay đầu thất tức là chỉ ngày thứ sau khi người chết tạ thế.
Mọi người đều tin rằng vào ngày “đầu thất”, linh hồn người chết sẽ trở về nhà.
Người nhà cần chuẩn bị một mâm cơm, sau đó trốn đi trước khi linh hồn người thân trở về (có thể trốn trong chăn, hoặc đi ngủ).
Nếu hồn nhìn thấy người nhà sẽ tưởng nhớ không muốn rời đi, từ đó ảnh hưởng tới việc đầu thai.
Lại có người nói vào giờ Tý của ngày “đầu thất” người nhà nên đốt một đồ vật có giống như hình cái thang để linh hồn có thể theo chiếc thang này lên trời.
- ------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chương : Đêm thẩm án
Tác giả: Y Lạc Thành Hỏa - Edit: Kaoru Rits (kaorurits)
Hơn giờ tối, quỷ môn còn chưa đóng, nơi vài giao lộ đều có giấy tiền tung bay, khói nhẹ lượn lờ, chọc đến thật nhiều cô hồn dã quỷ tranh đoạt, đánh đến quỷ khí tán loạn, cả quỷ ảnh cũng muốn tan.
Sương mù mênh mông, đặc biệt có vẻ âm trầm.
Đột nhiên, chỗ sâu trong sương mù xuất hiện một chút ánh sáng trắng, luồng sáng tản mát ra một nỗi kinh sợ cường đại.
Ánh sáng trắng là bị một nữ quỷ cầm trong tay.
Nữ quỷ nhẹ bay bay mà đi phía trước, phía sau là người đàn ông trung niên đi theo, ánh mắt gã mê mang, thân thể lung lay, một chân sâu một chân cạn lảo đảo mà đi —— khí vị của sinh hồn khác với ma quỷ, người đàn ông này rõ ràng là sinh hồn!
Nhóm cô hồn dã quỷ tò mò cực kỳ, nhịn không được muốn để sát vào.
Có điều ánh sáng trắng càng ngày càng gần, lực chấn nhiếp cũng càng ngày càng mạnh, các quỷ ảnh mới vừa đi chưa được mấy bước, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến cho chúng da đầu tê dại, cũng không rảnh lo chuyện khác, đều là lập tức giải tán.
Dưới mái hiên bên góc tường, nhóm quỷ ảnh lén lút mà duỗi đầu ra xem, khe khẽ nói nhỏ.
Tiếng quỷ hư vô mù mịt, người sống căn bản nghe không rõ ràng lắm:
"Đó là cái gì? Ghê quá……"
"Đó là bùa…… đạo sĩ nhà ai vậy……"
"Mấy hôm trước…… Có đại nhân vật chiêu quỷ…… Không biết nữa…… Gấp trở về……"
"Nữ quỷ đó…… ai vậy……"
"Ta biết nè…… quỷ quả phụ ở sông Tiểu Dương……"
"Đang…… làm việc cho ai…… Thế mà không sợ……"
"Phải cẩn thận……"
Tiếng quỷ truyền đến lỗ tai Lý Tam Nương, làm cô không khỏi đĩnh đĩnh cái eo, bước chân cũng càng thêm nhẹ nhàng.
Trên đường, người đi đường không nhiều lắm, Lý Tam Nương áp sinh hồn của Thái Phú Quý, thẳng tắp xuyên qua thân thể bọn họ.
Mấy người đi đường bị xuyên qua rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay mới nổi da gà, sau đó như là nhớ tới cái gì, đều vội không ngừng mà chạy về nhà.
Ai cũng không phát hiện, trên một tòa nhà cũ bên đường, có người kéo bức màn ra một cái khe, đồng tử đen nhánh, chính nhìn nữ quỷ đang cầm bùa phía dưới.
Cái kia là Ấn Thành Hoàng? Thành Hoàng gia…… Thật sự tồn tại ư?
·
Thái Phú Quý hoảng hốt tỉnh lại, chỉ mơ hồ nhớ rõ mình mơ thấy một người phụ nữ xinh đẹp, gã đang muốn thân mật với cô nàng kia kìa, không biết như thế nào đã bị túm đi một đoạn đường.
Gã nhìn quanh bốn phía, thật hồ nghi, chỗ này hình như không phải nhà gã, người nữ kia đâu?
Không đợi Thái Phú Quý suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên, một giọng nói như tiếng sấm nổ vang!
"Điêu dân kia, nhìn thấy Thành Hoàng gia, còn không mau mau quỳ xuống!"
Thái Phú Quý bị dọa đến chân mềm nhũn, đột nhiên quỳ gối trên mặt đất, lần này đập đến đầu gối gã đau lên, cũng đập đến gã hoàn toàn tỉnh táo, một luồng tức giận nảy lên.
"Cái thứ không biết xấu hổ nào đang trêu cợt ông đây? Mau buông ông đây ra!" Gã đột nhiên nhướng người muốn đứng lên, nhưng không nghĩ tới mặc kệ gã dùng sức lực như thế nào cũng đứng dậy không nổi, giống như là có thứ gì sống sờ sờ đè nặng gã vậy.
Trong lòng gã đột nhiên nhảy dựng, ngoài mạnh trong yếu mà ồn ào, "Lại không buông ra tao báo cảnh sát bây giờ! Tao nói cho mày nghe, cảnh sát đầu phố thân với tao lắm, một lời chào hỏi xác định vững chắc, chờ vào cục cảnh sát xem mày có dễ chịu hay không!"
Giọng nói kia lại vang lên lần nữa, vẫn cứ mang theo tiếng sấm vang ầm ầm ầm.
"Thái Phú Quý, không bằng ngươi ngẩng đầu lên, nhìn xem bản quan là ai!"
Thái Phú Quý nuốt một ngụm nước miếng, cứng đờ mà ngẩng đầu lên.
Đây là một công đường rất cổ xưa, bày biện giống như trên phim truyền hình, chỉ là ánh sáng rất u ám, không khí âm trầm.
Trường án trên công đường là màu đỏ sậm, giống như là máu đã khô cạn, ngồi phía sau cũng không phải quan viên, mà là một con đại quỷ mặc quan phục mặt xanh, trên đầu còn đội mũ quan màu đen, đã khủng bố lại có uy nghiêm.
Hai bên công đường có một loạt quan sai, bên trái tất cả đều là Hắc Vô Thường, bên phải tất cả đều là Bạch Vô Thường, sắc mặt trắng thảm thiết, đầu lưỡi treo dài, cầm gậy khóc tang làm đình trượng.
Bên cạnh trường án có một Phán Quan mặt đỏ dùng bút phán quan nhìn Thái Phú Quý một chút: "Trên công đường, không được tùy ý nhìn lén!"
Vừa dứt lời, gậy khóc tang chợt nặng nề đánh trên mặt đất, nhóm Hắc Bạch Vô Thường âm trầm mà cùng nhau kêu:
"Sinh ——"
"Tử ——"
Cũng không phải uy nghiêm công đường hay gọi "Uy vũ" thường thấy, mà là "Sinh tử", giọng quỷ Vô Thường kéo dài, tựa như dao cùn mài lên ván gỗ, làm người ta nghe mà đầu choáng não căng, lỗ tai cũng muốn nổ tung.
Thái Phú Quý nổi lên một sự lạnh lẽo chết chóc từ đáy lòng, đồng tử gã phóng đại, hai cánh tay run rẩy dịch ra sau, cả người run thành cái sàng, run run rẩy rẩy mà bò dậy, chôn đầu liền cố phóng ra ngoài công đường.
"Xoẹt!" Một mái tóc ướt dầm dề quăng lại, cuốn lấy người đột nhiên kéo mạnh về phía sau một cái, gã đã bị trói gô vứt trên mặt đất.
Thái Phú Quý đau đến gương mặt vặn vẹo.
Cùng lúc đó, đại quỷ mặt xanh dùng kinh đường mộc vỗ một cái thật mạnh —— "Cốp!"
Đại quỷ lớn tiếng thét hỏi: "Nhân sĩ Thái Phú Quý huyện Kháo Sơn, vào giờ phút ngày tháng năm dùng dây thừng siết chết cô ruột, khổ chủ Thái Quế Hoa sau khi chết hóa thành lệ quỷ, kiện ngươi hai tội lớn lừa tài sản hại tánh mạng, Thái Phú Quý, ngươi có nhận tội hay không!"
Thái Phú Quý phản xạ có điều kiện mà nói: "Ta oan uổng!"
Đại quỷ mặt xanh lạnh giọng hỏi: "Oan như thế nào? Ngươi mau trần thuật."
Thái Phú Quý dừng lại.
Này…… gã phản xạ có điều kiện kêu oan thôi, nhưng oan hay không oan, chính gã không biết sao?
Tức khắc mồ hôi lạnh liền chảy xuống.
Mặt quỷ của đại quỷ âm trầm: "Mang nguyên cáo, cùng bị cáo Thái Phú Quý đối chất với nhau!"
"Sinh ——"
"Tử ——"
Đường uy lại vang lên.
Thái Phú Quý sợ hãi cực kỳ, mặt trắng bệch, run run nhìn ra sau.
"A!" Một đôi mắt đỏ như máu đối diện với gã, lại làm gã sợ tới mức kêu to một tiếng.
Bà cụ Thái mấy hôm trước mới vừa bị gã giết chết, hiện tại cả người đều bị khí đen bao phủ, đi theo một người Hắc Vô Thường đến.
Bà nghe thấy Thái Phú Quý kêu to, mặt già xanh trắng lộ ra một nụ cười âm lãnh, hướng tới Thái Phú Quý nhếch môi.
Một đầu lưỡi ước chừng mấy mét nháy mắt bắn ra, "Phụt phụt phụt" tán loạn khắp nơi, không ngừng cực quậy cố vươn đến bên chỗ Thái Phú Quý.
Thái Phú Quý sợ hãi tới cực điểm, liều mạng mà xé rách tóc dài quấn chặt trên người, tóc vô cùng trơn trượt, kéo như thế nào cũng xả không ra, đầu lưỡi kia cách gã càng ngày càng gần, đã muốn vọt tới trên mặt, đồng tử gã lại lần nữa phóng đại, điên cuồng giãy giụa quay cuồng trên mặt đất.
"Quỷ, quỷ ——"
"Cứu mạng! Cứu mạng!! Cái gì ta cũng nói! Cái gì cũng nói hết!"
Giọng nói âm trầm của bà cụ Thái quanh quẩn bên tai Thái Phú Quý:
"Phú Quý Nhi à, cô đối xử với con không tốt sao?"
"Sao cả mấy năm con cũng chờ không được, muốn siết chết cô già của con, làm cô không chết tử tế được……"
"Phú Quý Nhi! Cô thở không nổi…… Thật là khó chịu!"
Thái Phú Quý hỏng mất: "Cô ơi con xin lỗi! Con xin lỗi xin lỗi! Phú Quý Nhi không phải cố ý, con chỉ là….
chỉ là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, cô đừng hại con! Đừng giết con!"
Đầu tóc trên người không biết tản ra từ khi nào, Thái Phú Quý một bên xin tha một bên điên cuồng chạy trốn, nhưng đầu lưỡi kia xuất quỷ nhập thần, ngăn chặn toàn bộ đường đi của gã.
Nơi đầu lưỡi bò qua lưu lại dấu vết đen đỏ, giống như máu người chết, rốt cuộc mấp máy quấn lên người gã, từng chút từng chút trườn lên cổ gã, dùng sức siết chặt ——
Giữa cơn hoảng hốt, Thái Phú Quý cảm thấy đầu lưỡi này giống như một sợi dây thừng, chậm rãi buộc chặt, hô hấp gã khó khăn, hai chân giãy giụa lung tung, nhưng vẫn không tài nào ngăn cản tử vong ập đến.… Thật giống như chuyện mấy ngày trước gã đã làm vậy….
Cùng thời khắc đó, giọng nói uy nghiêm khủng bố kia cho ra tuyên án, nổ vang trong đầu gã.
"Vụ án Thái Phú Quý siết chết Thái Quế Hoa chứng cứ vô cùng xác thực, nên phán lệ quỷ có oan báo oan, có thù báo thù! Lệ quỷ Thái Quế Hoa, lúc trả thù không được làm thương đến người vô tội, ngàn vạn lần hãy nhớ lấy……"
Thái Phú Quý hoảng sợ hít thở không thông, trong đầu trống rỗng.
Sau đó, cái gì gã cũng không biết nữa.
·
Sau khi Thái Phú Quý hôn mê, cảnh tượng công đường tức khắc biến mất, nào còn cái gì công đường âm phủ, đại quỷ mặt xanh, Hắc Bạch Vô Thường? Chỉ có một người trẻ tuổi bay bay sắc mặt tái nhợt, đang đứng trong một căn phòng bình thường.
Thuận lợi hoàn thành thẩm phán, Nguyễn Tiêu nhẹ nhàng thở ra.
Lần đầu tiên lấy thân phận Thành Hoàng gia thăng đường, cậu chính là ước chừng trừ mười điểm tín ngưỡng mới làm ra cảnh tượng trông rất thật như vừa rồi, hoàn toàn bắt chước công đường địa phụ, chính là vì có thể hù dọa tên tiểu nhân Thái Phú Quý kia —— quả nhiên hiệu quả nổi bật.
Trên toàn bộ công đường, cậu biến thành đại quỷ mặt xanh, Lý Tam Nương giả là Phán Quan mặt đỏ, Hắc Bạch Vô Thường chỉ do hư cấu, muốn nói chân thật duy nhất thì cũng chỉ có bà cụ Thái ném đầu lưỡi.
Thái Phú Quý bị dọa vỡ mật, nói ra lời nói thật, cũng chính là nguyên cáo bà cụ Thái thắng kiện, Nguyễn Tiêu có thể dùng thân phận Thành Hoàng gia đưa ra phán quyết, bằng không chuyện này không quan hệ gì với cậu, còn kiếm tín ngưỡng công đức gì nữa?
Còn phán quyết như thế nào, cậu vẫn có tự hỏi bản thân kĩ càng.
Trong "lải nhải" của Ấn Thành Hoàng, vào thời cổ Thành Hoàng gia gặp được loại tình huống này đều là bảo quỷ sai đánh phạm nhân một trận trước rồi tiến hành khảo vấn, tình tiết nghiêm trọng trực tiếp tước đi dương thọ, làm sinh hồn sau khi trở về chưa được mấy tháng liền bệnh chết, nhưng hiện tại cũng không phải thời cổ, hoàn toàn dựa theo phương thức của Thành Hoàng cổ đại thì hình như cũng không tốt lắm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Tiêu quyết định đồng ý theo tính toán nguyên bản của bà cụ Thái, để chính bà đi trả thù.
Đầu thất còn chưa qua, đúng là lúc lệ quỷ hồi hồn.
Oan có đầu nợ có chủ, Thái Phú Quý phải chịu báo ứng như thế nào, phải xem thái độ của khổ chủ thôi.
Nguyễn Tiêu nhìn về phía quỷ chết đuối còn đang vì cảnh tượng vừa rồi mà chấn động: "Tam Nương, vẫn là ngươi đưa sinh hồn Thái Phú Quý trở về đi."
Lý Tam Nương thanh thúy mà đáp ứng: "Dạ được!"
Mà bà cụ Thái có Thành Hoàng gia tuyên án, cũng lại không có cố kỵ gì, gấp không chờ nổi mà đi đến nhà Thái Phú Quý trước chờ ở đó.
Nguyễn Tiêu nhìn bộ dáng bà hưng phấn đến oán khí quay cuồng kia, nhíu nhíu mày, lại phân phó Lý Tam Nương: "Tuy rằng vừa rồi ta tuyên án đã nhắc nhở bà cụ Thái không thể thương tổn người vô tội, nhưng ngươi nhìn dáng vẻ của bà ấy xem, dùng sức mạnh lên rất khó nhớ rõ…… Sau khi ngươi đưa Thái Phú Quý trở về, tạm thời đừng trở về, thay ta nhìn chằm chằm bà cụ Thái.
Mặc kệ bà ấy trả thù Thái Phú Quý như thế nào cũng không cần xen vào, nhưng nếu trả thù xong rồi còn không thu tay, phải ngăn bà ấy lại." Nói rồi cậu như nhớ tới chuyện gì đó, bổ sung nói, "Còn nữa, bà cụ Thái chỉ có thể trả thù Thái Phú Quý người sống, chờ sau khi Thái Phú Quý chết cũng biến thành quỷ thì bà ấy không thể lại động thủ.
Thái Phú Quý hại chết bà không sai, nhưng trả mạng thì xong rồi, một khi làm tiếp thì phải gánh thêm tội nghiệt trên lưng, vì hạng người như Thái Phú Quý thì không có lời."
Mặt đẹp của Lý Tam Nương nghiêm túc: "Tam Nương minh bạch, Thành Hoàng gia yên tâm đi."
Nguyễn Tiêu gật gật đầu, cho cô một lá bùa vàng: "Đêm hồi hồn thì thực lực của lệ quỷ tăng mạnh, nếu ngươi ngăn lại không được thì dùng cái này trấn trụ bà ấy trước."
Trên bùa vàng viết một chữ "Trấn", so với bùa Áp lúc trước càng thêm đáng sợ.
Lý Tam Nương thật cẩn thận mà thu lấy bùa, đi đến bên cạnh Thái Phú Quý, tát mấy tạt tay làm gã thành bộ dáng mơ hồ, áp gã ra bên ngoài.
·
Thái Phú Quý tru lên ngồi dậy khỏi giường: "Ta sai rồi ta sai rồi! Cô ơi con sai rồi! Cứu mạng! Đừng giết ta!"
Sau khi kêu gào một lúc, gã cảm thấy không đúng lắm, cẩn thận mà mở một con mắt ra.
Không có, cái gì cũng không có, đây là phòng gã…… Chẳng lẽ vừa rồi nhìn thấy công đường rồi quỷ này nọ, đều là gã nằm mơ?
Chắc chắn là ác mộng, Thái Phú Quý suyễn hồng hộc, trên mặt trên người tất cả đều là mồ hôi, nhão dính dính, quần áo đều ướt đẫm.
"Là mơ thì tốt, là mơ thì tốt." gã lẩm bẩm nhắc mãi, "Trên thế giới sao lại có quỷ chứ? Hậu quả xấu cái gì báo ứng cái gì đều là vô nghĩa, tiền bắt được vào tay mới là kiên định nhất, ta không có làm sai, bà già kia sớm nên chết đi cho rồi, ta không có làm sai……"
Thái Phú Quý không ngừng mà thuyết phục chính mình, lại xem nhẹ một sự kiện —— vợ gã rõ ràng ở ngay cách vách, chỉ là gã kêu to lâu như vậy, bà xã không có một chút phản ứng nào.
Gã càng không có nhìn thấy, ở góc tường có một bóng ma vặn vẹo chậm rãi bò ra.
"Phú Quý Nhi à, cô…… Tới tìm con đây……"
Hết chương ..