Tiểu Thành Hoàng Hiện Đại

chương 86: c86: gặp lại xe buýt u linh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: KaoruRits

Nguyễn Tiêu: "…… Em bằng lòng."

Được rồi, học trưởng Tông nói cũng rất có đạo lý. Lỗ đen này xác thật không bình thường, trên thế giới này hẳn là cũng không ai thích hợp hơn người làm Thành Hoàng như cậu cùng anh đi nghiệm chứng.

Ánh mắt Tông Tuế Trọng ôn hòa, nói: "Vậy cảm ơn cậu."

Nguyễn Tiêu vung tay lên nói: "Không có gì, em cũng cảm thấy thăm dò rõ ràng thì càng tốt."

—— Không biết luôn là làm người ta sợ hãi, làm rõ ràng rồi có lẽ sẽ có thể khống chế được —— Chẳng sợ không thể khống chế, rất nhiều chuyện cũng là có thể dự phòng được.

·

Nguyễn Tiêu cùng Tông Tuế Trọng sóng vai đi trên đường phố giữa đêm khuya.

Càng chính xác là, Nguyễn Tiêu dùng quỷ thể và Tông Tuế Trọng cùng nhau đi ra ngoài. Vốn dĩ nếu là sinh hồn của Tông Tuế Trọng có thể ra là tốt nhất, cũng sẽ không ảnh hưởng người qua đường, nhưng mà không ra được, cũng chỉ có thể một người một quỷ mà đi thôi —— Dù sao hành động đêm này có liên quan đến lỗ đen, cậu khoác thân xác ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu.

Dọc theo đường đi, không có quỷ hồn nào lui tới, khắp nơi đều rất yên tĩnh.

Nguyễn Tiêu cảm thấy này không quá bình thường, nếu phải nói là xảy ra vấn đề gì, hình như cũng không đến mức đó? Cậu không cố ý nhắc tới với Tông Tuế Trọng, chỉ là trong lòng càng cảnh giác hơn chút.

Trong bất tri bất giác, hai người lại lần nữa đi đến trạm xe buýt.

Nguyễn Tiêu nhìn kia tên trạm, nhịn không được cười nói: "Học trưởng Tông, nếu không phải tại đây gặp phải xe quỷ u linh, chắc chắn anh còn không thể nhanh như vậy tin tưởng lời nói của em nhỉ."

Tông Tuế Trọng cũng nhìn nhìn nơi đó, không nói chuyện.

Nhưng sự thật thật là vậy.

Nguyễn Tiêu thấy Tông Tuế Trọng không nói lời nào, còn tưởng rằng anh là khe khẽ ngượng ngùng, trong lòng thầm thấy sảng khoái, đồng thời chuẩn bị lại lén lút mà trêu chọc anh vài câu. Chỉ là, tươi cười vừa xuất hiện trên mặt cậu, liền hơi hơi đọng lại.

"Xịch —— Bin bin! Bin!"

Tiếng còi xe buýt vang lên, ánh đèn màu vàng nhạt đảo qua, loáng thoáng, vàng nhạt còn lộ ra một tia màu xanh lá huỳnh quang.

Nguyễn Tiêu không nói gì mà quay đầu lại.

Một chiếc xe buýt mới tinh chạy nhanh như bay về phía này, người trong xe không nhiều lắm, tốc độ xe cũng không nhanh, thoạt nhìn chính là một chuyến xe cuối bình thường nhất. Nhưng là trong tầm mắt Nguyễn Tiêu mở ra mắt thần, nó rõ ràng chính là kiểu dáng mấy chục năm trước, thân xe cũ nát, sặc sỡ, màu sắc cũng thật ảm đạm, mà trong xe…… bị phủ đầy sương mù quỷ quái nồng đậm.

Nguyễn Tiêu: "……"

Thật là "Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới", vừa mới nhắc tới chiếc xe quỷ u linh kia, kết quả bây giờ có một chiếc chạy tới.

Tông Tuế Trọng cũng thấy chiếc xe kia, nhíu mày: "Không phải chuyến xe cuối?"

Nguyễn Tiêu sửng sốt: "Học trưởng, sao anh thấy được?" Dù là mắt âm dương cũng nên chỉ là nhìn thấy xe quỷ, mà không nên có thể phân biệt được đi?

Tông Tuế Trọng trầm giọng nói: "Là kiểu xe hơn bốn mươi năm trước, nhìn cũ lắm."

Nguyễn Tiêu có điểm rối rắm: "Học trưởng thấy được kiểu dáng, còn thấy được rất cũ? Này không đúng nha, mắt âm dương bình thường nhìn thấy hẳn là một chiếc xe buýt mới, nếu muốn nhìn ra diện mạo chân thật, cần nó tự hiện hình hoặc là bức bách nó hiện hình……"

Nói như vậy rồi, cậu còn cố ý đóng mắt thần lại, lúc này nhãn lực của cậu không khác mắt âm dương bình thường là bao, nhìn thấy cũng vẫn là xe buýt mới tinh, lại mở ra mắt thần, mới nhìn thấy hình thái vốn dĩ của nó.

Chẳng lẽ, học trưởng treo cái lỗ đen, mở mắt âm dương cũng kèm thêm ăn gian sao? Ăn gian một cái là có thể chỉ thẳng vào bản chất? Muốn nói đây là tác dụng thần lực của cậu cũng lố quá, lúc cậu mở không có loại cảm giác này, hơn nữa chính cậu mắt thần cũng phải dùng thêm thần lực, cũng hoàn toàn không cảm thấy lỗ đen nuốt thần lực của cậu duy trì cho học trưởng mà……

Vào buổi tối hôm nay, Nguyễn Tiêu kiên quyết mà đổi mới thế giới quan cho Tông Tuế Trọng, sau đó…… Cậu lại bị Tông Tuế Trọng đổi mới nhận tri.

Chuyện này Nguyễn Tiêu cũng không gạt Tông Tuế Trọng, trực tiếp nói hết cho anh nghe.

Tông Tuế Trọng nghe xong, có chút kinh ngạc: "Mắt âm dương của tôi đặc biệt lắm à?"

Nguyễn Tiêu quyết đoán nói: "Là vô cùng đặc biệt."

Tông Tuế Trọng: "……"

Chiếc xe buýt u linh kia rất nhanh chạy lại đây, Nguyễn Tiêu và Tông Tuế Trọng lại nhìn vào trong xe, chợt thấy hóa ra trên xe cũng chỉ còn lại một vài chỗ ngồi ít ỏi mà thôi.

Nguyễn Tiêu đột nhiên có một ý tưởng, không khỏi cười nói: "Học trưởng, chúng ta lên xe đi?"

Tông Tuế Trọng khựng lại, nhìn về phía Nguyễn Tiêu.

Nguyễn Tiêu hạ giọng nói: "Hành khách trên xe quỷ u linh thông thường không là cố định. Ban ngày em đã gặp qua chiếc xe này rồi, hành khách trong đó không nhiều như bây giờ, giờ đã sắp chen đầy, chắc chắn có chỗ kỳ quái. Học trưởng không phải muốn gặp quỷ sao? Trên xe quỷ nhiều, vừa lúc đi lên cho anh nhìn một cái."

Tông Tuế Trọng suy tư một chút, đồng ý.

Nguyễn Tiêu cao hứng, lôi kéo anh liền hướng lên xe.

Ở cảm quan của Tông Tuế Trọng, chiếc xe này hư hư ảo ảo thật không vững chắc, nhưng Nguyễn Tiêu vừa lôi kéo anh lên xe, anh lại cảm thấy như nó hiện hữu rõ ràng, cảm giác như vậy khá là kỳ lạ.

Nguyễn Tiêu lên xe xong, mang theo Tông Tuế Trọng đi đến loạt hàng ghế phía sau cùng.

Tông Tuế Trọng đi theo cậu.

Nơi hai người đi ngang qua, tất cả quỷ trên xe đều giống như nhìn thấy thứ gì đặc biệt đáng sợ, liều mạng mà chen chúc trong xe, cứ như hận không thể chen vào vách xe vậy. Nhưng là lại giống như có thứ gì kỳ quái dụ dỗ bọn họ, làm cho bọn họ dù có sợ hãi cỡ nào cũng mạnh mẽ khắc chế không muốn xuống xe.

Nguyễn Tiêu vốn dĩ không chú ý tới, chờ đến khi cùng Tông Tuế Trọng ngồi ở hàng cuối cùng, cậu mới phát hiện điểm này.

Cậu có phần buồn bực, lại có phần hiểu rõ.

"Học trưởng, lỗ đen của anh đó, thật rất có sức uy hiếp."

Tông Tuế Trọng nghe xong, tầm mắt nhìn sang mấy bóng dáng co rúm lại nhìn lén một bên, chợt thấy tầm mắt của bọn họ xác thật không phải dừng trên người anh, mà là ở phía sau anh —— đúng là vị trí của lỗ đen.

Bọn họ thật sự sợ lỗ đen? Chẳng lẽ…… lỗ đen thật sự có thể cắn nuốt quỷ hồn?

Vào lúc hai người chiếm cứ một băng ghế cuối cùng, quỷ hồn vốn dĩ ngồi ở một góc cuối cùng quả thực là tè ra quần mà nhảy về phía trước xe, vội vội vàng vàng mà tìm một vị trí âm u chen chúc qua đó. Thậm chí trên vị trí hàng thứ hai đếm ngược, quỷ hồn vốn dĩ dù bận vẫn ung dung cũng như lửa thiêu mông chạy về phía trước, chẳng sợ muốn chen chúc trên một ghế với người ta cũng kiên quyết phải cách xa hơn một chút.

Nguyễn Tiêu cười gượng.

Tình cảnh này rất quỷ dị ha, người lên xe ma, thông thường đều là người sợ hãi, liều mạng muốn chạy trốn đi ra ngoài, kết quả bây giờ trái ngược, đám ma quỷ đó quả thực phải bị dọa vãi tè. Học trưởng Tông quả nhiên là đại ma vương người sống hay chết đều sợ… nhỉ.

Tông Tuế Trọng ngồi xong, cũng không có để ý tới các hành khách sợ hãi, chỉ là tập trung lực chú ý, lần lượt nhìn qua đám quỷ cách mình gần nhất, xem từng con một.

Trên xe không khí âm trầm trầm, có một ít khí lạnh thấu xương chui vào trong quần áo, có bảy tám hành khách đầu đều là vỡ ra, máu chảy đầy mặt, còn có mười mấy khách có các cách chết khác nhau, có lè ra đầu lưỡi thật dài, có lộ ra một đôi mắt nhỏ máu, có trên mặt xanh mét, tướng mạo đẹp trai, nhưng hơi chuyển đầu một chút là đầu liền "răng rắc" một tiếng rớt xuống. Mặt khác còn có một bên ngồi xe một bên hộc máu, có trộm ngẩng đầu nhìn qua bên này, kết quả hai con mắt chỉ có tròng trắng mắt không có tròng đen…… Thậm chí ở trên xe còn có vài giống loài khác, có tai thỏ đuôi hồ ly móng vuốt, có người giấy đôi tay duỗi ra phía trước, hai chân nhếch lên toàn bộ cứng thành gậy gộc, còn có mấy con tướng mạo sinh động như thật.

Tông Tuế Trọng biết chính mình hẳn là đối với cảnh tượng tràn ngập quỷ dị như vậy sinh ra sợ hãi, nhưng mà sau khi anh cẩn thận đánh giá từng thứ một xong, vẫn không có cảm xúc gì đặc biệt.

Nhưng anh cũng mơ hồ cảm thấy, này đó đều không tính là cái gì.

Nguyễn Tiêu cũng quan sát một lần trên xe, cảm giác đây hình như là xe có rất nhiều yêu ma quỷ quái cố ý tới đi nhờ. Như vậy thông thường là thuyết minh một vấn đề, bọn họ hơn phân nửa là có mục đích đến giống nhau.

Trong lòng suy tư một lát, cậu cố ý muốn thảo luận với Tông Tuế Trọng nên quay đầu sang nhìn anh, chợt thấy Tông Tuế Trọng không chỉ không có cảm giác sợ hãi hay khiếp người gì, ngược lại còn càng có khí thế?

Trong lúc nhất thời Nguyễn Tiêu cũng không hiểu được.

Nghĩ nghĩ hồi, cậu cũng không hỏi cái gì nữa, bèn nhỏ giọng mà nói lên ý nghĩ của chính mình.

"Học trưởng, anh cảm thấy vừa rồi em đoán đúng hay không?"

Tông Tuế Trọng gật đầu tán đồng: "Tôi đi xem một chút tuyến đường xe chạy."

Vừa dứt lời, anh chuẩn bị đứng lên đi trong khoang xe, tìm kiếm tuyến đường được dán hai bên.

Nhưng mà, vào thời điểm Tông Tuế Trọng vừa muốn đứng dậy, có một giọng nói vội vã nói: "Ngài ngàn vạn đừng đi lên, đừng làm mọi người đều sợ hãi. Tuyến đường xe buýt công cộng ta biết, các ngươi còn có cái gì muốn hỏi, cũng đều hỏi ta là được."

Nguyễn Tiêu ngẩn người, nhìn sang chỗ giọng nói kia.

Giây tiếp theo, chỗ ngồi phía trước thò ra một cái đầu tới —— cũng không biết khi nào lại đây, chỗ ngồi phía trước không phải chim bay thú chạy hết rồi sao, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện một kẻ như vậy.

Nguyễn Tiêu nhìn kỹ, cái đầu này còn không phải đầu bình thường, mà là đầu người bằng giấy bồi.

Hai má có hai hình tròn đỏ ửng, đầu đội mũ quả dưa, thân mặc đồ đường trang, tươi cười thân thiết, là dùng phương pháp cổ cố ý làm ra, hiện giờ miệng người giấy đóng đóng mở mở, trong mắt cũng mang theo ý cười rõ ràng.

Nguyễn Tiêu có một chút kinh dị.

Tuy rằng đã quen với các loại quỷ quái, chỉ là người bằng giấy bồi như này, từ trước đến nay đều là chiến đấu khủng trong mấy phim ma đó.

Nhưng rất nhanh Nguyễn Tiêu liền lấy lại tinh thần, hữu hảo nói chuyện với đối phương: "Huynh đài xưng hô như thế nào? Các anh đi nhờ chiếc xe này, mục đích là…?"

Người giấy nhếch miệng cười, nói: "Không cần khách khí như vậy, ta cũng chỉ là một lão quỷ nơi sơn dã, có biệt hiệu kêu ‘dã lão quỷ’, phèn thật sự, trực tiếp kêu ta như vậy là được. Đúng rồi ngươi hỏi chúng ta đi đâu, mục đích là gì hả… Thật ra chuyện này cũng không phức tạp, chính là chợ quỷ thôn Hoàng sắp mở, mọi người thấy kiếp quỷ nhàm chán, hơn nữa chợ quỷ đó nhiều người lêu lổng tạp nham, các loại giao dịch đều có, cũng có thể tìm được bảo vật quý báu, tăng lên năng lực của mình, liền nghĩ đi xem xem náo nhiệt. Chúng ta làm cô hồn dã quỷ không dễ dàng, đã chết rồi bỏ lỡ quỷ môn không đầu thai được, cũng không phải mỗi một con quỷ đều có thể tìm được đạo sĩ đáng tin giúp đỡ, qua từng năm lại chậm trễ dần. May mắn trời cao rủ lòng thương, ở thôn Hoàng hình thành một chợ chợ quỷên nhiên, mỗi năm vào hôm nay đều sẽ mở ra, không niên không tiết*, cũng thích hợp chúng ta tụ hội."

(*không vào dịp gì cũng không phải tiết Thanh Minh hay ngày đặc biệt nào).

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Trường Phong Độ

2. Chú! Xin Ký Đơn!

3. Sau Khi Bị Vai Ác Nghe Được Tiếng Lòng

4. Trời Sinh Một Cặp

=====================================

Nguyễn Tiêu nghe xong, có chút kinh ngạc: "Chợ quỷ?"

Người giấy cười nói: "Đúng vậy, chính là chợ quỷ. Lão đệ à, ngươi là mới chết đi, mới không biết thôn Hoàng có chợ quỷ này. Nhưng có thể gặp được ngay chóc, cũng thật là vận khí tốt."

Nguyễn Tiêu bừng tỉnh, vội vàng nói: "Đúng vậy, tôi là vận khí tốt."

Người giấy lại nói với cậu vài thứ, chẳng hạn như trạm cuối của xe buýt u linh chính là chợ quỷ thôn Hoàng á, lại chẳng hạn như nghe nói năm nay có ai đó cầm thứ tốt lại đây, còn có ai đó đang nổ đụng phải đại nhân vật gì đó á……

Nguyễn Tiêu một bên phụ họa, một bên kiên nhẫn nghe người giấy nói.

Người giấy nói nói một hồi, liền cảm thấy cùng Nguyễn Tiêu rất thân thiết, mà nếu thân thiết rồi, hắn liền ép giọng xuống rất thấp mà nói: "Lão đệ à, sao ngươi lại cùng một người đáng sợ như vậy lại đây…… Ngươi chết rồi liền đi cùng hắn hả?"

Nguyễn Tiêu đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền phản ứng lại đây, dứt khoát tìm hiểu nói: "Lão quỷ huynh, sao anh cảm thấy anh ấy đáng sợ vậy? Vị này chính là học trưởng của tôi đó, sau khi tôi chết anh ấy giúp tôi không ít đâu, đáng sợ chỗ nào?"

Lúc này đến phiên người giấy ngây ngẩn cả người: "—— Ngươi không cảm thấy đáng sợ?" Hắn vội vàng mà nói, "Người này, hơi thở trên người quá khiếp người, cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Có vài lệ quỷ oán quỷ bị u mê có khả năng không chú ý, nhưng nhưng phàm là quỷ sống nhiều năm đều biết tốt nhất đừng tiếp cận, bằng không, quả thực chính là…… Tùy thời đều khả năng xảy ra chuyện đó. Càng đừng có ý nghĩ xấu muốn hại hắn, nếu là dám nghĩ, vậy chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."

Nguyễn Tiêu như suy tư gì.

Uy lực của lỗ đen quả nhiên phi phàm……

Người giấy lại cảm khái nói: "Lại nói tiếp, người như vậy dọa quỷ thì có dọa quỷ một chút đó, nếu thật có thể đi theo hắn, bị hắn che chở, không nói là có thể đi ngang khắp nơi, cũng chắc chắn không bao nhiêu quỷ dám bắt nạt đâu. Ngươi nói hắn còn giúp ngươi đúng không? Càng nói càng cảm thấy ngươi vận khí tốt, còn có thể quen biết đại lão như vậy. Thấy hai ta quan hệ cũng không tồi, nếu không lát hồi ngươi đề cử cho ta với?"

Tông Tuế Trọng bên cạnh yên lặng nghe: "……" Cũng không muốn cho quỷ đi theo đâu.

Nguyễn Tiêu: "……" Người anh em, tìm anh ấy thật không bằng tìm tôi đó. Hầy, bổn Thành Hoàng thật đúng là quá khiêm tốn.

Hết chương 86.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio