Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

chương 372: cô bé lọ lem của tôi 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Quỳnh Nguyễn

"A...... Được rồi..." Tiểu Thỏ có chút không hiểu ra sao cúp điện thoại.

Sao thanh âm anh nước chanh nghe qua giống như không phải đặc biệt cao hứng a?

Chẳng lẽ anh cũng cực kỳ quan tâm vấn đề thân thể Cố Ninh Thư?

Tiểu Thỏ lắc đầu, làm sao có thể, anh nước chanh nhà cô hẳn là nhìn Cố Ninh Thư cực kỳ không vừa mắt mới đúng a...

-----

Buổi chiều Đại Lễ Đường trường học tiến hành thi đấu biểu diễn Anh ngữ thú vị, giám khảo ngồi ở hàng thứ nhất đều là giáo viên đến từ các lớp Anh ngữ, hàng thứ hai hàng thứ ba còn lại là chủ nhiệm lớp mỗi lớp và các giáo viên khác. Về sau chính là học sinh các lớp, còn có cha mẹ thuận tiện tới quan sát.

Tiểu Thỏ bọn họ có tổng cộng bảy lớp, mà lớp bọn họ lấy số thứ tự biểu diễn là thứ sáu.

Trận đấu bắt đầu từ hai giờ chiều, từng lớp biểu diễn hai mươi phút mà nói, cũng cần phải một trăm bốn mươi phút mới có thể biểu diễn toàn bộ xong, nói cách khác, đến phiên lớp học Tiểu Thỏ mà nói còn phải đợi hai giờ nữa.

"Bạch Tiểu Thỏ... Bạch Tiểu Thỏ??" Tiếu Hàm hướng tới Tiểu Thỏ đứng ở cửa Đại Lễ Đường trường học hết nhìn đông tới nhìn tây, chần chờ một chút hô cô hai tiếng.

"Uh`m??" Tiểu Thỏ đúng lúc chờ Trình Chi Ngôn tới đây, nghe thấy Tiếu Hàm ở phía sau gọi mình, sửng sốt một chút, sau đó hướng tới cậu chạy tới nói: "Tìm tớ??"

"Uh`m." Tiếu Hàm gật gật đầu, đưa tay cầm hai viên kẹo sữa bò từ trong túi áo tới, đưa cho Tiểu Thỏ nói: "Cái này đưa cho cậu."

"Kẹo sữa bò?" Tiểu Thỏ đưa tay, ngón tay chạm lòng bàn tay ấm áp của cậu, cầm đi hai viên kẹo kia.

"..." Đôi má Tiếu Hàm nhất thời có phần ửng đỏ, đầu ngón tay của cô có một chút lạnh lẽo, từ trong lòng bàn tay cậu xẹt qua, thật giống như lông vũ nhẹ nhàng phất qua.

Mắt thấy Tiếu Hàm lại không nói, Tiểu Thỏ từ lâu quen cậu trầm mặc, cô vừa bóc giấy gói kẹo sữa bò vừa nhét vào trong miệng mơ hồ không rõ nói: "Cảm ơn cậu a."

"Không khách khí." Tiếu Hàm hướng tới cô mỉm cười, thấp giọng nói.

Lúc Trình Chi Ngôn tới vừa hay nhìn thấy một màn như vậy.

Ánh mặt trời xuyên qua từng phiến lá cây ở trên đường rơi loang lổ trên đất, trong hành lang đã có chút cũ kỹ, cô gái mặc váy đồng phục đang ngẩng đầu lên vẻ mặt tươi cười nhìn nam sinh đứng ở đối diện cô.

Cái nam sinh mặc áo sơmi màu trắng kia, tóc dưới ánh mặt trời lộ ra màu nâu nhợt nhạt, trong ánh mắt tràn đầy đều là ánh mắt ôn nhu nhìn người nữ sinh trước mặt cậu.

Tiểu Thỏ ăn xong xuôi một viên kẹo, nghĩ nghĩ cầm một viên kẹo khác nhét trở về trong tay Tiếu Hàm nói: "Cái này cho cậu, đã cho tớ, cậu không ăn sao?"

Tiếu Hàm hơi run sợ một chút, sau đó lắc đầu cười nói: "Không cần, tớ không thích ăn kẹo."

"A?" Tiểu Thỏ nhất thời kỳ quái nhìn cậu nói: "Cậu không thích ăn kẹo, vậy vì sao trên người cậu mang theo kẹo sữa bò?"

"..." Đôi má trắng nõn như ngọc của Tiếu Hàm nhất thời nổi lên nhàn nhạt đỏ ửng, cậu chần chờ hai giây, sau đó có chút mơ hồ nói: "Bởi vì trên người cậu có mùi sữa rất dễ chịu, cho nên tớ nghĩ cậu nhất định cực kỳ thích ăn kẹo sữa bò..."

"Ai nha, khà khà.... Đây đều đã bị phát hiện a." Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười.

Trình Chi Ngôn trầm mặc chốc lát, sau đó chậm rãi đi đến phía sau Tiểu Thỏ, cúi đầu hô một tiếng: "Tiểu Thỏ."

"Uh`m?"

Tiểu Thỏ quay đầu lại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio