Tiểu Thanh Mai Ngốc Nghếch: Trúc Mã Yêu Nghiệt Quá Phúc Hắc

chương 538: tiểu hòa thượng đã lâu không thấy 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Quỳnh Nguyễn

" Tạm biệt." Cố Rừng Tịch mỉm cười, hai tay xuyên vào ở trong túi đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Trình Thi Đồng dần dần biến mất sau cửa chính chùa, rốt cục nhịn không được nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.

Nhiều năm trước kia lần đầu tiên ở trong này gặp được cô, cô là người duy nhất nguyện ý lộ ra tươi cười nói chuyện đối với anh, trong nháy mắt nhìn thấy cô đó, liền giống như trong đời người u ám của anh lộ ra một tia ấm áp mà ánh sáng rực rỡ, nhưng mà cái lúc kia anh tự ti lại mẫn cảm, đối mặt cô tò mò nhiều vấn đề như vậy, anh vậy mà chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

Không thể tưởng được đã nhiều năm như vậy rồi...

Cô vậy mà trở thành bạn gái em trai anh...

Thực ra, tại lần trước cô đi trong nhà Cố Ninh Thư tìm cậu, anh cũng đã nghĩ tới, không phải sao...

Ánh sáng duy nhất trong cuộc đời anh cứ như vậy lại biến mất trong sinh mệnh của anh.

Quả nhiên là tạo hóa trêu người.

Tất cả mọi thứ thuộc về của anh cuối cùng đều biến thành thuộc về Cố Ninh Thư.

Cố Rừng Tịch có chút cô đơn cười cười, xoay người hướng tới bên trong chùa đi.

- - - -

Cửa chùa, Tiểu Thỏ cùng Trình Chi Ngôn đang đứng tại đường cái đối diện, nhìn Trình Thi Đồng thoải mái nhàn nhã hướng tới bọn họ từ từ đi tới.

"Đồng Đồng, cậu đi đâu vậy a, như thế nào mỗi lần cậu tới Văn Lai Tự đều có thể đi lạc a??" Tiểu Thỏ thấy Trình Thi Đồng tới đây nhịn không được đi lên dùng lực vỗ một cái trên bờ vai cô hỏi.

" Ta đi, lời này hẳn là tớ hỏi hai người?? Tớ bất quá phải đi mua hương, vừa chuyển đầu hai ngươi đã không thấy tăm hơi." Trình Thi Đồng không chút khách khí hô trở về nói: "Thành thật khai báo, hai người các cậu có phải chê tớ chướng mắt, cố ý bỏ tớ lại phía sau hay không??"

"Cháu suy nghĩ nhiều." Trình Chi Ngôn hơi hơi hạ mắt, nhàn nhạt liếc cô một cái, mở miệng nói: "Nếu như chê cháu chướng mắt mà nói, liền đều không mang cháu đến rồi."

" Dựa vào.... Chú nhỏ, chú có thể nói uyển chuyển một chút hay không." Trình Thi Đồng nhịn không được liếc anh một cái.

" Được rồi, không đi lạc liền tốt, bất quá cháu loại mù đường này lại có thể tìm được cửa chính, coi như là cực kỳ không dễ dàng rồi." Trình Chi Ngôn đưa tay cực kỳ không khách khí xoa xoa trên đầu cô, sau đó hỏi: "Cầu nguyện xong chưa??"

"Uh`m, cầu nguyện rồi." Trình Thi Đồng gật gật đầu, cười tít mắt nhìn Tiểu Thỏ nói: "Tiểu Thỏ, cậu biết không, tớ vừa rồi vậy mà gặp anh trai Cố Ninh Thư ở trong chùa."

Tiểu Thỏ chớp chớp mắt, trong mắt nghi hoặc nhìn cô nói: "Ai?? Anh trai Cố Ninh Thư?? Chính là người kia lần trước chúng ta đi nhà cậu ấy gặp?"

"Đúng vậy, trước không có chú ý, hôm nay nhìn kỹ một phen, anh thật sự có bảy tám phần tương tự Cố Ninh Thư a."

"Kia đương nhiên, tốt xấu là anh em."

"Bất quá... Mặc dù là anh em, nhưng mà đãi ngộ vẫn lại là khác biệt rõ ràng...." Trình Thi Đồng khe khẽ thở dài một hơi, nhớ tới những lời Cố Rừng Tịch vừa rồi nói này, lại cảm thấy mấy năm nay anh qua được cũng là không dễ dàng.

"Cái gì??" Tiểu Thỏ vẻ mặt mê mang nhìn cô.

"Không có gì." Trình Thi Đồng cười tít mắt địa nhìn Tiểu Thỏ, vẻ mặt bỡn cợt nói: "Cậu theo chú nhỏ đi cầu nguyện sao?? Có cầu nguyện sau này sinh nhiều mấy đứa bé hay không??"

Tiểu Thỏ nháy mắt đầu đầy hắc tuyến nhìn cô, kéo kéo miệng nói: "Đại tỷ, xin tỷ buông tha em được chứ? Chúng ta có thể không cần lại nhắc đề tài này hay không.... Ngày hôm qua tớ đã mơ cả một đêm ác mộng rồi."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio