Edit: Ano
Beta: HuynM
-
Vì tức giận, khuôn mặt Trà Trà đỏ bừng.
Tay Thẩm Chấp vẫn không có ý định dừng lại, đầu ngón tay hơi lạnh, cởi nút thứ nhất trên mặt không chút biểu cảm nào tiếp tục cởi các nút khác.
Trà Trà đã bị hắn ép đến mức khóc ngay tại chỗ.
Nước mắt chảy dài xuống thái dương, từ từ trượt xuống cằm, những giọt nước mắt nóng hổi chảy lên mu bàn tay hắn dường như tạo ra một vết thương trong lòng hắn.
Thẩm Chấp không hề thương xót cho dù cô đã rơi nước mắt, bàn tay hắn đang nắm cằm cô dần buông lỏng ra, ngón tay sạch sẽ không một vết chai, lau nước mắt cho cô.
Sau đó hắn lại tiếp tục, cởi từng cúc áo của cô, nhiệt độ lòng bàn tay thấm vào làn da mong manh của cô gái, hắn không thể hiện ra bất kỳ cảm xúc gì, đôi mắt đen nhánh, trầm mặc bình thản cởi áo của cô xong liền đến váy của cô.
Nước mắt thấm đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, làn sương mờ ảo che chắn trước đôi mắt trong suốt sạch sẽ, ánh mắt sưng đỏ ướt át nhìn hắn, khóc lóc nói không muốn, bảo hắn dừng lại.
Thẩm Chấp ngừng tay, thở dài, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn chỉ có cô, cuối cùng thì hắn cũng mềm lòng trước cô, nói: “Vậy em ngoan ngoãn, tự mình thay quần áo đi.
”
Trà Trà lấy hai tay chắn trước ngực, cố hết sức che cơ thể lại.
Cô run rẩy nắm lấy chăn bông trước mặt, che lại thân thể nửa kín nửa hở, giọng nói run run, "Em sẽ thay mà, hức, em sẽ thay mà.
"
Hu hu, cô rất muốn về nhà, nhưng bây giờ Thẩm Chấp thực sự không còn tâm trí nào để nghe cô nói nữa.
Hắn muốn gì thì làm đó, không kiêng nể gì.
Thẩm Chấp cứ như vậy nhìn cô chằm chằm, không cho phép cô trốn dưới chăn bông để thay quần áo, quyết tâm muốn biến cô thành của mình, bắt cô thay bộ đồng phục học sinh này trước mặt hắn.
Trà Trà không thể từ chối được, sợ hắn động tay vào làm, nên phải miễn cưỡng thay đồ.
Mái tóc mềm mại lười biếng buông xuống trên vai, khuôn mặt chỉ to bằng lòng bàn tay, làn da thanh tú mịn màng, trắng nõn trong suốt, chóp mũi cùng đuôi mắt đỏ hoe, trông rất đáng thương, khiến người ta cảm thấy thương hại.
Bộ dạng này, rất hợp với bộ đồ, thực sự trông giống như một học sinh trung học.
Thẩm Chấp cau mày nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt lưu luyến nhìn cô một lúc lâu, lông mày nhíu càng sâu, cảm thấy dường như có chuyện gì đó không ổn.
Hắn nhớ rồi.
Là tóc.
Tóc cô không phải như thế này, không có xõa ra, thời trung học cô thích búi tóc, gọn gàng sạch sẽ, chiếc gáy trắng ngần, lộ ra toàn bộ khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Thẩm Chấp tìm thấy một chiếc dây buộc tóc màu đen từ tủ đựng quần áo, thản nhiên nhét nó vào lòng bàn tay cô, hắn ra lệnh, "Buộc tóc lên.
"
Trà Trà nghiến răng, hận hắn đến chết đi sống lại.
Để không chọc tức hắn, cô phải làm theo lời hắn, hy vọng rằng bố mẹ sẽ sớm tìm thấy cô.
Tay cô cầm dây buộc tóc run rẩy không kìm được, vất vả lắm mới búi tóc lên theo như yêu cầu của hắn.
Mày Thẩm Chấp dần dần giãn ra, thần sắc bình tĩnh, có vẻ đang rất đắc ý, "Đúng như thế.
"
Hắn lại lấy khăn tay, lau khuôn mặt nhỏ bị ướt của cô, động tác nhẹ nhàng cẩn thận, nhìn cô như thể đang nhìn một bảo bối mà hắn trân quý nhất.
Hắn hỏi: "Em có đói không?"
Trà Trà đã không ăn gần một ngày, khi hắn hỏi điều này, cô lại cảm thấy bụng mình càng đói hơn.
Cô không muốn gật đầu, nhưng lại sợ mình chết đói, chỉ có thể gật đầu: "Tôi đói.
"
Thẩm Chấp nắm tay cô, đưa cô tới bàn làm việc, giọng nói vẫn nhu hòa như cũ, hắn nói: "Em ở trong phòng ngủ làm bài đi, anh đi mua đồ ăn nấu cho em ăn.
"
Cổ của Trà Trà bất chợt cứng đờ, cô gật đầu, "Được.
"
Bàn học phủ đầy giấy tờ đồ dùng học tập Toán, Lý, Hóa cấp ba, nhìn bộ quần áo đang mặc, Trà Trà cảm thấy Thẩm Chấp cực kì bi/ến thái.
Hắn đối xử với cô như một học sinh cấp , cho rằng bọn vẫn còn ở giai đoạn học cấp .
Trà Trà muốn cởi bộ đồ này ngay lập tức, nhưng sợ sau khi Thẩm Chấp lên lầu sẽ bị phát hiện lại bày trò hành hạ cô rồi mới chịu từ bỏ.
Trà Trà không cam tâm ngồi vào bàn học làm bài tập, cố gắng vặn tay nắm cửa trong phòng, may mắn thay, cánh cửa đã được mở ra một cách dễ dàng.
Cô chạy đến cửa sổ phòng ngủ, mở rèm, ló đầu nhìn ra ngoài.
Bên dưới là một khoảng sân rộng, có thể đậu vài chiếc ô tô.
Hàng rào hai bên trồng đầy hoa.
Phía ngoài có hàng rào kiên cố, cần có khóa điều khiển trung tâm để mở cửa.
Trà Trà mang dép lê vội vàng chạy xuống lầu, chạy nhanh quá, cô suýt chút té ngã, phòng khách không có bóng người, vắng lặng trống trải.
Cô chưa kịp vui mừng, trước tiên cô tìm kiếm cẩn thận quanh biệt thự một vòng, không tìm thấy điện thoại di động hay túi xách của mình.
Trà Trà nhìn thấy điện thoại bàn trong phòng khách, như vớ được một sợi rơm cứu mạng, cô cầm lấy điện thoại bàn, bấm từng số của anh trai mình.
Điện thoại đã kết nối!
Cô nuốt nước bọt, rất mãn nguyện khi điện thoại được thông nhưng cổ họng cô bỗng thấy chua xót, cô vừa nghẹn ngào vừa nói: "Anh ơi! Mau đến cứu em!!!!"
Bên kia im lặng một lát.
Thẩm Chấp vừa mới mua nguyên liệu nấu ăn ở chợ, bước chân ngừng lại một chút, cười nhạt nói: "Hửm? Cái gì? Nói lại đi.
"
Điện thoại của biệt thự là đường dây chuyên dụng.
Chỉ thông với điện thoại di động của hắn.
Trà Trà lập tức ngây cả người, nước mắt trên mi dường như vào lúc này khô cứng lại, cô còn quên cúp điện thoại.
Thẩm Chấp trở lại xe, hắn hỏi: "Không phải anh bảo em ở trong phòng anh làm bài tập sao?"
Cô rất nghe lời, tại sao bây giờ lại không nghe lời? Thẩm Chấp thực sự rất đau đầu.
Qua đường dây điện thoại, Trà Trà không nhịn được liền mắng hắn: "Đồ b/iến thái! Tôi không còn là học sinh cấp ba nữa.
"
Thẩm Chấp khởi động ô tô, "Anh sẽ trở lại ngay.
"
Trà Trà phịch một tiếng, đập mạnh điện thoại bàn, vô cùng sợ hãi, tại sao trước đây cô không phát hiện ra mặt này của Thẩm Chấp.
||||| Truyện đề cử: Nô Lệ Của CEO |||||
Cô nhanh chóng đưa ra một quyết định, bỏ trốn.
Cô phải chạy ngay lập tức, phải đến cục cảnh sát báo nguy.
Cô còn phải về nhà.
Cô còn muốn đính hôn với Vu Cố.
Tin tốt duy nhất là cửa không khóa.
Trà Trà vui mừng khôn xiết, cô chạy ngược chiều gió, chiếc váy kẻ sọc xếp ly đung đưa trong gió, những sợi chỉ vàng lấp lánh dưới ánh nắng chói chang, cô thuận lợi chạy ra trước sân, tay không ngừng ấn cái nút ở bên cạnh, gấp gáp chờ đợi cánh cửa được mở ra.
Khi cánh cửa mở ra, một người đàn ông mặc vest đột nhiên xuất hiện, chặn đường cô.
Người bên kia lễ phép: "Cô Sở, cô vẫn nên quay về đi"
Trà Trà không biết anh ta, nhưng có vẻ người trợ lí nhận ra cô.
Lòng Trà Trà lạnh lẽo, miễn cưỡng vui vẻ, cô nói: "Nếu đầu óc anh vẫn còn tỉnh táo, hẳn là anh biết việc làm này của Thẩm Chấp là phạm pháp, bố mẹ tôi nhất định sẽ đến đây tìm tôi, sớm muộn gì hắn cũng xong đời, chi bằng bây giờ anh thả tôi đi, tôi sẽ không tố giác anh, tuyệt đối im lặng.
"
Trợ lý vẫn rất cố chấp, anh ta thở dài: "Cô Sở, cô vẫn nên về đi, anh ấy sẽ lập tức quay về, cô biết anh ấy bây giờ tâm lý không bình thường, sao cứ phải làm trái ý anh ấy mà chuốc lấy phiền phức thế.
"
Trà Trà nói hết lời, cũng không lay chuyển được trợ lý, liền nghiến răng ghét bỏ trợ lý!
Cô nói xong thì liền cảm thấy buồn bã trong lòng, nghẹn ngào: “Nhưng tôi phải kết hôn, tôi lập tức phải kết hôn”.
Tiệc đính hôn đã được chuẩn bị chu đáo bấy lâu nay.
Thư mời do đích thân Vu Cố viết.
Tại sao Thẩm Chấp không chịu để cô đi?
Trà Trà muốn xông ra ngoài, nhưng hai vệ sĩ xuất hiện trong bóng tối đã dễ dàng khống chế cô.
Thẩm Chấp vừa lái xe trở lại thì nhìn thấy khung cảnh này.
Hắn xuống xe, trên tay cầm một túi ni lông đựng đầy nguyên liệu tươi, tâm trạng dường như không bị ảnh hưởng, môi mỏng khẽ nhếch lên, hắn hỏi: "Em ra đây đón anh sao?"
Trà Trà trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt không khuất phục.
Làm sao một người có thể thay đổi nhiều đến vậy?
Cô thực sự không biết rằng Thẩm Chấp lại có một tính cách như vậy, lại có thể kiểm soát sự tự do của cô một cách dễ dàng.
Trong ký ức của cô, Thẩm Chấp là một thiếu niên lầm lì ít nói, dù bị bắt nạt, đánh đập hay mắng mỏ cũng không nói gì.
Không biết từ khi nào, hắn bỗng trở thành một người đàn ông mạnh mẽ không thể chọc vào.
Cô mơ về năm mình mười bốn tuổi.
Lúc này Thẩm Chấp rất giống với hắn trong giấc mộng.
Trà Trà bị hắn giữ lấy bằng năm ngón tay, sức lực của người đàn ông dường như có thể bóp nát ngón tay cô, cô lại bị ném vào phòng khách của biệt thự.
Vẻ mặt Thẩm Chấp lạnh lùng, ánh mắt cũng lãnh đạm, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô.
Hắn nói, "Em muốn rời khỏi đây?"
Trà Trà nhìn hắn, "Vậy thì sao?"
Thẩm Chấp đặt nguyên liệu trong tay xuống bàn ăn, hắn cởi áo khoác, một tay chống lưng ghế, đè cô xuống ghế, tròng mắt đen bất động nhìn cô, "Trà Trà, anh không thể để em đi được"
"Mọi người vẫn luôn tìm tôi.
"
"Phải không? Anh có thể nhốt em ở đây cả đời.
"
"Tôi sẽ hận anh đến chết.
"
“Em yêu anh.
” Thẩm Chấp cố chấp nói, “Em yêu anh.
”
Khi nhắc đến chuyện này, hắn có vẻ rất tức giận, lửa giận từ từ bốc lên, dùng ngón tay giật mạnh chiếc cà vạt, "Em là người nói thích anh trước.
"
Chính cô là người từng chút một xâm nhập vào thế giới của hắn.
Giống như một thứ thuốc không màu, khi hắn tìm ra, đã quá muộn.
Trà Trà không có cách nào lý luận với kẻ đã đi vào ngõ cụt, nhưng may là Thẩm Chấp không định tính sổ với cô vì chuyện cô muốn bỏ trốn.
Thẩm Chấp sờ mặt của cô, "Lên lầu đợi đi, anh phải nấu cơm.
"
Trà Trà thực sự rất tức giận đẩy hắn, khoanh tay ngồi sang một bên, "Anh có thể sống như vậy cả đời sao?"
Thẩm Chấp nói, "Anh có thể.
"
Thẩm Chấp nghĩ rất có lý, "Em tỏ tình với anh trước, em dùng sự tốt bụng của mình, làm anh thích em, không thể kiềm chế bản thân trước em, không có cách nào rời khỏi em, sau đó em lại dùng lý do vô lý để chia tay với anh,Trà Trà, nếu em làm vậy, anh sẽ nghĩ rằng em đang chơi anh.
"
Trà Trà không biết nói gì nữa, sợ rằng một giây sau bị hắn chọc cho tức điên.
Thẩm Chấp lặp lại: "Chắc chắn là em đang đùa giỡn với anh.
".